Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn.eu
Chu Duẫn Văn khổ tư hồi lâu, thủy chung không cách nào giải thích Tứ thúc làm như vậy rốt cuộc là có ý tứ gì, hắn ngẩng đầu, thấy Hoàng quan còn đứng ở trước mặt, lập tức nghĩ đến hẳn là tìm người cùng bàn bạc, liền lập tức phân phó Tiểu Lâm Tử nói: “Nhanh đi, lập tức triệu Phương học sĩ, Hoàng học sĩ, Binh Bộ Thượng Thư Tề Thái, Đô Sát viện tả Hữu Đô Ngự Sử Cảnh Thanh, Luyện Tử Ninh đến Chính Tâm điện gặp trẫm”.
Hoàng quan vừa nghe, vội vàng hạ thấp người nói: “Thần cáo lui”.
Chu Duẫn Văn khoát tay nói: “Không không không, ngươi cũng lưu lại, cùng một chỗ nghị sự. Đến đây, ngươi trước xem một cái phong tấu chương này của Yến phiên, xem hắn rốt cuộc là có dụng ý gì”.
Đội ngũ thân tín của Chu Duẫn Văn giờ đây đã tiến thêm một bước mở rộng, ngoại trừ đế sư Hoàng Tử Trừng đã sớm là tâm phúc của hắn ra, những người này đều là sau khi hắn đăng cơ một tay cất nhắc lên, cho nên trước mắt là người hắn tin tưởng nhất.
Hoàng quan xem tấu biểu của Yến vương, trầm ngâm nói: “Tế tảo Hiếu Lăng? Yến vương đối với cử động của triều đình sẽ không thể hoàn toàn không có biết. Lúc khẩn yếu này, Yến vương lại có thể muốn về kinh tế tảo Hiếu Lăng? Lời ấy không thể tin, Yến vương nhất định có mục đích gì khác”.
Chu Duẫn Văn nói: “Không sai, ta cũng nghĩ như vậy, dựa theo ý kiến của khanh, Yến vương muốn làm cái gì?”.
Hoàng quan do dự nói: “Cái này, thần ngu muội, đối với Yến vương gần đây cũng không biết rõ, thật sự suy đoán không ra”.
Chỉ chốc lát sau, mấy thân tín đều đuổi tới, Chu Duẫn Văn đem tấu chương của Yến vương cho bọn họ truyền xem, xem xong tấu chương của Yến vương, Tề Thái cùng Cảnh Thanh khua tay, dậm chân, mừng rờ như điên, Tề Thái liên thanh nói: “Hạ thần chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Yến vương trở về kinh, đây là cơ hội tốt trời cho Hoàng Thượng, hắn đã muốn chui đầu vô lưới, Hoàng Thượng tuyệt đối không thể buông tha hắn!”.
Cảnh Thanh cũng nói: “Đúng vậy, Yến vương đây là tự gây nghiệt, không thể sống. Hoàng Thượng hẳn là lập tức đáp ứng chuẩn hắn trở lại kinh, chỉ cần hắn tiến thành Nam Kinh, đó chính là chim trong lưới, cá trong chậu đừng mơ tưởng thoát thân”.
Luyện Tử Ninh không hiểu chút nào, hắn thật sự không thể giải thích Yến vương tại sao lại ngu xuẩn đến mức lúc này vào kinh, lưỡng lự hồi lâu, hắn mới lên tiếng: “Hoàng Thượng, đây không phải là kế của Yến vương thử Hoàng Thượng chứ? Mắt thấy Bắc Bình quân chính pháp ti thủ lãnh tất cả các lộ liên tiếp thay đổi, Yến vương đây là có tật giật mình, muốn tìm hiểu ý. Yến vương đây là dùng lý do trở lại kinh tế tảo để thử tâm ý của Hoàng Thượng”.
Hoàng Tử Trừng quả quyết nói: “Không sai, Hoàng Thượng nếu như không cho phép hắn trở lại kinh, hắn rõ ràng Hoàng Thượng động thủ tới nơi sẽ chó cùng rứt giậu, lập tức kéo cờ tạo phản. Nếu như Hoàng Thượng đáp ứng hắn trở lại kinh, hắc! Chỉ sợ hắn cũng tuyệt đối sẽ không dám tới, đến lúc đó thì sẽ tìm một lý do thân đột nhiên nhuốm trọng bệnh mà tiếp tục trì hoãn xuống, trù tính tạo phản. Hơn nữa, bởi vậy còn hãm Hoàng Thượng tại vô tình vô nghĩa, bất nhân bất hiếu, kỳ tâm đáng giết!”.
Phương Hiếu Nho trầm ngâm nói: “Hoàng Thượng, mặc kệ Yến vương dụng tâm như thế nào, thần cảm thấy, Hoàng Thượng đều nên đáp ứng hắn. Năm trước tiên đế băng hà, bởi vì thiên hạ chưa định, vì cầu vững vàng, Hoàng Thượng không chuẩn chư vương trở lại kinh chịu tang. Hôm nay Hoàng Thượng đã ngồi vững triều cương, quân dân ủng hộ, tứ di thần phục, gì sợ một phiên vương? Nếu như không đáp ứng một phen hiếu tâm của Yến vương đối với tiên đế, ngược lại thành toàn thanh danh của hắn. Chỗ đại nghĩa, không thể không đáp ứng, nếu như Hoàng Thượng đáp ứng để cho hắn trở lại kinh, hắn không dám tới đó là việc của hắn, nếu như hắn dám đến, như vậy tất cả đều ở trong lòng bàn tay của chúng ta, muốn chém giết muốn róc thịt, còn không phải tùy vào Hoàng Thượng sao”.
Chu Duẫn Văn nghe xong lập tức gật đầu nói: “Chư vị ái khanh phân tích đều có đạo lý, Hiếu Trực tiên sinh trần thuật thật là ổn thỏa như vậy, ta sẽ chuẩn hắn trở lại kinh, xem hắn có dám tới hay không”.
“Hoàng Thượng!”.
Tề Thái sau khi nghe xong vội tiến đến, đề nghị nói: “Hoàng Thượng cũng nên đồng thời hạ một đạo mật chỉ, cho đám người Trương Nhân, Tạ Quý, Trần Mạc ở Bắc Bình nghiêm gia giám thị Yến vương phủ, có dị động gì lập tức ra tay bắt người, đồng thời lệnh cho Liêu Đông Trữ vương cùng với các Đô Ti quan binh các vùng Hà Bắc đối với Bắc Bình tăng mạnh đề phòng, như thế có thể bảo chửng vạn vô nhất thất”.
Chu Duẫn Văn vui vẻ nói: “Thượng Thư nói rất đúng, ta cũng chuẩn tấu!”.
“Yến vương lập tức phải trở về kinh tế tảo Hiếu Lăng, triều đình đã chuẩn tấu, ta tại Bắc Bình điều tra án tử thời gian cũng đủ lâu, lúc này đây muốn theo Yến vương cùng một chỗ trở về Nam Kinh”.
Trong hậu hoa viên Tạ gia, Hạ Tầm đối với Minh Nhi nhẹ giọng nói.
Sắp tới tháng ba, thời tiết đã chuyển ấm, dưới mái hiên những mũi băng lóng lánh đang từng giọt nhỏ xuống, trong sân tuyết cũng bắt đầu tan chảy, hiện ra màu sắc thấm ướt. Mấy cây lê, trên nhánh cây vốn trụi lủi, đang nở ra những nụ hoa như vàng như xanh, chợt có vài đóa hoa lê đã nở ra, nho nhỏ, tựa như một đóa bông tuyết óng ánh, đọng ở đầu cành.
Minh Nhi ngồi ở trên lan can đá, dùng giày nhẹ nhàng di di bàn chân, buồn buồn nói: “Ta đây làm sao bây giờ? Ta với ngươi cùng một chỗ trở về được không?”.
Hạ Tầm hỏi: “Quận chúa chuẩn bị đi chỗ nào? Trở lại Trung Sơn vương phủ sao?”.
Minh Nhi lập tức trừng đôi mắt hạnh, dứt khoát đáp: “Đương nhiên không quay về! Hoàng Thượng nói, muốn đem ta giam lỏng trong phủ, không chuẩn cho ta rời đi nửa bước, chờ ta lớn lên chút ít, sẽ đem ta gả đi ra ngoài. Hừ! Khăn voan vén lên, người ta mới biết được nam nhân kia là cao là lùn, là đen là trắng, mặt mày như thế nào, ta không muốn trở về mặc hắn bài bố”.
Hạ Tầm mờ mịt nói: “Vậy quận chúa ở đâu mới được?”.
Minh Nhi ngẩn ra, hồi lâu mới sầu não nói: “Đúng vậy, ta ở đâu mới được? Trong nhà đại tỷ, đại tỷ phu, ta căn bản không dám lộ diện, bọn họ đã rất khó khăn, ta không thể một lần nữa cho bọn họ thêm phiền toái, nói đến, ta nếu như xuất hiện ở chỗ đại tỷ, chỗ ca ca lại không khỏi chịu sự nghi kỵ của Hoàng Thượng. Ta có thể đi đâu”.
Minh Nhi càng nghĩ càng thương tâm, nhịn không được nước mắt, Hạ Tầm vội nói: “Quận chúa không cần phải thương tâm, bằng không quận chúa dứt khoát cứ tạm thời ở lại Tạ phủ? Tạ viên ngoại này vẫn rất nói nghĩa khí, ta xem hắn đối với quận chúa lễ kính có thừa, chiếu cố rất tốt. Tạ gia tại Bắc Bình là đại phú hào số một số hai, cũng không sợ chiểu ứng nhiều hơn một mình quận chúa”.
Minh Nhi lau nước mắt, thút thít nói: “Ta không cần, ta ở đây lạ nước lạ cái, ai cũng không nhận biết. Nhà tỷ phu ta căn bản không dám gặp mặt, chờ ngươi vừa đi, cũng chỉ còn có một mình ta, ta cùng những người Tạ gia này một câu cũng nói không đến nơi, ta không muốn ở lại đây”.
Hạ Tầm khó xử, giang tay nói: “Vậy thì làm sao, nếu như không có địa phương an trí, quận chúa trở về Giang Nam thì an bài như thế nào?”.
Minh Nhi nghiêng đầu nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng ngời, mong chờ nói: “Vậy... Ta đi nhà của ngươi ở được không? Ở Giang Nam ta cũng có nhà, nhà của ngươi cũng ở gần thành, khi ta nhớ nhà, còn có thể vụng trộm vào thành đi thăm Tam ca, Tam ca rất thương ta, nếu không phải Tam ca giúp ta, ta cũng trốn không thoát được, nói Tam ca biết ta ở ngay chỗ đó, hắn cũng có thể yên tâm”.
“A, cái này... Khụ khụ... Tiểu quận chúa... Hm...”.
Hạ Tầm lúng ta lúng túng, Minh Nhi thấy thế có chút tức giận, vểnh môi lên nói: “Làm sao vậy, người ta tốt xấu đã giúp ngươi rất nhiều việc, đi nhà của ngươi ở vài ngày mà keo kiệt như vậy sao? Ta ăn cũng không nhiều lắm... Ta cam đoan, sau khi tới nhà của ngươi, các người ăn cái gì ta ăn cái đó, nhất định không kén ăn, không ăn nhiều, cũng không bướng bỉnh”.
Hạ Tầm cười khổ nói: “Ta không phải sợ cô ăn nhiều, cô ăn giống như mèo ăn vậy thôi. Ta lo lắng là... Ta cảm thấy là.
Hạ Tầm trong lòng nghĩ, chiến dịch Tình Nan chỉ sợ lập tức muốn khai hỏa, mình đến lúc đó sẽ chuồn đi, ngươi còn tới nhà của ta ở? Nhưng lời nói này hắn không dám nói với Minh Nhi, suy nghĩ một lát, chỉ có tạm thời thi kế hoãn binh trấn an nàng, chứ chờ chiến loạn xảy ra, Minh Nhi muốn đi cũng đi không được, khi đó cũng chỉ phải ở lại Bắc Bình.
Nghĩ tới đây Hạ Tầm nói: “Cũng được... Quận chúa muốn đi nhà của ta ở cũng được. Nhưng mà, ta phải theo Yến vương cùng nhau xuôi nam, nhiều người mắt tạp, quận chúa không thể đi cùng ta. Tiếp qua vài ngày, Tạ viên ngoại chẳng phải muốn đi Giang Nam tế tổ sao, ta sẽ bảo hắn đến lúc đó đưa quận chúa cùng đi với Tạ viên ngoại. Như vậy mà nói, đến lúc đó ta tiếp quận chúa đi đến nhà của ta ở, cũng sẽ không khiển cho người có lòng chú ý”.
“Như vậy...”.
Minh Nhi ngẫm lại Tạ viên ngoại xuôi nam chỉ sợ còn có chút thời gian, không khỏi có chút thất vọng, nhưng mà nàng cũng biết Hạ Tầm nói là thật, tuy nàng không phải là khâm phạm gì, nhưng mặc kệ phát hiện ai thu lưu nàng, chỉ sợ cũng không phải là một chuyện tốt lành gì, Hạ Tầm chịu chiếu cố nàng như vậy, trong miệng nàng không nói, thật ra trong lòng vẫn rất là cảm kích, nàng không thể tùy hứng hại người ta.
Minh Nhi đành phải lưu luyến nói: “Được rồi, ta sẽ theo Tạ viên ngoại cùng một chỗ trở về là được, vậy ngươi phải dặn dò hắn một tiếng, để cho hắn nhanh chóng lên đường”.
Hạ Tầm thấy nàng đáp ứng, trong lòng cũng buông lỏng, liền cười nói: “Quận chúa yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ an bài thỏa đáng. Trong nhà của ta có một muội tử, so với cô cũng không chênh nhau nhiều lắm, chờ cô đến nơi đó, có nàng cùng cô làm bạn, cô cũng sẽ không ngại buồn chán”.
Minh Nhi vừa nghe cao hứng trở lại, vui vẻ gật đầu nói: “Ừm!”.
Sau khi nhận được triều đình ân chỉ, Yến vương sớm đã chuẩn bị sẵn sàng liền lập tức lên đường trở lại kinh. Phiên vương phụng chỉ rời đi phiên quốc, vào kinh thành kiến giá, tất cả lộ quan viên quân chính pháp ti Bắc Bình đều đến đưa tiễn, nhưng những quan nhân này lễ nghi tuy đầy đủ, ngữ khí lạnh lùng nhàn nhạt, thần sắc giống như cười mà không phải cười, bộ dáng như gần như xa, để cho người ta thấy được trong lòng nghĩ gì-.
Mới ra thành Bắc Bình, còn chưa tới mười dặm trường đình, Yến vương đã đối với bọn họ khách khí vài câu, mời các vị đại nhân dừng bước, không nhọc tiễn xa, nói vài câu khách sáo, các vị đại nhân này lập tức dừng bước, nói vài câu Yến vương mã đáo thành công, liền xoay người mở mà đi, xem loại tốc độ này của bọn hắn, dường như người nào đi nhanh hơn chút ít, có thể nhanh hơn cùng Yến vương phân rõ giới tuyến vậy, khiển cho Chu Lệ rất buồn bực.
Từ phi nhàn nhạt liếc mắt nhìn những quan viên vội vàng trở về thành kia, đối với Yến vương ôn nhu nói: “Bạch mã hồng anh thải sắc tân, bất thị thân gia cường lai thân. Nhất triêu mã tử hoàng kim tẫn, thân giả như đồng mạch sinh nhân, cổ nhân nói rất đúng, bần cư phố đông không người hỏi, phú tại thâm sơn họ hàng xa. Lòng người dễ thay đổi, nhân tình lạnh lùng, ai cũng như thế, vương gia không cần phải để ở trong lòng”.
Yến vương cười hắc hắc nói: “Những kẻ này, ta sẽ không để ở trong lòng, phu nhân cứ yên tâm”.
Chu Cao Hú tức giận nói: “Lũ chó mắt mù, nhà của chúng ta vẫn chưa xong, đã hận không thể lẫn càng xa càng tốt. Phì! Một đám lợi thế tiểu nhân”.
Yến vương thở dài nói: “Không nên nói như vậy, cẩn thận họa là từ trong miệng mà ra. Các con đều trở về đi, Sí nhi, các con phải phụng dường mẫu thân cho tốt, nghe lời mẫu thân, trong nhà an phận thủ mình, không cần phải gây chuyện sinh sự”.
Mới nói tới chỗ này, Hạ Tầm cười một thớt tuấn mã tà tà vọt ra, đến trước ngựa Yến vương, xoay người một cái, cực kỳ gọn gàn vọt xuống đất, hướng về phía Yến vương quỳ một gối xuống chào theo quân lễ, cung kính nói: “Thần Dương Húc, ra mắt điện hạ”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan