Chương 305: Một phong thư vô tâm trồng liễu.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu

Lý Cảnh Long biết được Yến vương đích thân suất lĩnh đại quân cứu viện Vĩnh Bình, không khỏi mừng rờ như điên, ngửa mặt lên trời cười to nói: “Yến nghịch thấy lợi tối mắt. Lại có thể nông nổi xuất động đi cứu Vĩnh Bình, chẳng lẽ hắn không biết Bắc Bình mới là căn cứ của địa hắn? Ha ha ha...”.

Đô Đốc Cù Năng cũng lộ rõ nét mặt vui mừng, vội vàng đứng ra, ôm quyền thi lễ nói: “Quốc Công, toàn bộ quân đội Yến vương đến viện trợ Vĩnh Bình, cơ hội này vạn phần khó được, mạt tướng cho rằng, Quốc Công nên lập tức phái một đường nhân mã vây khốn Bắc Bình, ngăn chặn đường Yến vương điều quân trở về, lại dẫn đại quân đi Vĩnh Bình, nếu như có thể bao vây Yến vương ở Vĩnh Bình, một trận chiến báo cáo thắng lợi, tất nhiên tốt nhất, nếu như không thể, cũng có thể làm Yến vương dẫn một đám tàn binh như cô hồn dã quỷ chạy ra tái ngoại, có nhà cũng khó trở lại”.

Lý Cảnh Long biến sắc nói: “Hoang đường, Bắc Bình chính là chỗ Yến vương cần phải cứu, chia thế nào để vây kín? Binh pháp Tôn Tử có dạy: Mười thì vây, năm thì công, bội thì chiến, nhiều thì có thể công, ít thì có thể thủ, không bằng thì có thể tránh. Quân ta hôm nay vừa vặn gấp mười lần quân địch, nên vây công Bắc Bình, sợ Yến nghịch không trở về viện binh sao? Đến lúc đó tự nhiên có thể đánh hắn đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong!”.

Cù Đô Đốc dở khóc dở cười, bất đắc dĩ cất lời giải thích: “Quốc Công, quân ta năm mươi vạn, mặc dù chia, làm sao có thể làm chiến lực quân ta yếu đi? Dù là phân một nửa binh, tất cả cũng đến hai mươi lăm vạn quân đó, Quốc Công chớ quên bên cạnh Vĩnh Bình còn có sáu vạn đại quân Sơn hải quan, bởi vậy, chúng ta chia hai mươi lăm vạn đi vây Bắc Bình, quân coi giữ trong thành Bắc Bình hôm nay chỉ khoảng vạn người, gấp địch hai mươi lăm lần, thế là đủ.

Về phần bên phía Vĩnh Bình, Quốc Công chỉ huy hai mươi lăm vạn, cùng sáu vạn đại quân Vĩnh Bình trong ứng ngoại hợp, tổng cộng ba mươi mốt vạn, còn sợ không thể đánh năm vạn quân Yến vương sao? Mặc dù hắn chạy thoát, cũng đúng như lời Quốc Công nói, Bắc Bình là nơi hắn cần phải cứu, khi đó chúng ta lại chỉ huy tấn công Bắc Bình, còn sợ chó nhà có tang tránh thoát khỏi mũi nhọn?”.

“Không được không được không được...

Đầu Lý Cảnh Long dao động giống như gà mổ thóc, dương dương đắc ý cười nói: “Yến vương nổi giận đi cứu Vĩnh Bình, chỉ sợ đúng là muốn dụ ta chia, hắc! Hắn đây là muốn chia mà đánh, bản Quốc Công sao có thể trúng gian kế của hắn, đạo dụng binh, đúng là muốn kẻ địch sâu xa khó hiểu, để tự thấy mình cao minh, bản Quốc Công sao có thể để hắn nắm mũi dẫn đi?”.

Đô Đốc Lý Văn nghe vị năm trăm năm trước là huynh đệ một nhà này nói không giống lời người nói, nhịn không được đứng ra nói: “Bắc Bình, ta cần chiếm. Yến vương, ta cũng cần bắt. Yến vương còn, Bắc Bình mới có giết trị tồn tại, nếu Yến vương chết trận, Bắc Bình liền dễ như trở bàn tay, triều đình dẹp nghịch tặc, phạt Yến vương, mà không phải là Bắc Bình, một tòa thành trì vĩnh viễn cũng không chạy thoát, khó có được thời cơ Yến vương tung toàn bộ quân ra, cơ hội tốt như thể, chúng ta sao có thể bỏ qua?”.

Lý Cảnh Long cười ha ha, chỉ vào hắn nói: “Lý Đô Đốc, ngươi là chỉ biết một, không biết hai, dựa vào lời ngươi nói, bản Quốc Công cũng có.

Thể nói, Bắc Bình, ta chiếm. Yến vương, ta cũng giết. Bắc Bình còn, Yến vương là Yến vương, mất đi Bắc Bình, Yến vương mất đi căn cơ, cần gì tiếc nuối? Nếu Bắc Bình rơi vào tay chúng ta, Yến vương tự nhiên là bắt dễ như trở bàn tay”.

Đô Đốc Trần Huy đứng ra nói: “Quốc Công, mạt tướng cho rằng...

Lý Cảnh Long vỗ ấn soái, cao giọng nói: “Tất cả đừng nói nữa, chia chia, Cảnh Bỉnh Văn chia, kết quả như thế nào? Huyện Hùng mất trước, lại ném đi Mạc Châu, sau đó chính là thua cả bàn, co đầu rút cổ trong thành Chân Định đợi viện binh, chẳng lẽ bản Quốc Công muốn bước theo gót Trường Hưng hầu sao? Bọn ngươi chớ khuyên vớ vẩn, Cảnh Bỉnh Văn bại, ngay tại ở chỗ chia quân, đến nỗi bị Yến vương thừa dịp mà vào, tiêu diệt từng bộ phận. Tâm ý bản soái đã quyết, lập tức xuất binh, binh vây hãm thành Bắc Bình, ai góp lời làm quân tâm giảm, giết không tha!”.

Các Đô Đốc nghe xong vâng vâng không dám nói nữa, Lý Cảnh Long hăng hái, lập tức hiệu lệnh tất cả lộ đại quân đều xuất phát hướng bắc, năm mươi vạn đại quân, chỉ huy điều hành, từng doanh một xuất phát đi ra ngoài, dùng suốt một ngày thời gian, đại quân tầng tầng lớp lớp, trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, rời khỏi đại doanh Đức Châu, lao thẳng tới phủ Bắc Bình mà đi.

Cầu Lô Câu trên sông Vĩnh Định, một trăm bốn mươi trụ, sáu trăm hai mươi bảy thạch sư dáng vẻ khác nhau, lẳng lặng nhìn đại quân triều đình nối liền không dứt dọc theo cây cầu đá này.

Lý Cảnh Long giục ngựa lên đầu cầu, vung roi chỉ Bắc Bình thành phía xa, dương dương đắc ý cười nói: “Ha ha, sông này chiều rộng hai trăm trượng, nếu Yến quân hủy cây cầu kia, hoặc là lợi dụng binh mã bài bố tử thủ ở trên cầu này, bản Quốc Công sao có thể đơn giản chỉ huy đại quân đến dưới thành Bắc Bình, có thể thấy được tướng soái Yến quân không hề có kiến thức! Đây là điềm lành quân ta tất thắng!!”.

Cù Năng, Lý Văn, Trần Huy, vài vị Đô Đốc nghe xong chỉ có thể nhìn nhau cười khố, nhưng bọn họ cũng chỉ là cảm thấy làm y theo vị Quốc Công này, sẽ kéo dài thời gian tiêu diệt Yến nghịch, thắng bại đó là việc không cần nghi vấn, cán cân thắng lợi là một thứ không có khả năng đảo hướng sang bên Yến vương, làm sao có thể?

Bọn họ tựa như năm 1941 quân đội đức tiến công Matxcova, ba quân trên dưới nhất trí lạc quan cho rằng, tiến đến trước ngày đông giết rét, bọn họ nhất định có thể chẩm dứt trận chiến tranh này. Thắng lợi nhất định thuộc về bọn họ, chỉ là chuyện sớm vài ngày muộn vài ngày mà thôi...

Đầu tường Vĩnh Bình, vết máu loang lổ trên cổng thành, đại kỳ chữ Yến tung bay. Tòa thành trì, nay lại trở về trong tay Yến vương, nhưng quan binh thủ thành cũng không nhiều, chỉ có một chút thương binh và lão binh, lưu lại chỉ là quét dọn chiến trường thôi, Yến vương phát huy tác phong tác chiến của hắn trước sau như một: Đánh rắn phải đánh chết, đưa phật đưa đến tây thiên, truy kích đằng sau mông Giang Âm hầu Ngô Cao giết về phía Sơn Hải quan.

Ngô Cao thủ Vĩnh Bình chỉ trong một ngày rười, mặc dù là binh lực gần ngang nhau, bọn họ còn chiếm lợi thế, lại là lấy khỏe đánh mệt, nhưng Yến quân hiểu rõ bại chính là chết, chỉ có cầu sống trong chết, cho nên mười phần quyết liệt. Đại quân triều đình không có giác ngộ như vậy. Sáu vạn đại quân này có đội đến từ Liêu Đông, có đội đến từ Sơn Hải quan, đến từ Giang Nam.

Trong sĩ quan cấp dưới và sĩ tốt, hoặc là đồng tình Yến vương, hoặc là sùng bái Yến vương, hoặc là lòng mang bất mãn đối với triều đình bỏ võ giương văn, hoặc là cảm thấy trong tay Tào Quốc Công còn có năm mươi vạn đại quân, bọn họ không cần phải ở trong này chọn con đường cùng Yến vương Chu Lệ đã cùng đường mạt lộ mà liều mạng. Tóm lại, không một người nào có quyết tâm tử chiến.

Còn tướng lãnh cao cấp? Giang Âm hầu Ngô Cao quyết tâm muốn thủ thành, ngăn chặn Yến vương chế tạo cơ hội cho Tào Quốc Công mang viện binh đến, Liêu Đông Tổng binh Dương Văn ở thành bắc xây dựng công sự, tập kết chiến mã, đợi thời khắc đánh sâu vào doanh địch, đột phá lỗ hổng, chuẩn bị giết trở về núi hải quan, Đô Đốc Cảnh Hiến, thì tập trung tinh thần vì lão tử Cảnh Bỉnh Văn cha hắn lấy lại danh dự, một mình giàn trận thành Vu Đông, muốn cùng Yến vương ngươi chết ta sống.

Tướng lãnh cao cấp như thế, trong sĩ quan hạ cấp và bọn lính như thế, cuộc chiến này còn đánh được sao? Binh lực dùng chiến lược đánh phòng ngự với Yến vương, chi đại quân này lại chỉ thủ vững một ngày rười, đây là bởi vì ba vạn nam quân của Cảnh Hiển thề ngăn cản thiết kỵ Yến vương sinh ra hiệu quả, trận doanh Cảnh Hiến mỗi khi bị đột phá, phảng phất như bệnh độc ôn dịch vô hình truyền bá ra, cả quân coi giữ trận tuyển không hẹn mà cùng bắt đầu sụp đổ, tựa như gió xuân quét qua tuyết, băng tuyết tan rã, thất bại thảm hại.

May mắn tính tình Ngô Cao ổn trọng, trước đó đã an bài Dương Văn tại thành bắc, tuy nói đây cũng là một nhân tổ thúc đẩy đại quân triều đình thất bại, nhưng dùng quân tâm sĩ khí bọn họ, nếu lúc trước một mặt tử thủ hoặc là một mặt tự dập đầu, chỉ sợ thật sự làm thỏa mãn tâm nguyện Yến vương Chu Lệ, bị người bao hết thành sủi cảo, trở thành điển hình binh lính thủ thành chết sạch sành sanh sử sách hiếm thấy.

Hôm nay tuy binh bại, bọn họ ít nhất bảo vệ một nửa binh lực, Giang Âm hầu Ngô Cao và Liêu Đông Tổng binh Dương Văn dẫn thiết kỵ một đường trốn về phía Sơn hải quan, Yến vương Chu Lệ bởi vì muốn ăn hết đội kỵ binh cường đại này, ở phía sau đuổi theo không bỏ, Đô Đốc Cảnh Hiến lúc này mới chiếm tiện nghi, có thể chạy ra, dẫn một đám tàn binh bại tướng hắn một tay mang đi thê lương hoảng sợ trốn về phía Đức Châu, trên nửa đường nghe nói Tào Quốc Công Lý Cảnh Long đã lao tới Bắc Bình, vội vàng quay đầu ngựa lại, tiến đến Bắc Bình tố khổ.

Ngô Cao và Dương Văn một đường chạy trốn, vứt xuống vô số lượng thảo đồ quân nhu, vũ khí lều bạt, quân phục vải bông mang đi chuẩn bị chống lạnh lại bởi vì mùa chưa tới còn chưa thay tất cả đều thành cấp dường cho Yến vương, nếu như Lý Cảnh Long thật phái một đội binh mã đến Vĩnh Bình, Yến vương mặc dù có thể đánh thắng một trận trước bọn họ, cũng không kịp đem những loại cấp dường đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này thong dong cướp lấy, đáng tiếc Lý Cảnh Long không làm như vậy.

Thế là, hắn thành đại đội trưởng vận chuyển cho Yến vương Chu Lệ.

Chu Lệ một mực đuổi tới Sơn Hải quan, đối mặt với tòa hùng quan, lại không cách nào tiến thêm một bước nữa, Sơn Hải quan hùng trì thiên hạ, sao lại dễ dàng công phá, giờ phút này Lý Cảnh Long đã đem binh vây hãm thành Bắc Bình, hắn còn phải kịp thời điều quân trở về, áp dụng chiến lược quấy rầy với quân nam vây thành, đem bọn họ kéo đứng dưới thành Bắc Bình, một mực kéo dài tới ngày đông giết rét, tất phải lập tức chỉ huy.

Nhưng hai Viên đại tướng Sơn Hải quan, Dương Văn có dũng mà không mưu, Ngô Cao người này tuy có tật xấu trước trận e sợ chiến đấu, nhưng lại làm việc cẩn thận, giỏi về bắt thời cơ chiến đấu, hai người ai cũng có sở trường riêng, bù trừ không đủ, ngược lại là một đôi tương xứng. Một khi điều quân trở về, Ngô Cao muốn lấy công chuộc tội có thể xuất binh đến kéo phía sau chân hắn, áp dụng quấy rầy hay không?

Chu Lệ do dự, khó quyết lấy hay bỏ, cuối cùng là bởi vì an nguy Bắc Bình, bị ép quyết định buông tha cho Sơn Hải quan. Trước khi đi, Chu Lệ viết một lá thư, sai một người đưa đến Sơn Hải quan. Ngô Cao không biết Yến vương là dụng ý gì, sai người dùng trúc giỏ đưa tiểu hiệu nâng lên thành, lấy thư ra xem xét, cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

Thì ra trong thư Chu Lệ dường như tỏ vẻ trận này nhất định toàn thắng, đầu tiên là dương dương đắc ý nói khoác võ công hiển hách của chính hắn một phen, sau đó thừa nhận đối với đại gia Ngô Cao, khen hắn hữu dũng hữu mưu, có phong phạm Đại tướng, thưởng thức như thế nào với hắn, cuối cùng lại nói đến nữ nhi Ngô Cao, con rể, huynh đệ Tương vương của mình và em dâu Ngô thị chết thảm, bề ngoài rất là tiếc và phẫn nộ sâu sắc, tiếp đó chính là muốn vời hắn đến dưới tay cho mình sử dụng vân vân...

Ngô Cao giận dữ, xé thư, đem tiểu hiệu đánh ra khỏi Sơn hải quan, Chu Lệ lại không hề chiến, nhổ trại thẳng đến Bắc Bình. Dương Văn thấy thế sinh lòng khả nghi, mang chuyện Yến vương trải qua chiêu hàng bí mật viết xuống, sai người mang đến kinh sư.

“Kế ly gián!”.

Trần trụi, kế ly gián không chút nào khách khí, ai sẽ tin tưởng kế sách ngu xuẩn như vậy?

Chu Lệ không để việc này ở trong lòng, hắn chỉ là chán ghét Ngô Cao, khiển Ngô Cao tiêu hao thời gian và tinh lực giải thích về phía triều đình, miễn cho việc đến tìm hắn gây phiền toái, Ngô Cao cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ kể rõ việc này và tự thuật việc thất bại ở Vĩnh Bình, dâng lên kinh sư.

Nhưng rất hiển nhiên, bọn họ đều đánh giết cao chỉ số thông minh của những người khác.

Hơn nửa tháng sau, Ngô Cao đã chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị thỏa đáng, một lần nữa kiểm đủ quần áo mùa đông. Tuy nói giờ phút này binh mã so sánh với lần thứ nhất xuất chinh ít hơn, nhưng trải qua thảm bại lần trước, sĩ khí sĩ tốt Liêu Đông hung hãn đã được điều động đầy đủ, thiếu Cảnh Hiến làm trái lại với hắn kia, toàn quân trên dưới nhận hiệu lệnh thống nhất, kỷ luật nghiêm ngặt, phong thái chiến đấu cũng rực rờ hẳn lên.

Ngô Cao tin tưởng mười phần, đại kỳ chữ Ngô đã mang theo hàn ý gió phương bắc lạnh thấu xương tung bay phần phật, Giang Âm hầu tuyên thệ trước ba quân trước khi xuất quân, đang chuẩn bị lại lần nữa xuất binh vây đường lui Yến vương, thánh chỉ Chu Duẫn Văn dùng tốc độ tám trăm dặm cực kỳ gấp gáp đưa đến Sơn Hải quan: Binh mã Sơn Hải quan giao hết cho Liêu Đông Tổng binh Dương Văn quản thúc, tước bỏ tước vị hầu tước của Ngô Cao, đoạt quân chức hắn, đày đi Quảng Tây.

Một phong thư của Yến vương, dễ dàng bẻ gãy một Đại tướng của triều đình.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan