Chương 306: Một phong thư cố ý trồng hoa. (2)

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu

Đang lúc hoàng hôn, mắt thấy đã đến đóng thời gian cửa thành, trên đường chân trời đột nhiên lại xuất hiện mấy chiếc xe.

Từ Tiểu kỳ đưa tay che trán nhìn về phía xa xa, từ hành lang bánh xe mà xem, hẳn là xe Lặc Lặc. Xe Lặc Lặc là phương tiện giao thông của dân tộc thảo nguyên, chủ yếu dùng cho cả bộ lạc di chuyển trên thảo nguyên, tìm kiểm nguồn nước mới và đồng cỏ, đương nhiên, bình thường cũng sẽ dùng để vận tải hàng hóa, loại xe này thường xuyên xuất hiện ở thành Đại Ninh, cũng không hiếm có.

Loại xe này dùng Man ngưu để kéo xe, tốc độ không phải rất nhanh, nhưng Man ngưu khí lực lớn, kéo được rất nhiều, hơn nữa có thể đi đường dài, đây là ưu điểm ngựa không so sánh được. Gỗ làm xe rất chắc và bền, chịu nổi đường dài xóc nảy, bên trên bất cứ lúc nào cũng có thể nâng lều lên che nắng chặn mưa. Mỗi Khi bộ lạc chuyển chỗ ờ, loại xe này sẽ đầu đuôi đụng vào nhau, liên miên đi tới ở trên thảo nguyên, dường như một hàng xe lửa thật dài.

Giờ đây, năm sáu chiếc xe chính là đầu đuôi giáp nhau, xếp thành một loạt, sau khi xe đến trước quan đạo thành trên Đại Ninh, biến thành một tuyển, thật là chạy thành Đại Ninh, Từ Khương liền khoát khoát tay, ngăn động tác đóng cửa thành dưới tay lại. Nhánh đội ngũ này xem xét chính là đến từ bộ lạc thảo nguyên, chỉ là không biết một phần nào của Thái Ninh, Phúc Dư hay bộ lạc Đóa Nhan vệ.

Những hán tử trên thảo nguyên này kiêu ngạo bất tuân, tính tình dữ dội táo bại, trong thành Đại Ninh bởi vì đấu khẩu hoặc là say rượu thường xuyên ẩu đả đánh nhau, tám chín phần mười đều là bọn họ. Hôm nay bọn họ rõ ràng đã đến cửa thành, ngươi nếu đến một chén trà cũng không chờ, nhất định phải đóng cửa thành mà nói, khó bảo toàn bọn họ sẽ không nháo sự đâm chém dưới thành, tướng sĩ Đại Ninh vệ, đơn giản cũng không muốn phát sinh xung đột với những mục dân sinh trưởng ở bản địa này.

Xe chạy nhanh đến cửa thành, theo gió, thật xa đã thổi đến một hồi mùi vị tanh nồng, xe chồng chất những đống cao cao, đều là da dê, da trâu, lần lượt từng một đống da lông mất thăng bằng, một mặt da còn có máu đen, đỏ ly ly, mặt khác da lông cũng rất dơ bẩn, bộ lông thì nhuốm máu đen và bùn đất, cũng may lúc này tiết trời đã rất lạnh, không giống như mùa hè nóng nực có những con mồi bọ ong ong lên xuống. Đây là chút ít da lông chưa xử lý qua, giết trị không được vài tiền.

Kỹ thuật thủ công của bọn họ rất kém côi, chỉ có thể dùng giết rẻ rất thấp đem những da dê da trâu này bán cho thương nhân hàng da trong thành Đại Ninh, trong thành Đại Ninh người Hán giỏi tay nghề lại tiến hành tẩy trừ tiêu chế rồi gia công, tái chế chúng thành da bào mềm nhẵn mỹ lệ, da thâm, áo choàng, bán trao tay vào Trung Nguyên, giết cả có thể gấp lên mười mấy lần thậm chí hai mươi mấy lần. Từ cổ chí kim vẫn chính là như vậy, ngọn nguồn thu hoạch được tiền lời của người sản xuất.

Chính là những người bán trung gian ở giữa.

Từ Khương rất thích ăn thịt dê bò, nhưng lại rất chán ghét loại mùi có tư vị tanh nồng này, hắn bịt mũi đứng ở xa xa, một bộ dáng quân tử tránh hủi, chỉ huy không tình nguyện nên tiểu binh tiến lên kiểm tra, thu thuế vào thành. Người đến là Phúc Dư Vệ, bọn họ không có lộ dẫn, những dân bộ lạc này hành tung bất định, quản lý cũng rời rạc, không có khả năng như cư dân quan nội lúc nào cũng giữ sách vở hộ khẩu trong ngực, làm thuận dân giống như cừu non, nhưng trên xe bọn họ cắm lá cờ Phúc Dư Vệ.

Kiểm tra rất nhanh, một xe da lông dơ bẩn tanh nồng, nhưng thật ra vừa xem là hiểu ngay, cũng không còn chuyện gì để tra, rất nhanh bọn họ liền được cho đi vào thành, Từ Khương không thể chờ đợi được bộ chỉ huy đem mấy tấm chắn chuyển vào trong cửa thành, trầm trọng khép lại cửa thành. Trong cửa thành, trên đường phố, vài “dân chúng” tới lui tuần tra chú ý tới đoàn xe này, đồng thời chú ý tới vị đại hán ngồi ở trên một chiếc xe kia.

Một bộ da bào cũ nát, trên đầu đội mũ lông xù, bền hông treo một cây ngưu đao mập mạp không chịu nổi, dùng dây thừng da trâu thắt ở bên hông, thoạt nhìn trang điểm chính là một dân chăn nuôi tầm thường, nhưng bộ dáng hắn...

Tuy dân chăn nuôi rất nhiều người đều là loại khuôn mặt trơn bóng sáng sáng, đen sẫm hồng hồng béo béo, khá giống với người Hồ, nhưng người này hơi có chút khác, hắn rất giống một người, một người tên là Tắc Cáp Trí. Sa Ninh phái người trong thành đã nhiều lần xem qua bức họa hắn, một mực nhớ kỹ bộ dáng hắn, hắn rất nhanh đã bị người có tâm theo dõi.

Tắc Cáp Trí sờ lên ngực suy đoán gì đó, híp mắt nhìn về phía xa xa, càng đi về phía trước, muốn trải qua nha môn Đại Ninh vệ, nghĩ biện pháp như thế nào, không để lại dấu vết mà đem vật kia “rơi mất” đến trong tay binh sĩ Đại Ninh mới tốt.

Tắc Cáp Trí là binh lính, từ khi trở thành binh lính, hắn dám đánh dám xông, hung hãn không sợ chết, thoạt nhìn thô lỗ, thật ra trong thô có tinh, đều có khôn khéo của hán tử thảo nguyên, cho nên mới được Yến vương từng bước một đề bạt làm thị vệ tâm phúc. Nhưng, hắn đối với địch nhân, vẫn là một thanh cương đao như cũ, một thân nhiệt huyết, một mực chỉ dùng đến vũ lực để giải quyết vấn đề.

Nhưng Dương Húc đại nhân lại nói cho hắn biết, dũng của thất phu thật ra không là gì, một người nhất định phải có ý nghĩ, người chỉ có khí lực cơ bắp, luôn sẽ bị người có đầu óc trông coi, Tắc Cáp Trí cảm thấy rất có đạo lý, hắn cho rằng đấu vật đánh nhau mà nói, điện hạ nhất định không phải đối thủ của hắn, nhưng việc hắn có thể làm được, điện hạ cũng làm được, nhưng chuyện điện hạ làm được, hắn lại làm không được.

Cho nên hắn thành thật nghe theo Dương Húc đại nhân phân phó, đơn giản chỉ cần phát động não rỉ sắt của hắn, đem lời nói đại nhân nói cho hắn biết một mực ghi nhớ, sau đó thừa dịp đêm nhảy ra khỏi tường thành Đại Ninh cũng không tính là cao này, mất rất nhiều công sức, tìm được vài đội dân Mông cổ chăn nuôi, dựa theo đại nhân phân phó dùng tiền nhờ bọn họ phân biệt dựa theo một đoạn văn tự hắn viết xuống, sau đó lại tìm được một người Hán đọc sách không hiểu được văn Mông cổ, mời hắn đem những văn tự linh linh vớ vẩn này viết thành một phong thư đầy đủ.

Hắn không biết chữ, nhưng hắn đối với văn tự trên da cừu, từng câu từng chữ so sánh với cả phong thư, bảo đảm một chữ không kém. Hắn tuy kém chút ít, nhưng hắn làm việc đủ chăm chú, hơn nữa đủ kiên nhẫn, cuối cùng, trên đường hắn hướng đến Đại Ninh thành, chờ một đội xe vận tải, hơn nữa dùng một tủi rượu ngon, cùng bọn họ kết giao làm bạn tốt, theo xe bọn họ về tới Đại Ninh thành.

“Ô Ân Kỳ huynh đệ, các ngươi đi trước đến khách điếm tìm nơi ngủ trọ nhé, ta đi chuẩn bị rượu ngon, lát nữa đi tìm các ngươi”.

Nhìn thấy một nhà tửu điếm nhỏ, Tắc Cáp Trí rốt cục nghĩ ra biện pháp, mấy người chăn nuôi Phúc Dư Vệ nghe xong tươi cười rạng rờ, nhiệt tình lên tiếng kêu gọi cùng hắn, xe đi trước liền vội vàng mở, mà Tắc Cáp Trí thì đi về hướng nhà tửu điếm nhỏ này, hắn định mua một tủi rượu, lại ở trong tửu quán uống đến một thân mùi toàn rượu, giả bộ say rượu đi ngang qua nha môn Chỉ Huy Sứ Đại Ninh vệ, sau đó “rơi mất” phong thư hắn tỉ mỉ bào chế.

Tắc Cáp Trí rất vui vẻ, hắn cảm thấy “gần mực thì đen gần đèn thì sáng” câu ngạn ngữ này thật sự là rất có đạo lý. Ngươi xem, hắn ở cùng Dương Húc đại nhân chỉ mới vài ngày như vậy, hắn đã học biết động cân não. Đây chính là động cân não, so với động đao chém người khó hơn nhiều lắm, hắn tin tưởng cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ trở nên càng ngày càng thông minh.

Đáng tiếc Tắc Cáp Trí ngẫu nhiên vừa thể hiện trí tuệ cũng không thực hiện được hoàn mỹ, khi hắn mua một tủi rượu, uống ba bát rượu lớn, lại cố ý đổ vào người mình một ít rượu, một thân mùi rượu rời khỏi tửu quán, vè say rượu chân thành lúc muốn chạy tới cửa nha môn chỉ huy Đại Ninh vệ nhân gây chuyện sinh sự, vài thị vệ Sa Ninh giả trang thành dân chăn nuôi ngăn chặn hắn.

Một phen quyền đấm cước đá, ngay sau đó mọi người rút liễu đao ra.

Đại Ninh thành không có Tri Phủ, tại đây trong thành trì tái ngoại, nha môn chỉ huy Đại Ninh vệ phụ trách quân chính bản địa pháp tư các phương diện, vừa thấy có người động đao ẩu đả, lập tức có một đội quan binh chạy về phía này, mấy thị vệ Sa Ninh không ngờ Tắc Cáp Trí này khó giải quyết như thế, lại không thể bắt lấy hắn, mắt thấy quan binh chạy tới, đành phải giải tán.

Tắc Cáp Trí ngẩn ngơ, đột nhiên nghĩ tình trạng này vứt thư tín xuống dưới cũng không sai, cho nên vội vàng đem thư tín vứt trên mặt đất, cũng thu hồi liễu đao bỏ trốn mất dạng.

Quan binh vốn chính là cố ý đi chậm cước bộ, bọn họ hiểu rõ những dân chăn nuôi này uống rượu đánh nhau ẩu đả bên đường động đao chính là chuyện thường, đánh xong thì xong việc, thật sự bắt bọn họ lại, rất khó.

Xử lý như dân chúng quan nội, làm không tốt bắt giữ một người, sẽ làm một tộc người vây quanh cửa nha môn nháo sự, thấy bọn họ tản đi, quan Tiểu kỳ dẫn đội, uy phong lẫm lẫm đứng lại, muốn thu binh ngay bây giờ.

Sau đó... Hắn nhìn thấy trên mặt đất có một phong thư, phía trên da là chữ Mông Cổ. Dân chăn nuôi Mông cổ có rất ít người biết chữ, cũng rất ít người gửi thư, bọn họ thà rằng cười lên ngựa, chạy ba ngày ba đêm trên đường, tiến đến đối mặt với hắn nói trực tiếp một câu, dùng thư tín trao đổi, nhất định là quý tộc Mông cổ, cho nên hắn nhặt lên là thứ rất hiếm có.


“Tứ ca ở Vĩnh Bình lại đánh một trận thắng lớn, Giang Âm hầu Ngô Cao, Liêu Đông Tổng binh Dương Văn bại lui Sơn hải quan, Đô Đốc Cảnh Hiến dẫn tàn binh bại tướng tìm nơi nương tựa Tào Quốc Công?”.

Lúc Chu Quyền nghe Sa Ninh đem tin tức này nói cho hắn biết, sắc mặt hết sức kỳ lạ, giống như kinh ngạc, giống như vui mừng, lai như mang theo chút ít hâm mộ và ghen ghét.

Sa Ninh nhẹ nhàng vuốt cằm, cường điệu nói: “Chỉ trong một ngày rười, Yến vương thống binh năm vạn, ngựa không dừng vó chạy tới dưới thành Vĩnh Bình, chỉ cần một ngày rười, sáu vạn đại quân của Giang Âm hầu sụp đổ, nếu không phải thoát được nhanh, chắc sẽ bị Yến vương toàn diệt”.

Chu Quyền sau khi đến ghế dựa chậm rãi ngồi xuống: “Còn có Lý Cảnh Long, còn có năm mươi vạn đại quân Lý Cảnh Long, thắng bại... Cũng còn chưa biết”.

Sa Ninh thản nhiên nói: “Điện hạ hiện tại nói thắng bại cũng còn chưa biết sao? Nguyên bản người nhận định Yến vương tất bại mà”.

Chu Quyền liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài nói: “Trữ nhi, bản vương làm việc không thể không thận trọng, phàm là có động tác, vậy không có đường lui. Tứ ca... Ra đương nhiên là hy vọng hắn thắng, Tứ ca làm sao cũng sẽ không giống chất nhi bạc tình bạc nghĩa kia, muốn bức tử hết tết cả chúng ta? Ta chỉ muốn làm một thái bình Vương gia mà thôi. Trước mắt, Trần Hanh, Lưu Chân, Chu Giám, giám sát bản vương thấy gắt gao, cả Đại Ninh thành đã thành thiên hạ bọn họ, ngoại trừ tòa Yến vương phủ, là thuộc về chúng ta, Trữ nhi, ta không thể vọng động”.

Sa Ninh cũng thở dài, nói: “Điện hạ, thiếp đương nhiên rõ ràng, làm ra vẻ sống qua ngày, chẳng lẽ thiếp hy vọng chàng ngang nhiên hưng binh, đi đến chỗ tuyệt lộ? Thiếp chỉ là không ôm hy vọng quá lớn với triều đình thôi, hôm nay Yến vương lại đánh thắng trận, tin tức này cũng thật tốt, hy vọng... Triều đình sẽ được hơi thả lỏng dây thừng ghìm trên cổ chúng ta...

Nàng mới nói được đến chỗ này, lão quản sự tóc trắng xóa thất tha thất thểu chạy đến, vội vã nói: “Điện hạ, việc lớn không tốt, Chỉ huy Chu Giám Đại Ninh vệ phái binh bao vây vương phủ chúng ta!”.

Sắc mặt Ninh vương Chu Quyền đại biển, nhảy dựng lên, cả kinh nói: “Chu Giám vây quanh vương phủ, tại lại như thế?”.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan