Chương 276: Chúng ta động thủ.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu

Một ngọn đèn.

Tô Dĩnh ngồi ở dưới đèn, tay nâng má phấn, lông mi thật dài thỉnh thoảng nháy động hạ xuống, trong mắt nhộn nhạo một vòng hào quang mê ly, xem bộ dáng ung dung xuất thần của nàng, cũng không biết suy nghĩ về chuyện gì.

Đột nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng gõ ba tiếng, hai dài một ngắn, Tô Dĩnh tựa như con thỏ trúng mũi tên, nhảy dựng lên, khẩn trương kéo kéo vạt áo, lại lướt lướt sợi tóc bên mai, vừa muốn mở miệng gọi người tiến vào, lại vội ngồi trước bàn trang điểm, nhìn kỹ xem bộ dáng mình trong gương đồng, xác nhận không có gì sơ sót, lúc này mới đứng thân thể lại, kêu: “Mời vào!”.

Nàng đột nhiên phát giác thanh âm mình hơi run lên, không khỏi thầm mắng mình không có tiền đồ, từ nhỏ đến lớn như vậy, căn bản chính là từ trong đống hỗn nam nhân đi ra, khi nào thì sợ nam nhân? Nhưng mà lúc này đây... Cửa phòng két một tiếng mở ra, Hạ Tầm chậm rãi đi đến, đã hơn một năm không gặp, Tô Dĩnh vốn cho là lúc mình trông thấy hắn có thể rất bình tình, nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh hắn, hai mắt nàng lập tức đã đầy nước, đến nỗi nhìn người hắn đều có chút mông lung.

Cửa phòng két một tiếng liền đóng lại.

“Dĩnh nhi, một năm không thấy, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, a... Màu da trắng hơn chút ít, dường như thoáng mập hơn chút ít, trên đảo Song Tự cơm canh càng thêm ngon miệng hay sao?”.

Nàng cùng mình có quan hệ xác thịt, nhưng lại không phải thê tử của mình, Hạ Tầm cũng không biết thấy nàng, nên hỏi chuyện gì mới tốt. Trong tích tắc đi vào cửa, hắn quyết định trước tiên là nói chút lời nói thoải mái, đánh vờ sự khó xử và câu nệ giữa hai người, khi đó sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.

Hạ Tầm vẫn chưa nói xong, vốn thầm nghĩ Tô Dĩnh rụt rè đứng ở đàng kia đột nhiên chuyển động nhào vào trong lồng ngực của hắn, ngắt lời hắn. Nàng ôm chặt như vậy, với thân thể cường tráng của Hạ Tầm, lại cũng có loại cảm giác thở không nổi, Hạ Tầm đầu tiên là sợ run trong chốc lát, sau đó từ từ mở hai tay ra, đem nàng ôm ngược trong ngực, ngực dán chặt vào nhau, nghe tiếng tim đập thình thịch có lực của nàng, Hạ Tầm tựa như rõ ràng tất cả tình cảm nàng chôn dấu trong lòng chưa từng nói ra.

“Khụ... Dĩnh nhi...”.

Hạ Tầm ho khan một tiếng, muốn nói với nàng ít lời nói trấn an, đột nhiên trong lúc đó, lại phát hiện ra mình nói gì đều không được, đầu vai truyền đến tiếng khóc lóc trầm thấp, sau đó bả vai hắn tê rần, đã bị nàng gắt gao cắn lấy.

Hạ Tầm nhịn đau, ôm nàng, thẳng đến lúc đầu vai cảm giác đã bị thấm ướt một mảnh, mới ôn nhu nói: “Bảo nàng đi theo ta, nàng lại không chịu. Ài, một năm này, nàng sống có tốt không?”.

Tô Dĩnh đột nhiên dùng quần áo hắn lau lau nước mắt, lùi thân thể, sắc mặt nghiêm nghị, dùng tiếng nói rõ ràng còn có chút khóc thút thít lại cứng ngắc nói: “ít nói lời vô ích đi, ta hôm nay là đại biểu đảo Song Tự đến đàm phán cùng ngươi. Nói đi, ngươi muốn chúng ta giúp ngươi, hứa cho chúng ta chỗ tốt gì? Còn có, ngươi muốn chúng ta hộ tống, rốt cuộc là người nào?”.

Hạ Tầm nở nụ cười, mỉm cười nói: “Xem xem, đây mới là tư thế oai hùng hiên ngang của Tam đương gia chúng ta, trm, bộ dáng hung hăng đã trở lại”.

Khuôn mặt Tô Dĩnh hồng lên, trừng mắt hạnh nói: “Ngươi rất rảnh rỗi có phải không? Nói nhảm nữa, có tin ta đánh ngươi hay không?”.

“Tin, ta tin!”.

Hạ Tầm cười đến càng vui sướng: “Dù sao đánh vào trên người ta, đau tại trong lòng nàng, còn chưa biết ai khổ sở hơn”.

“Ngươi!”.

Tô Dĩnh xấu hổ, hung hăng giơ nắm tay lên, nhẹ nhàng đánh vào ngực hắn, tức giận nói: “Chàng rốt cuộc có nói hay không”.

Thật ra không chỉ Tô Dĩnh không tin, trên thực tế ngoại trừ Hạ Tầm, đến Yến vương cũng không tin.

Chu Nguyên Chương đối với việc phong chư phiên, thật là đã tốn một phen công phu, đầu tiên, tất cả hộ vệ binh mã lệ thuộc trực tiếp phiên vượng cực kỳ nhỏ yếu, không có năng lực đối kháng đại quân triều đình, hơn nữa tất cả phiên vương đối với quốc nội chính trị kinh tế sự vụ phiên quốc cũng không thể hoàn toàn khống chế, điểm này không giống với phong quốc triều Hán, phong quốc triều Hán nếu so với phong quốc Minh triều có càng nhiều quyền tự chủ, các phiên quốc trong lúc đó ở tình thế cài răng lược, mượn Yến phiên mà nói, đông bắc là Ninh phiên, phía tây là Tấn phiên Tần phiên, nam là Chu phiên, trừ khi tất cả các phiên vương đều đi theo Yến phiên hắn tạo phản cùng một chỗ, nếu không chỉ cần Yến phiên dựng lên phản kỳ, hướng nam được Chu phiên đả thông mới có thể giết về phía triều đình, nửa đường gặp được quân của đủ các phiên vương tập kích hắn, sau lưng sẽ có Ninh phiên đâm thẳng tim gan hắn, Tần phiên và Tấn phiên có thể vượt qua Thái Hành Sơn tập kích cánh trái của Yến phiên, quả thực là khắp nơi thụ địch.

Ngoài ra, đại quân kinh vệ tinh nhuệ trực tiếp thủ vệ phụ cận tại Nam Kinh có gần bốn mươi vạn người, có thể dư sức đón đầu công kích, mà trong lúc này, quân cần vương cả nước lục tục chạy đến, với sự an bài chu đáo chặt chẽ như thế của Chu Nguyên Chương, quân lực cường đại như thể, trừ khi triều đình yếu nhược đến cực hạn, khiến cho nhân tâm của người trong thiên hạ mất hết, nếu không trong tính toán của Chu Nguyên Chương, căn bản là không có khả năng thất bại.

Nhưng mà, Chu Duẫn Văn lại phá kỷ lục này. Chu Cao Hú là một trong ba thế tử Yến vương Chu Lệ có tài năng quân sự mạnh nhất, trong cuộc chiến Tình Nan, uy vọng trong quân vượt xa quá hoàng huynh Chu Cao Sí của hắn, nhưng Chu Cao Sí vừa chết, Chu Chiêm Cơ kế vị, Chu Cao Hú khởi binh đoạt vị, bị Chu Chiêm Cơ dùng một trận chiến mà định, bị bại vô cùng thê thảm, so sánh hai tướng, Chu Duẫn Văn quả thực chính là củi mục.

Cũng không biết đầu hắn có phải là chỉ dùng để mọc tóc, dùng toàn lực đế quốc đối chiến Chu Lệ ở một góc Bắc Bình, hắn tốn thời gian bốn năm, trước sau điều động không dưới hơn trăm vạn quân đội, chẳng những không tiêu diệt được Chu Lệ, ngược lại huyên náo đến thân chết diệt quốc, sáng tạo ra một phiên vương duy nhất trong lịch sử Trung Quốc phản công Trung ương thành công, cũng có thể tính là kỳ tài tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!

Kỳ tài tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả này, có thể chủ động thả người hay không? Nếu như hắn chủ động phóng thích bọn người Chu Cao Sí trở lại Bắc Bình, mình cũng thực là phí sức sao?

“Lạnh chết ta, đông chết ta, thêm chăn mềm, thêm chăn mền nữa cho.

Ta”.

Chu Lệ khoanh chân ngồi trên giường gạch, ôm lấy vài chăn mền trên giường, trước người đặt lò lửa lớn, trán đầy mồ hôi, sắc mặt hồng như máu, hàm răng cũng đang run khanh khách, dường như lạnh vô cùng, y đang không ngừng gọi người đưa cho hắn gia chăn mền.

Từ phi rưng rưng nói: “Hai vị đại nhân, các ngươi cũng nhìn thấy, điện hạ người... Người nghe nói Tương vương tự vẫn mà chết, sau một phen khóc rống, thần chí thất thường, biến thành bộ dạng này, hôm nay trên dưới vương phủ lòng người bàng hoàng, ta là một nữ nhân, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành thỉnh cầu Hoàng Thượng để bọn Cao Sí trở về, một lần phụng dưỡng bệnh phụ thân, thứ hai... Vạn nhất nếu... Nói đến đây, Từ phi khóc không thành tiếng, nói không ra lời.

Tân nhiệm Bắc Bình Bố Chính Sứ Trương Bính và Đô Chỉ Huy Sứ Tạ Quý hai mắt nhìn đăm đăm, Yến vương thinh thoảng còn cười khúc khích hai tiếng, lại nhìn nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu: Thoạt nhìn, Yến vương thật là điên rồi, không phải là bị bức điên khùng, chính là bị sợ đến điên khùng. Tuy nói mục đích hai người đến Bắc Bình nhận chức chính là vì đối phó Yến vương, nhưng mắt thấy Yến vương rơi vào kết cuộc như vậy, vẫn không khỏi sinh ra tâm trạng cảm thán.

Trương Bính an ủi nói: “Vương phi nương nương chớ lo lắng, chạy đi cần y hỏi dược, thân thể diện hạ luôn luôn cường kiện, nói không chừng vẫn có thể hồi phục. Việc dâng biểu triều đình cầu cho thế tử và hai vị quận vương, thần sẽ lập tức bắt tay vào làm”.

Từ phi lau lau nước mắt, miễn cường nặn ra một nụ cười nói: “Vậy đa tạ hai vị đại nhân”.

Lúc này Yến vương ở trên giường nôn nóng, quát: “Tại sao không mang chăn đến? Để ta lạnh sao, nhanh nhanh nhanh, cho ta một chậu than nữa”.

Từ phi vội hỏi: “A, hai vị đại nhân, điện hạ một khi cuồng lên, là lại động thủ đánh người lung tung, chúng ta vẫn nên nhanh lui ra ngoài”.

Tạ Quý nhìn bốn thị vệ vương phủ Yến vương dây thừng cầm trong tay, đứng ở góc điện nhìn chằm chằm, không khỏi lắc đầu, thổn thức thở dài, theo Từ phi đi ra ngoài.

Vương phủ Trưởng Sứ Cát Thành nhún mũi chân, giống như sợ giết chết con kiến trên mặt đất, đang muốn lặng lẽ rời khỏi vương phủ, Thống lĩnh thị vệ vương phủ Trương Ngọc cầm kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cười mỉm nói: “Cát đại nhân, chạy đi đâu?”.

“A, ta... Ta...”. Cát Thành đầu tiên là cả kinh, tiếp đó nói: “Bản quan mấy ngày chưa từng về nhà, lo lắng trong nhà mong mỏi, muốn... Chỉ là muốn trở về xem chút”.

Trương Ngọc cười ha ha, buông chuôi kiếm ra, đi đến bên cạnh hắn, nắm lấy cánh tay hắn, vừa đi trở về, vừa nói: “Trưởng Sứ đại nhân lo lắng làm gì, ngươi ở vương phủ, cũng không phải biên cương chiến tranh xa xôi, trong nhà có chuyện gì thật lo lắng. Nói đến, hạ quan đã phái người thông báo quý phủ đại nhân, hôm nay Vương gia hơi điên khùng, ba vị vương tử lại không ở Bắc Bình, Cát đại nhân thân là Trưởng Sứ, nên nhận tất cả trách nhiệm Yến vương phủ, lúc này ngươi rời đi, trên dưới vương phủ để ai chăm sóc bây giờ?”.

Cát Thành thấy Trương Bính và Tạ Quý còn có đích thân Yến vương phi cùng đi, không cách nào truyền tin tức lại, mình vốn định rời khỏi vương phủ, không nghĩ lại bị Trương Ngọc coi chừng, trong lòng chỉ kêu khổ, cảm giác không thể làm gì được, hắn chợt trông thấy vương phủ nghi tân Lý Thụy đang ở từ đường vương phủ đi về trước, nhớ tới lần trước triều đình bắt Yến vương nghị tội Chu vương, Lý Thụy này cũng đã đứng ở bên triều đình, trong lòng nhất thời khẽ động.

Yến vương điên rồi!

Tấu chương Trương Bính và Tạ Quý dùng khoái mã sáu trăm dặm kịch liệt đến kinh thành, Chu Duẫn Văn bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng nghị sự chọn rể, mọi người đối diện với việc Yến vương điên khùng quá nhanh hết sức bán tín bán nghi, phong tấu chương thứ hai của Trương Bính và Tạ Quý lại đến: Yến vương giả điên.

Thì ra Trương Bính và Tạ Quý đối với chuyện Yến vương điên khùng nhanh chóng tin là thật, lập tức thượng tấu lên triều đình, không ngờ ngay sau đó Yến vương phủ nghi tân Lý Thụy lặng lẽ chạy đến, hướng về phía bọn họ báo cáo một tin tức kinh người: Yến vương đang giả bộ điên khùng. Đây là Yến vương phủ Trưởng Sứ Cát Thành tiết lộ tin tức cho hắn, bởi vì Yến vương đối với Cát Thành đã nổi lên lòng nghi ngờ, người nhìn hắn, không cách nào rời khỏi vương phủ, lúc này mới dùng đại nghĩa thuyết phục Lý Thụy, do Lý Thụy chạy đến báo tin.

Trương Bính và Tạ Quý một thân chảy mồ hôi lạnh, vội vàng tạ ơn Lý Thụy, hai người vội vàng phái người đem chân tướng dùng khoái mã tám trăm dặm kịch liệt chạy tới kinh sư, bởi vì đuổi được, hai phong tấu chương cơ hồ là trước sau đưa đến trước ngự tiền.

Phương Hiếu Nhu nói: “Quả nhiên có trá, Yến vương tâm tính kiên nhẫn, kinh nghiệm chiến trận, làm sao có thể bị Tương vương chết làm giật mình, tâm chí thất thường?”.

Hoàng Tử Trừng nói: “Gian kế Yến vương, học theo pháp Tôn Tan trá Bàng Quyên”.

Tề Thái lạnh lùng nói: “Hai vị đại nhân, tấu chương Trương Bính và Tạ Quý đã đến, Hoàng Thượng đã biết trong đó có trá, Yến vương làm như thế, mưu đồ là gì? Các ngươi nghĩ tới sao?”.

Hoàng Tử Trừng biển sắc, thất thanh nói: “Không ổn, Yến vương thật muốn phản!”.

Phương Hiếu Nhu nói: “Không sai, nếu như hắn chỉ là giả điên tự bảo vệ mình, làm gì coi đây là cái cớ, xin bệ hạ cho phép ba thế tử trở lại Bắc Bình?”.

Tề Thái vội vàng chuyển hướng Chu Duẫn Văn nói: “Bệ hạ, Yến vương phản đã lộ rõ, chúng ta không thể lường lự, hẳn là lập tức ra tay, bắt Yến vương!”.

Hoàng Tử Trừng vội la lên: “Không có tội chứng, làm sao ra tay?”.

Tề Thái nói: “Sự việc cấp bách, bất chấp mọi thứ, bệ hạ, từ xưa đến nay người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, phương diện chửng cứ phạm tội, có thể để cho cẩm Y vệ đến ngẫm lại biện pháp, chỉ cần bọn họ có thể xuất ra một lý do chứng thực, thật sự không thành, cho dù bổ sung gom góp chửng cứ phạm tội sau, giờ đây cũng phải ra tay, tiên hạ thủ vi cường, nếu là muộn, lại bắt Yến vương, tất nhiên phải phí một phen tay chân!”.

Chu Duẫn Văn vỗ án nói: “Tốt, chúng ta động thủ!”.

Đầu lười ngươi hay không”.

Đặng Dung khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Ngươi biết ta? Ngươi là ai?”.

Một mặt nói, hắn đã đề phòng sờ lên bội đao bên hông, không ngờ vừa mới nắm lấy chuôi đao, bên tai đã có người cười nhẹ nói: “Đứng yên, ngươi dám động, thì sẽ được Diêm vương gia mời đi uống rượu đó”.

Đặng Dung chỉ cảm thấy dưới xương sườn hình như bị một thanh lợi khí chống đờ, hắn không dám cử động nữa, quay đầu nhìn lên, đã thấy hai bộ hạ chẳng biết đã bị người chế trụ lúc nào, bên cạnh mỗi người đều đứng một tráng hán, dán chặt lấy thân thể bọn họ, chính bên người hắn cũng có hai đại hán dáng người khôi ngô, tất cả mặc một bộ quần áo màu xanh, đầu đội mũ che nắng, có vẻ hơi quỷ bí.

Đặng Dung nghiêm mặt nói: “Các ngươi là người nào, dám can đảm bên đường bắt cóc quan binh, muốn tạo phản hả?”.

Một người bên trái ha ha cười nói: “Xấu hổ, ngươi là binh, huynh đệ cũng là binh. Phụng mệnh quan sai, hy vọng huynh đệ ngươi không để cho ta khó xử, đi thôi!”.

Đặng Dung nói: “Đi chỗ nào?”.

Thanh niên tuấn mỹ trước mặt kia nhanh nhẹn xoay người, hai tay đưa về sau lưng, quạt xếp ở phía sau eo nhẹ nhàng đánh, thản nhiên nói: “Cẩm.

Y vệ!”.

Cầm Y vệ, chiếu ngục.

Nơi này đã rất nhiều năm không có ai đến ở qua, chỉ có Tề vương trước đó từng bị giam vài ngày ở trong nà, tiếp đó đã bị đưa đến nhốt ở Phượng Dương. Trong lao ẩm ướt âm lãnh, tuy thời tiết bên ngoài đã bắt đầu trở nên nóng bức, người phương bắc từng trải không quá quen, nhưng trong nhà lao âm lãnh ẩm ướt này, lại có tư vị hư thối ẩm thấp, so với thời tiết bên ngoài càng khiến con người không thể chịu đựng được.

“Các ngươi làm gì, chúng ta là hộ vệ Yến vương phủ, phụng mệnh đến kinh làm việc, các ngươi dám bắt chúng ta!”.

“Bắt chính là các ngươi. Yến vương phủ sao? Ta nói huynh đệ biết, chính ngươi cảm thấy, tấm da hổ này, bây giờ còn có thể dọa người sao?”.

Tiêu Thiên Nguyệt mang theo mấy người cười mỉa chào đón.

Người ăn mặc theo kiểu thư sinh tuấn tủ kia nhàn nhạt nói: “Tiêu Giáo úy, người giao cho ngươi”.

Tiêu Thiên Nguyệt không mặn không nhạt nói: “Lưu Giáo úy, muốn lưu lại hay không, thưởng thức thủ đoạn huynh đệ dụng hình?”.

“Không cần!”. Lưu Giáo úy ăn mặc theo kiểu thư sinh kia lắc đầu, nhẹ nhàng khoát tay, mấy người dưới tay liền đem ba người Đặng Dung đã bị trói chặt để lại, theo hắn đi ra ngoài. Tiêu Thiên Nguyệt âm độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng thư sinh kia hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, lúc này mới chuyển hướng ba người Đặng Dung.

Đặng Dung lớn tiếng nói: “Chúng ta là hộ vệ Yến vương phủ, các ngươi dựa vào gì để bắt người?”.

Tiêu Thiên Nguyệt giống như cười mà không phải cười nghiêng mắt nhìn hắn nói: “Chậc chậc chậc, cẩm Y vệ chúng ta bắt người còn cần lý do sao? Người đâu, hầu hạ ba vị huynh đệ đường xa đến này thật tốt!”. Lập tức, vài ngục tốt giống như hổ nhào lên, kéo lấy bọn họ bước đi.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan