Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Lúc nghe được tin tức, khí tức mùa hè đã lặng lẽ tràn ngập trong thành Bắc Bình, nhưng trong phủ Yến vương lại rất lạnh giá, dường như trời đông giá rét tháng chạp bình thường. Khuôn mặt Chu Lệ bình tình, lãnh đạm sương lạnh, chỉ có ánh mắt hơi chóp động, cố gắng đè kích động trong lòng xuống. Tử trạng một nhà Chu Bách thê thảm, cho dù một người qua đường nghe xong còn muốn rơi lệ, huống chi đó là huynh đệ nhà mình, cốt nhục chí thân.
Chất nhi kia vậy mà dám hạ độc thủ với chính thúc phụ của mình như vậy!
Trong lòng Chu Lệ tự nhiên nổi lên một loại bi thương thỏ tử hồ bi, nếu như nói Tương vương Chu Bách tự vẫn, cũng không phải là chuyện Chu Duẫn Văn mong muốn, mà là lựa chọn của hắn, nhưng Tương vương đã chết rồi, Chu Duẫn Văn còn không buông tha hắn, lại có thể cho hắn một chữ “Lệ”, thật là làm cho trái tim người ta băng giá, không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ!
“Phương Hiếu Nhu, Hoàng Tử Trừng... Các ngươi đều là đám gian nịnh tiểu nhân...”.
Chu Lệ nức nở nghẹn ngào, thanh âm sâu kín dường như là từ dưới Cửu u truyền đến: “Các ngươi ly gián thân tộc Chu thị của ta, bức bách cốt nhục Chu gia tương tàn, non sông gấm vóc tươi đẹp, bị mấy người các ngươi tự cho mình siêu phàm, tự cho là đúng dựng nho giáo và giả nhân giả nghĩa khiến cho Chu Duẫn Văn chướng khí mù mịt, làm việc bừa bãi! Tính mạng một nhà già trẻ Thập nhị đệ, cứ như vậy chôn vùi trong tay các ngươi! Mà ngay cả khi hắn đã chết, các ngươi còn không chịu buông tha hắn! Quốc thù gia hận, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, các ngươi những súc sinh này, tốt nhất không nên rơi vào trong tay ta, nếu không, ta sẽ giết cửu tộc nhà ngươi, báo thù này, rửa mối hận này!”.
Thanh âm Chu Lệ càng lúc càng lớn, đến cuối cùng giống như lôi đình rít gào, hắn hung hăng nện một quyền trên mặt bàn, chợt nghe một tiếng phành vang thật lớn, văn phòng tứ bảo đều chấn động nhảy dựng lên, trên nắm tay hắn vờ ra một vết rách, chảy ra máu tươi đỏ thẫm.
“Điện hạ!”.
Trương Ngọc vừa thấy, cuống quít tiến lên băng bó cho hắn, Chu Lệ khoát khoát tay, đem nắm tay tiến đến bên môi, lè lười, chậm rãi liếm láp dòng máu tươi ngai ngái, trong mắt lộ ra một loại ánh mắt Trương Ngọc và Chu Năng hết sức quen thuộc, đó là lúc hắn xách thương cười ngựa xông lên chiến trường, đối mặt đội ngũ cường đạo bắc Nguyên, phát ra mệnh lệnh công kích thì mới có thể lộ ra ánh mắt đó, tàn sát, tàn nhẫn, chỉ ta vô địch!
Nhưng Đạo Diễn trong lòng mừng thầm, Yến vương sau khi trở về từ Nam Kinh, đã từng mấy lần tìm hắn thương lượng đối sách, trong ngôn ngữ đã mơ hồ lộ ra ý tạo phản, nhưng tạo phản phải trả một cái giá thật sự quá lớn, hy vọng thành công lại quá mức xa vời, Đạo Diễn phát hiện xưa nay một khi Yến vương đã quyết định hy sinh không quay đầu lại thì tuyệt không quay đầu lại, lúc này đây thậm chí còn có điểm do dự, hắn với triều đình thủy chung còn ôm một đường hy vọng, không cách nào hạ quyết tâm cuối cùng.
Đạo Diễn vì thế lo lắng vạn phần, ngày nay, một nhà Chu Bách chết.
Thảm, rốt cuộc có thể cho Yến vương quyết định. Đạo Diễn đứng dậy, hai tay chắp lại, hướng về phía Kinh châu đứng thẳng, thần sắc chăm chú đọc một lần kinh vãng sinh, lúc này mới xoay người, nghiêm nghị Chu Lệ nói với: “Vương gia, nên đoạn mà không đoạn, tất sẽ loạn, lúc này nếu không hạ quyết tâm, sớm bắt tay vào làm, chỉ sợ Vương gia sẽ bước vào con đường của Tương vương”.
Chu Lệ chậm rãi bước đi thong thả vài bước trong phòng, quay đầu nói với Chu Năng: “Yến sơn ba đạo hộ vệ, là binh lính ta một tay mang ra, luôn luôn làm theo lệnh của ta, triều đình có thể điều người đi khỏi ta, lại không thể điều quân tâm đi khỏi ta, ngươi lập tức cùng mấy vị Chỉ Huy Sứ ba đạo hộ vệ bắt liên lạc, gọi bọn hắn chuẩn bị ứng biến!”.
“Tuân mệnh!”.
Chu Năng cũng là một trong những tướng lãnh thuộc Yến sơn tam hộ vệ, hơn nữa phụ trách cảnh vệ Yến vương phủ, có thể nói hộ vệ trong hộ vệ, tâm phúc trong tâm phúc, cùng vài vị tướng lãnh trong Yến sơn tam hộ vệ đều là đồng liêu cực thân mật, hắn đi lo liệu việc này, là thỏa đáng nhất.
“Trương Ngọc, giờ đây trong phủ Yến vương có bao nhiêu nhân mã có thể dùng?”.
Trương Ngọc đáp: “Điện hạ, thị vệ Yến vương phủ ta giờ đây ở các nơi tổng cộng hơn sáu trăm người”.
Hắn suy tư một chút, lại bổ sung nói: “Tính cả gia phó tạp dịch, thanh niên tráng đinh, cũng chỉ khoảng trên dưới tám trăm người”.
Chu Lệ trầm ngâm nói: “Từng này người, làm được chuyện gì? Xem ra, phải đem tam hộ vệ binh mã triệu hồi về mới thành. Chỉ là... Một khi bọn họ tự ý rời doanh, triều đình lập tức sẽ hiểu rõ Chu Lệ ta phản, Bắc Bình Đô ti đóng ở trong thành hơn vạn nhân mã, ngoại có Tống Trung đóng ở trước mặt ba vạn binh mã, Cảnh Hiến đóng quân tại Sơn hải quan ba vạn binh mã, chỉ sợ ta vừa mới lộ ra ý phản, đã bị người diệt”.
Đạo Diễn sợ hắn lại bỏ cuộc nửa đường, nói: “Điện hạ, chư quân Bắc Bình Đô ti đem binh đến, phần lớn là người của điện hạ, nhân tâm hướng về, sao lại kiên quyết chiến đấu cùng điện hạ? Binh mã bọn họ tuy nhiều, chỉ là một nắm cát vụn thôi, Triều đình tước phiên, liền truất chư vương, đi ngược lại tiến trình như thế, quá mức không được nhân tâm, điện hạ kinh doanh ở Bắc Bình lâu như vậy, dân chúng luôn luôn yêu quý, được dân chúng ủng hộ quá mức, một khi phất cờ, tất nhiên được nhiều người ủng hộ, chuyện thứ hai, Hoàng Thượng bỏ võ giương văn, làm văn nhân áp đảo quân nhân, khiển cho một đám thư sinh viết lách vung tay múa chân với quân nhân đẫm máu bách chiến, sớm đã làm chư tướng sinh lòng bất mãn, bần tăng không dám cam đoan bọn họ đều sẵn sàng góp sức cho điện hạ, nhưng muốn bọn họ trang tâm chiến đấu vì triều đình, sợ cũng rất khó...”.
Đạo Diễn còn chưa nói xong, Chu Lệ liền cười nói: “Đại sư không cần khuyên bảo, Chu Lệ đã quyết tâm liều chết đánh cược một lần, trong tâm cũng không lùi bước. Liều mạng cũng chết, không liều mạng cũng là chết, Chu Lệ sao lại là người bó tay chịu trói? Thập nhị đệ của ta không cam lòng chịu nhục, toàn gia nhảy vào lửa tự vẫn, tráng liệt. Nhưng Chu Lệ ta, sẽ không đi con đường của hắn, ta thà rằng chết trận, cũng quyết không cúi đầu!”.
Đạo Diễn vui vè nói: “Điện hạ nghĩ như vậy là tốt nhất. Triều đình vì đối phó điện hạ, ở Bắc Bình truyền bá các loại lời đồn bất lợi với điện hạ, bần tăng tiến hành lợi dụng điều đó. Dân chúng Bắc Bình, phần đông tín ngường phật giáo, bần tăng có thể lặng lẽ ở dân gian truyền bá tin tức điện hạ mới là chân mệnh thiên tử, trợ giúp, hóa tin tức lời đồn có hại thành có lợi cho điện hạ. Dân chúng Bắc Bình vốn kính yêu điện hạ, lại tin lời nói này, sao phải sợ mọi người không chịu đi theo điện hạ?”.
Chu Lệ cảm kích nói: “Đại sư vốn là người xuất gia, tứ đại giai không, vì một Chu Lệ mà nặng đọa hồng trần, ân đức đại sư thật sâu, Chu Lệ tát nước Đông hải cũng khó có thể báo đáp”.
Đạo Diễn xúc động nói: “Kẻ sĩ vì người tri kỷ, nhận được lễ ngộ của điện hạ, Đạo Diễn có thể vì điện hạ ra mưu bày kế, đó là vinh hạnh của Đạo Diễn. Xuất thế tại độ mình, nhập thế tại độ người, xuất thế cũng tốt, nhập thế cũng được, đều là tu hành”.
Chu Lệ gật mạnh đầu một cái, lông mày hơi nhíu lại nói: “Duy nhất phải lo, chính là ba hài nhi của ta đều ở Nam Kinh, nếu Chu Lệ làm phản, chỉ sợ bọn họ...”.
Hổ dữ không ăn thịt con, thân sinh cốt nhục của mình bị hãm làm con tin, Chu Lệ làm sao có thể phản? Huống chi, thời hắn tuổi trẻ, thường xuyên xuất chinh tái ngoại, đi băng nằm tuyết, hàn khí nhập thân, năm Hồng Vũ mười chín đã từng trải qua một hồi bệnh nặng, bệnh tình mười phần nghiêm trọng, đến nỗi trong sử sách đều ghi lại lần hắn sinh bệnh này, từ sau khi hắn sinh bệnh, Chu Lệ đã không còn khả năng có con.
Tính cả chưa sinh đã chết non, tổng cộng Chu Lệ sinh ra bốn trai năm gái, toàn bộ đều là tại trước lần bệnh nặng năm mười chín Hồng Vũ kia, từ đó về sau, hơn mười năm, hắn không tiếp tục có một con nối dõi, cổ nhân với con nối dòng hương khói cực kỳ coi trọng, xa xa còn quan trọng hơn tính mạng mình, nếu như ba đứa con này bởi vì hắn khởi nghĩa mà chết đi, như vậy Yến vương thà rằng bị chặt đầu, cũng tuyệt đối không phản.
Đạo Diễn nói: “Điện hạ không phải nói, Nam Kinh có một nghĩa sĩ, vì điện hạ mà bất bình, cam tâm sẵn sàng góp sức sao?”.
Chu Lệ nói: “Đúng, ta chỉ lo lắng, bằng lực lượng một mình hắn, không cách nào cứu được mấy đứa Cao Sí trở về”.
Đạo Diễn trầm tư một lát, nói: “Điện hạ có thể lợi dụng cái chết của Tương vương, xúc động phẫn nộ mà thành điên khùng”.
Chu Lệ ngần ngơ, hoài nghi nói: “Ý Đại sư là?”.
Đạo Diễn nói: “Hoàng Thượng gần đây tự xưng là nhân hiếu, mặc kệ là hắn không phải như vậy, nhưng lại nguyện ý tuyên truyền khắp nơi, hôm nay bởi vì chuyện Tương vương chết, trong triều và dân chúng đều có thanh âm chê bai náo động, không thể ngăn chặn. Nếu như điện hạ giả điên lúc này, tất sẽ được dân chúng đồng tình, chỉ sợ Hoàng Thượng bị áp lực, cũng phải cho phép ba vị vương tử trở về thăm hỏi”.
Chu Lệ lường lự nói: “Hoàng Thượng... Sẽ tin sao?”.
Đạo Diễn mỉm cười nói: “Dân chúng tin tưởng, đã đủ rồi”.
Chu Lệ do dự một chút, lại nói: “Vậy... Giả bộ thành bệnh nào cũng được, cần gì phải giả điên? Ta dù gì cũng là một Vương gia, muốn ta tóc tai bù xù, giả ngây giả dại xuất đầu lộ diện, cái này.
Đạo Diễn mỉm cười nói: “Nếu là cáo ốm, triều đình có thể sai danh y đến khám và chữa bệnh cho điện hạ, rất dễ dàng lộ ra dấu vết. Thứ hai, bệnh có nặng nhẹ trì hoãn, so sánh với đại sự giữ đạo hiếu, Hoàng Thượng cũng có thể cự tuyệt ba thế tử trở về, cần phải giả điên, vậy lại khác, điện lên chứng tỏ thần thức đã mất, phiên quốc sao có thể không có chủ? Hoàng Thượng sẽ không có lý do không tha người, nên biết, trang phải hiếu trước, đến chính Hoàng Thượng, lúc đó chẳng phải cũng thủ hiếu với tiên đế sao?”.
Đạo Diễn nói: “Kể từ đó, ngoài sáng chúng ta dùng sự điên khùng của điện hạ tạo áp lực về phía triều đình, khiến cho triều đình thả người, Trong tối, lại gọi vị nghĩa sĩ kia bày kế, cứu thế tử và hai vị quận vương rời đi, một khi triều đình không tha người, bọn họ một mình đào thoát mà nói, có lý do này, cũng không khiến cho triều đình vì vậy mà ngang nhiên hưng binh, nói không chừng còn có thể che giấu, miễn cho người trong thiên hạ nói hắn cay nghiệt thiếu tình cảm”.
Chu Lệ bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu nói: “Không sai, dựa vào đại sư nói đi”.
Thế là, buổi sáng ngày hôm sau, Chu Lệ tóc tai bù xù xuất hiện ở đầu đường phố xá sầm uất Bắc Bình, trông thấy đồ ăn ngon liền đoạt, cao hửng còn chạy tới ngồi xổm cùng tên khất, nhặt cá kiếng, hướng về phía người khác đòi tiền ăn xin.
Rất nhanh, cả Bắc Bình cũng biết: Yến vương điên rồi!
“Chúng ta khi nào thì đến Kim Lăng?”.
Tiểu quận chúa Minh Nhi ghé vào cửa sổ xe, hào hứng bừng bừng hỏi.
Quản Tạ phủ gia cười nói: “Ái ui, ta nói tiểu thư, tính tình ngươi cũng quá vội vàng đi, chúng ta lúc này mới ra khỏi thành Bắc Bình thôi”.
Đoàn xe Tạ gia so với Yến vương giả điên đi sớm hơn một lúc, Yến vương ăn xong điểm tâm, lại làm nửa ngày công tác tư tưởng cho mình mới chạy ra Yên vương phủ giả trang bị bệnh. Chính là người thường trên đường phố muốn giả trang kẻ điên cũng không phải nói giả trang là giả trang, bắt một người là hoàng tử từ nhỏ, cử chỉ ngôn hành, quý nhân dáng vẻ đoan trang đột nhiên làm ra vẻ ngốc tử, xác thực cũng có chút cố mà làm.
Cũng may Yến vương ra muộn, bằng không nghe nói Đại tỷ phu điên rồi, khả năng Minh Nhi cũng không rời đi.
Tạ Truyền Trung trở lại Giang Nam tế tổ, lúc này danh phận ỷ vào thực không nhỏ. Áo gấm về nhà, làm rạng rờ tổ tông, ai cảm thấy là vinh quang? Là khiến cho tổ tông cảm thấy vinh quang. Tạ Truyền Trung tỉ mỉ chuẩn bị hồi lâu, đem chuyện làm ăn ở Bắc Bình an bài thỏa đáng, sớm vài ngày đã tổ chức đại yến đãi tân khách, đem chuyện mình phải hồi hương tế tổ nói cho các nhân vật nỗi tiếng, quảng vi truyền bá, sáng sớm hôm nay xuất môn, hắn đem tất cả một nhà già trẻ đều đi cùng, hành lý lễ vật, dùng các màu trang trí trọn vẹn ba mươi xe, đoàn xe chậm rãi rời khỏi Bắc Bình, hướng về phía Giang Nam mà đi.
Lúc này, Yến vương Chu Lệ đang ở trong thành Bắc Bình, đuổi theo một khuê nữ xinh đẹp cười khúc khích, càng chán ghét hơn là, hắn còn chảy nước miếng...
“Nói, giờ đây nói!”.
Hạ Tầm nghiêm mặt, kéo tay nàng đi về phía bên giường, ngực Tô Dĩnh nhất thời như nai con đi loạn, khẩn trương đến thở không nổi, nói: “Chàng... Chàng làm gì? Người của ta đều canh giữ ở bên ngoài”.
Hạ Tầm nói: “Ngồi xuống nói, sự tình trọng đại, không thể để người khác nghe thấy”.
Tâm lý Tô Dĩnh thả lỏng, rồi lại mơ hồ có phần thất vọng, có một số việc dù là không làm được, nàng cũng rất kỳ vọng. Mặc dù nàng có thể không cho phép ngươi làm, nhưng ngươi thì không thể không nghĩ, lòng của nữ nhân, như kim dưới đáy biển, dù là nàng là một nữ hải tặc, cũng không ngoại lệ.
“Cái gì, chàng... Chàng tại sao phải làm như vậy?”.
Nghe xong lời Hạ Tầm nói, Tô Dĩnh giật mình mở to hai mắt nhìn, Hạ Tầm mỉm cười nói: “Tại sao, nàng sợ à?”.
Tô Dĩnh bĩu môi nói: “Sợ mới là lạ, chúng ta không phải là thuận dân hoàng đế Đại Minh hắn. Vốn duy trì đối nghịch mua bán cùng triều đình, tại sao sợ hắn? Nhưng... Chàng tại sao phải làm như vậy, chàng cũng không phải người của Yến vương”.
Tô Dĩnh nhìn hắn không chóp mắt, thần sắc rất lo lắng, trong lòng Hạ Tầm ấm áp, ôn nhu đáp: “Vốn không phải, nhưng chỉ cần ta cứu thế tử Yến vương và hai huynh đệ hắn rời đi, ta sẽ thành”.
Tô Dĩnh nhíu mày nói: “Ta không hiểu, chàng giờ đây nhận chức cẩm.
Y vệ, tiền đồ tốt, cần gì mạo hiểm mất đầu? Yến vương nào có khả năng thành công? Từ xưa đến nay, chẳng phải chưa có một vị phiên vương nào tạo phản triều đình có thể thành công sao?”.
Hạ Tầm nói: “Phú quý cầu trong hiểm nguy, không mạo hiểm, làm sao có thể có đại phú quý? Phiên vương tạo phản, xác thực không có tiền lệ thành công, ta nghĩ... Sau này cũng sẽ không có. Nhưng, Yến vương này... Trm, không, phải nói Yến vương và Kiến Văn hoàng đế hai người này, đều là vô tiền khoáng hậu, ha ha.
Tô Dĩnh nói: “Ta lại là nghe nói qua uy danh Yến vương, tựa như hắn rất thiện chiến tranh, chàng rất tôn sùng hắn sao?”.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Hắn không phải thánh nhân, nhưng lại một người rất rất giỏi, ít nhất... So với người chỉ biết sống ở trong mộng kia, để một đám hủ nho nói bốc nói phét lừa dối hoàng đế không biết trời cao đất rộng ai mạnh hơn, ta tin tưởng... Hắn nhất định sẽ thành công!”.
Tô Dĩnh đột nhiên vui vẻ cười rộ lên, Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Nàng cười gì?”.
Tô Dĩnh nói: “Tốt, ta giúp chàng, chàng thành công đương nhiên tốt, nếu như chàng thất bại, thành khâm phạm của triều đình, như vậy... Cũng không tệ. Vậy chàng bỏ chạy đến trên biển đi, ta nói rồi, mặc kệ chàng chừng nào thì đến, ta cũng sẽ thu lưu chàng”.
Dưới ánh đèn, lúm đồng tiền như hoa, thật vũ mị quyến rũ.
“Nàng thật không đi theo ta?”.
Thương nghị đã định, lúc Hạ Tầm phải đứng dậy ly khai, nhịn không được lại hỏi một câu.
Tô Dĩnh nói: “Đi theo chàng đến chỗ nào? Chàng lập tức phải chạy nạn, ta còn sẽ chờ chàng đến đều nhập vào ta, nói nữa, biển rộng là ta, trước kia là ta, giờ đây càng là vậy, ta... Không rời khỏi nơi đó”.
Hạ Tầm lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Được rồi, nếu như tương lai ta không có chỗ dựa, nhất định đi tìm nàng”.
“Một lời đã định!”.
Tô Dĩnh rất chờ đợi, nàng căn bản không tin chỉ là một Yến vương có thể đối đầu với hoàng đế phú địch tứ hải, nàng vốn không trông cậy vào một ngày Hạ Tầm có đi tìm nàng nương tựa, hiện tại xem ra, hình như thực sự có hy vọng.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan