Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Trong thư phòng nhỏ của Hạ gia, ánh sáng của ngọn đèn nhỏ như hạt đậu.
Tạ Vũ Phi cùng Bành Tử Kỳ đang ở dưới đèn bận rộn.
Bành Tử Kỳ đem một cái hộp gỗ đóng lại, nói: “Đếm hai lần, cái hộp này tổng cộng là một trăm xâu”.
Tạ Vũ Phi cầm bàn tính lách cách một hồi, trong miệng còn nói lẩm bẩm: “Một trăm xâu, một xâu một lượng, một lượng vàng tính năm lượng bạc, một lượng bạc tính một ngàn hai trăm sáu mươi văn.
Tạ Vũ Phi ngón tay búng như bay, người xem hoa mắt, đợi nàng tính toán xong, liền như một con tiểu hồ ly ăn vụng gà hắc hắc cười gian rộ lên: “Thế nào, ta không đoán sai chứ, khi vừa đổi thành vàng một lượng bạc vẫn vậy, chúng ta là một ngàn lẻ năm mười văn đổi một hai, giờ đây trên thị trường là một ngàn hai trăm sáu mươi văn là một lượng bạc, trong chợ đen thì càng cao hơn, lúc này mới vài ngày, chúng ta ít nhất đã có sáu trăm xâu”.
Bành Tử Kỳ trợn tròn mắt nói: “Thật giả? Chỉ mới vài ngày, ông trời ơi, so với một năm thu hoạch của những mảnh ruộng tốt nhất của nhà chúng ta kia còn kiếm được nhiều hơn”.
Tạ Vũ Phi dương dương đắc ý nói: “Bản cô nương xuất mã, còn phải nói”.
Bành Tử Kỳ mừng rờ nói: “Thật tốt quá, cảm ơn nha, ngươi thật là tài thần của nhà chúng ta, theo ta thấy, ngươi làm chưởng lý trướng phòng nhà chúng ta được đó”.
Tạ Vũ Phi giận liếc nàng nói: “Này, ngươi thật là có ý định, lẩy ta làm cây tiền của nhà các người sao?”.
Bành Tử Kỳ cười nói: “Cái gì mà nhà của ngươi nhà của ta, chờ ngươi tháng tám Trung thu là sẽ quá môn, chúng ta chính là người một nhà”.
Nàng ôm lấy đầu vai Tạ Vũ Phi, lắc lắc nói: “Được không? Được không? Ta quản lý trướng quản đến đầu cũng đau cả lên, sau này cái việc này cứ giao cho ngươi đi, có thủ đoạn như của ngươi, ta xem tướng công cũng không cần làm quan nhân khổ cực như vậy, cả ngày bên ngoài bôn ba lao lực, người một nhà chúng ta chỉ để ý ngồi xuống tùy tiện ăn, tùy tiện uống, một đời một thế đều hưởng thụ vô cùng...
Tạ Vũ Phi là không tập võ công, Bành Tử Kỳ khí lực lại lớn, bị nàng dưới sự vui mừng không biết nặng nhẹ dao động một hồi, dao động đến choáng váng, cái eo nhỏ cũng đều muốn gãy, vội vàng gọi to: “Dừng tay, dừng tay, cứ tiếp tục lắc nữa, trướng phòng tiên sinh nhà của ngươi sẽ bị ngươi hành hạ chết đó”.
“Ha ha! Vậy là ngươi đáp ứng rồi?”.
Bành Tử Kỳ ha ha cười, lúc này mới buông Tạ Vũ Phi ra, hướng về phía nàng giả trang mặt quỷ, dán sát lỗ tai nàng cười hì hì nói: “Nhìn thân thể của ngươi kìa, quá mềm yếu, như vậy sao được, hắn rất lợi hại đó, đến lúc đó ngươi...”.
Bành Tử Kỳ ríu rít một phen, Vũ Phi nghe được nóng mặt tim đập nhanh, vội vàng che lên lỗ tai nói: “Đi đi đi, ta không nghe, thật không biết xấu hổ, chuyện gì cũng dám nói”.
Bành Tử Kỳ nói: “Ai da da, ngươi có xấu hổ thì xấu hổ đi, tốt, chờ.
Bành Tử Kỳ khuyết điểm nhà mình tự mình biết, hiểu rằng tại phương diện quản lý tài sản này, bản thân dốt đặc cán mai, qua Trung thu, Tạ Tạ chính là người trong nhà, nói như vậy tuyệt sẽ không muốn hại tướng công, liền dựa vào chủ ý của nàng, đem tài sản Dương gia cũng đỗi thành vàng, Hạ Tầm lúc trước muốn bán gia sản của cải lấy tiền mặt, cũng không có nghĩ đến như vậy, lại không ngờ đến hắn không nghĩ, thì đã có Tạ Vũ Phi đến thay hắn nghĩ.
Hôm nay Yến vương về kinh, nghi trượng đi vòng nửa thành, sau đó thẳng thế Hiếu Lăng tế tổ, động tình lớn như vậy, toàn thành đều ở nghị luận, Tạ Vũ Phi tất nhiên cũng sẽ nghe được, Yến vương đã trở lại, Hạ Tầm tất nhiên cũng sẽ trở về, cho nên nàng sớm đi tới nhà Hạ Tầm. Nhưng đồ ăn đã sớm đã làm xong, Hạ Tầm lại còn một mực không thấy bóng dáng, hai người liền đến thư phòng nhỏ, tính toán trướng vụ trong nhà.
Hai nữ hài nhi đang nói chuyện, trong sân im ắng đột nhiên truyền ra một tiếng thét với tần suất cao, Bành Tử Kỳ cùng Tạ Vũ Phi liếc nhau, từ trong mắt của đối phương đều thấy được một tầng vui mừng, Bành Tử Kỳ bật thốt kêu lên: “Hắn đã trở về!”.
Tạ Vũ Phi trong mắt cũng đầy nụ cười: “Nhất định là hắn!”.
Vẫn là lâm triều, quan văn đi Tả Dịch môn, võ quan đi Hữu Dịch môn, văn võ bá quan nối đuôi nhau mà vào, thoạt nhìn tựa như cùng ngày cũng không có gì khác nhau, nhưng mà các thị vệ cùng nội thị cung đình rất nhanh liền phát hiện, tựa như có một chút khác biệt.
Đó là, hôm nay đội ngũ vào triều rất nhiều, cực kỳ đồ sộ. Những huân khanh quốc thích ngày thường đến cũng không thèm đến kia, đã không có tiền đồ gì để phát triển, bởi vậy thường xuyên cáo bệnh ở nhà, các vị cao quan kia đúng là không thiếu một ai, chỉ cần có thể bò được lên, tất cả đều đến đông đủ, mắt thấy đội ngũ những quan viên tóc trắng xóa, đi đứng run rẩy liên lụy đến tốc độ tiến lên của mọi người, thật sự là làm cho người ta nóng một.
Yến vương Chu Lệ hôm qua tại Hiểu Lăng náo động một ít, lúc chạng vạng tối đã truyền khắp cả thành Nam Kinh, vương hầu tướng tướng, sĩ nông công thương, không người không biết. Có người bởi vậy mắng hắn khi quân phạm thượng đại nghịch bất đạo, cũng có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khen hắn không hổ là đứng đầu chư phiên Đại Minh, rốt cục bênh vực lẽ phải nói ra lời nói trong lòng của mọi người, tóm lại có bao có biếm, đều nghị luận.
Hôm nay hắn muốn thượng triều kiến giá, ai mà không muốn đến xem kết quả, đây chính là một đại sự đầu tiên trong Kiến Văn nguyên niên.
Tia nắng ban mai phương đông còn chưa rõ, nội thị bắt đầu trước, văn võ bá quan, vương hầu công khanh theo thứ tự qua cầu, đến dưới thềm son Phụng Thiên môn mà dừng lại, hai bên trái phải chiêng trống nổi lên, trên điện các Thiên Vũ Tướng quân đều ăn mặc thiết giáp trụ đứng lớp lớp, ở sau tả hữu văn võ bá quan là các Giáo úy cẩm y cầm đao đứng, đẳng đằng sát khí.
Các văn võ bá quan phát hiện, hôm nay hoàng đế bài trí nghi thức, là nghi thức đại triều hội, hôm nay cũng không phải là lúc đại triều hội, trong lòng đều rõ ràng bộ dạng trận trượng này chính là bày cho Yến vương xem, những quan viên quen thân với nhau tuy không dám châu đầu ghé tai, nhưng mà dùng ánh mắt để trao đổi những ý kiến ở trong lòng.
Các văn võ bá quan hôm nay tới được đủ như vậy, cũng không phải đều là thay Kiến Văn đế giữ thể diện, cũng không phải đều là đến xem náo nhiệt, theo lý thuyết mà nói, bọn họ cũng có chủ trương chính trị của chính mình, có người tán thành Chu Duẫn Văn tước phiên, có người tán thành Chu Nguyên Chương xây phiên, có người tán thành tước phiên nhưng mà không tán thành thủ đoạn tước phiên của Chu Duẫn Văn, còn có người là cùng Yến vương Chu Lệ riêng có giao tình, trong lòng có chút suy nghĩ muốn bênh vực hắn, càng có rất nhiều huân thích võ tướng môn đối với Kiến Văn đế từ khi đăng cơ đến nay một loạt cử động ức võ giương văn lòng mang bất mãn, ngóng trông Yến vương vì mọi người ra một ngụm ác khí, các quan lại đều có tâm tư, đều chờ đợi một màn “vương gặp hoàng” này.
Nhã nhạc khởi lên, hoàng đế đến ngự cửa, văn võ bá quan lập tức tinh thần đại chấn, lực sĩ cẩm Y vệ giương năm cái ô, bốn quạt tròn, sau khi đi lên thì đứng lại, Nội sử hai người, một người cầm ô, một cầm quạt đứng hai bên. Kiến Văn đế thần sắc nghiêm túc, cất bước lên ngai, Hồng Lư tự xướng nhập ban, văn võ bá quan ngay lập tức tiến lên tham bái hoàng đế, ba lần hô vạn tuế đinh tai nhức óc.
Y theo trình tự vào triều, đầu tiên nên do quan viên Hồng Lư tự đối với Hoàng Thượng bẩm báo những quan viên từ bên ngoài vào triều trong hôm nay, những quan viên này lúc này đều ở bên ngoài Ngọ Môn, bình thường trừ khi là quan viên quan trọng, nếu không hoàng đế cũng không gặp, chỉ cần hoàng đế ứng một tiếng: “Biết rồi”, đều có nội thị đi truyền chỉ, những quan viên đợi ở Ngọ Môn kia liền ở bên ngoài Ngọ Môn làm lễ năm bái ba dập đầu, sau mới có thể nên làm gì thì đi làm cái đó. Sau đó, trên điện Kim Loan sẽ tiến vào phần quan trọng nhất trong mỗi ngày lâm triều: Tấu sự.
Nhưng mà hôm nay các văn võ bá quan cũng không có chuyện gì quan trọng đợi tấu, coi như là có, cũng đều trước đặt sang một bên, ai mà chọn vào hôm nay hướng về phía hoàng đế tấu sự, lập tức sẽ trở thành công địch của toàn dân: Ngươi còn có một chút nhãn lực hay không!
Ở trong lòng tất cả mọi người, hôm nay trên triều đình duy nhất chỉ có một đại sự quan trọng nhất, chính là Yến vương Chu Lệ triều kiến Kiến Văn hoàng đế.
Quan viên Hồng Lư tự dựa vào lệ đầu tiên xuất ban, tấu nói: “Hoàng Thượng, hiện có Bắc Bình Yến vương phụng chỉ về triều, giờ đây ở bên ngoài Ngọ Môn đợi gặp”.
Văn võ quần thần nhìn không chóp mắt vị hoàng đế trẻ tuổi ngự ở trên kia, chỉ thấy hắn hai má hơi căng ra, sau đó lạnh như băng nói ra bốn chữ: “Tuyên hắn yết kiến!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan