Chương 7: Cơn ác mộng của Andrew

Từ sau vụ việc ngày hôm đó, Andrew cứ thỉnh thoảng lại thấy Toshiro biến mất tăm, hỏi đi đâu thì cậu ta lại đỏ bừng mặt không chịu nói. Thật kì quái!

Chơi với nhau lâu như vậy, còn chuyện gì không nói được sao? Andrew chính là rất khó chịu chuyện này!

Hơn cả thế nữa, còn một chuyện làm cậu phi thường lo lắng, chính là gã Ray chết tiệt kia sắp được ra khỏi biệt giam.

Có Joseph chống lưng, cậu không sợ hắn tìm mình trả thù, nhưng không phải lúc nào ông ta cũng có thể quanh quẩn bên cạnh cậu. Nếu hắn nhân cơ hội lúc cậu không chú ý, hại cậu một vố thì sao...

Trời ạ. Thật là khó chịu! Vốn không định dính vào một đống rắc rối như vậy, ai kêu hắn gây thù chuốc oán với cậu trước chứ.

"Tối nay lão đại ra khỏi biệt giam, mọi người đã chuẩn bị để đón lão đại chưa?"

"Có chứ! Chúng tôi còn nhờ người ở bên ngoài mua cả đồ ăn và rượu hảo hạng mang vào để chúc mừng nữa. Sự kiện này chính là rất lớn đó nha!"

"Nếu không phải do tên xú tiểu tử kia hại, lão đại cũng không bị biệt giam lâu như vậy, phải chịu biết bao khổ cực. Thật tức muốn chết!"

"Nhất định là do cậu ta có thù có oán, nên đã rắp tâm tính kế hãm hại lão đại!"

Nhắc tới đây, tất cả mọi người lại sôi sùng sục, ai cũng tràn đầy vẻ phẫn nộ không thể kìm nén.

"Ít tuổi như vậy mà đã có dã tâm, xem ra cậu ta không phải là người đơn giản!"

"Đúng, khuôn mặt trẻ con đó mà có thể làm ra loại chuyện đê tiện như thế! Thật là không thể nhìn mặt đoán tính, chúng ta cần phải cẩn thận hơn!"

Đúng lúc này, Andrew vừa vặn đi qua, nghe thấy đám người bàn tán xôn xao.

Cái gì? Chẳng lẽ họ đang nói về mình sao?

Nhác thấy cậu, đám đông liền lập tức im phăng phắc, tuy họ không nói, nhưng ánh nhìn đầy căm phẫn và thù ghét của họ đã nói lên tất cả.

"Cái quỷ gì mà... Này, mấy người nữa! Nhìn cái quái gì mà nhìn, tin tôi móc hết mắt mấy người ra không?!" cậu bị ánh nhìn của họ làm cho chột dạ, tự dưng lại cảm thấy tức giận, giơ nấm đắm về phía đám người lớn tiếng quát ầm lên.

Bộ dáng cậu tức giận rất giống một con mèo bị xù lông, châm giậm giậm, đôi mắt mở to, hai má phùng lên. Bọn họ chính là muốn hơn thua với cậu, nhìn thấy cậu như vậy, lại coi như trẻ con làm càn, liền không thèm chấp nhặt nữa.

Đám đông rất mau chóng giải tán.

Andrew đứng một chỗ không biết làm gì để giải tỏa cơn tức giận trong người, chỉ muốn nhảy cẫng lên, hét lớn. "Trời ạ! Ai cũng coi thường mình!"

Từ lúc vào tù đến giờ cậu đều bị mọi người xung quanh cười nhạo. Bị tên chết tiệt kia cho "tắm" nước tiểu ô uế, cậu đã không chịu được rồi. Sau khi hắn vào biệt giam, thái độ của mọi người càng khinh thường cậu ra mặt hơn, ai cũng nghĩ cậu là kẻ đê tiện, vì tính toán hèn mọn của bản thân mà rắp tâm hãm hại người khác. Bên ngoài ai với cậu cũng một dạ hai vâng, nói chuyện cũng còn chẳng dám đùa cợt, càng không nói đến việc xem cậu như vứt khỏi mắt như vậy. Cậu là đại thiếu gia của tập đoàn Hall, không thể chịu sự sỉ nhục lớn như vậy được!

Đều tại tên gấu chết tiệt kia! Đúng, là tại hắn!

Hắn chính là cơ nguyên của mọi chuyện, không còn ai vào đây khác!

Không biết đổ lỗi cho ai, Andrew chĩa hết mũi dùi về phía Ray - kẻ đang làm cậu khó chịu nhất!

Đêm nay hắn ra khỏi biệt giam, cậu phải đi tìm hắn một phen khích bác cho thoải mới được. Khiến hắn tức tới xì khói, tức tới bốc hỏa, tăng xông mà chết luôn.

Trong việc làm người khác cứng họng, Andrew cậu chẳng phải giỏi nhất sao? Cậu sẽ làm hắn mất mặt trong chính buổi tiệc chào đón hắn trở lại.

Ha, chờ đấy!

Gần 7 giờ tối, đại sảnh tập trung người đông như vỡ trận, hầu như toàn bộ tù nhân tại nhà tù Chiriqui đều có mặt tại đây. Rượu, đồ ăn hảo hạng, thậm chí có cả sâm panh và xì gà được chuẩn bị sẵn sàng. Mùi thuốc lá bốc lên trong không khí, xem ra các tù nhân chờ đợi lão đại của họ đã lâu, hút không ít thuốc. Khung cảnh này đúng là ngàn năm có một, ở đây điều kiện thiếu thốn, có lẽ sẽ chẳng bao giờ thấy được bữa tiệc nào xa hoa thế này lần thứ hai nữa.

Đồng hồ điểm đúng tích tắc, từ bên ngoài, hai quản giáo có vũ khí trang bị áp giải Ray với còng trên tay bước vào trong.

"Lão đại! Lão đại!" các tù nhân kích động không thôi.

Ở biệt giam hơn ba tháng, Ray dường như khác đi một chút. Một mình lâu ngày khiến hắn có thời gian tự mình luyện tập, cơ bắp có cường tráng hơn, râu ria lâu ngày không cạo, lại làm hắn mang một vẻ nam tính phong trần khác lạ, các tù nhân không khỏi sùng bái ngưỡng mộ, kêu lớn.

"Lão đại, anh vẫn khỏe!"

"Lão đại, trông anh tuyệt quá!"

Âm thanh lớn đồng loạt vang lên, tiếng hò reo nhất loạt khiến nhà ăn như sắp nổ. Ray không khỏi nở một nụ cười, nhìn về phía hai bằng hữu của mình, đập tay một cái với Leo.

"Ray, anh vẫn khỏe. Tốt quá!" Leo khích động ôm chặt lấy Ray. Kai cũng tiến tới, kéo tay hắn đập vai vào nhau.

"Mừng trở về, người anh em."

Đối với Ray, biệt giam cũng không phải thực sự là một thử thách gì quá lớn. Bản thân hắn tâm lý cứng như thép, những chuyện khủng khiếp hơn đều đã trải qua, gần 100 ngày qua cũng chỉ như là một chuyến du lịch dài ngày với hắn.

Nếu là người bình thường, bị giam cách ly lâu như vậy, hẳn đã sớm phát điên.

Nghĩ tới đây, gương mặt tiểu tử kia lại hiện lên trong đầu hắn. Tên nhóc kia, mất nhiều công sức hại hắn, nếu biết hắn hiện tại thậm chí còn không có cảm xúc gì, khẳng định sẽ tức đến điên lên đi.

Thật muốn xem biểu tình như con mèo nhỏ dựng lông xù lên của cậu ta.

Mà nhắc tới, lại không thấy cậu ta đâu rồi?

Andrew ở lì trong phòng mình. Nghe tiếng động ầm ĩ dưới kia, tâm tình cậu cứ nảy hết cả lên. Vốn định chờ hắn được thả, chạy xuống gây sự với hắn một trận, nhưng không ngờ lại đông người đến vậy, cậu lo lắng không thôi... quyết định ở lại trong phòng, chẳng đi ra ngoài nữa.

Trời ạ. Xem ra tên này rất được mọi người kính trọng, đối nghịch với hắn, cậu quả nhiên là một mình chọi lại số đông rồi.

Điều này thì cậu không để tâm lắm, nhưng chỉ muốn mong chóng kết thúc buổi tiệc, đập tan cái không khí vui vẻ kia đi!

Đợi mãi, đợi mãi.

Cuối cùng cũng là gần nửa đêm, bữa tiệc hoành tráng cũng đến hồi kết thúc. Mọi người ai nấy đều ngà ngà say, rục rịch kéo nhau về phòng của mình. Hôm nay quản giáo đặc biệt cho phép các tù nhân tổ chức tiệc muộn, vì gần như bọn họ đều ra kiến nghị. Không khí tàn dư đặc biệt vui vẻ, việc lão đại trở lại vốn là chuyện vui mừng, trong tù lại chẳng có dịp nào để mở tiệc. Ngày hôm nay hẳn sẽ còn được ghi nhớ về lâu về dài.

Andrew len lén nhìn ra, tiếng động đã nhỏ đi không ít. Thanh âm trở lại gần như yên ắng, đúng với không khí vốn có trong tù bấy lâu. Cậu thở dài, kéo chăn đắp lấy, lăn qua lăn lại một lúc, có thể yên tâm nằm xuống.

Hình như mọi người ngủ hết rồi thì phải?

Mãi không thể ngủ được, cậu nằm lướt web một lúc, cảm thấy quá nhàm chán, lại vất điện thoại sang một bên, ôm gối lăn loạn.

Trời đất... Tự dưng lại... buồn đi vệ sinh!

Làm sao đây. Trước giờ cậu đều đi vệ sinh trước khi đi ngủ, nhưng vì hôm nay tiệc tùng ầm ĩ quá, nên cậu chẳng nghĩ tới việc ra ngoài, ở lì luôn trong phòng.

Hiện tại chính là buồn đi vệ sinh tới phát gấp.

Mà cậu lại sợ ma! Ngoài kia tối như vậy, tưởng tượng trong bóng tối có một con vật gì đó hình thù quái dị vây chặt lấy mình, cậu không khỏi rùng hết người.

Híc, đành nhịn đi chút vậy! Để ngày mai đi cũng được.

Nghĩ vậy, cậu lại nằm xuống.

Nhưng làm lại không dễ như nói, càng lúc bàng quang càng căng tới phát đau. Không được rồi, không được rồi! Nếu nhịn nữa cậu sẽ tiểu ra giường mất.

Andrew kêu lớn một tiếng bất bình, rồi xỏ dép, lao thật nhanh ra ngoài. Cậu sẽ đi thật nhanh, tiểu nhanh tới chưa đầy một phút nữa, rồi trở về giường ngay tắp lự.

Lạch cạch chạy xuống phòng vệ sinh. Không gian tối mò khiến cậu có chút gai người, cảm giác sợ hãi càng khiến cậu gấp gáp hơn. Cố trấn an bản thân mình, cậu tự nhủ, không có gì trong bóng tối hết, không có gì hết!

Vặn cửa phòng vệ sinh, chết tiệt! Sao lại khóa là thế nào?!

Vật lộn hồi lâu với cánh cửa, cậu cuối cùng cũng đưa mắt lên để ý thấy tấm biển treo trên cánh cửa tối mò. "Nhà vệ sinh đang bảo trì, xin mời lên tầng 2."

"Má...!"

Đúng lúc quan trọng thì lại bảo trì... thật muốn trêu tức người mà!

Vậy là cậu lại lạch cạch chạy lên tầng 2.

Nhưng khoan đã... Tầng 2 chẳng phải là tầng của tên chết tiệt kia sao? Bây giờ tất cả mọi người đều đã ngủ hết, Joseph cũng chẳng biết ở đâu... nhỡ cậu đen đủi gặp hắn cũng đi vệ sinh.

Hắn mà tóm được cậu, cậu nhất định sẽ đủ thảm.

Hay là... thôi! Không đi nữa nhỉ?

Suy nghĩ quay người toan trở về phòng. Nhưng cái bụng càng lúc càng anh ách, thậm chí còn nghe thấy tiếng nước "ọc ọc". Chết tiệt, hôm nay cậu uống nhiều trà sữa quá!

Thôi mặc kệ, cứ đi vậy! Mình không nghĩ là mình đen đủi tới thế đâu. Hắn uống rượu no say, chắc cũng lăn ra ngủ như chết rồi.

Nghĩ vậy, Andrew liền tiếp tục bước lên tầng hai. Bước chân của cậu cố gắng khẽ đến nỗi để không làm ai có thể nghe thấy. Vội chạy thẳng vào nhà vệ sinh, còn chẳng dám bật điện, cậu lao vội vào một buồng vệ sinh bắt kì, bắt đầu vạch quần xuống.

"Ha...!" nước tiểu bị kìm nén được phun ra khiến một cậu thoải mái muốn kêu thành tiếng. Không gian cực kì yên tĩnh khiến tiếng nước chạm vào bồn cầu có thể nghe rõ ràng kêu "rách, rách".

Sắp xong rồi, ha ha.

"Bụp" !!

"Ưm!"

Một bàn tay đen ngòm từ đằng sau bịt chặt miệng cậu lại, siết chặt như gọng kìm khiến cậu không thể phát ra tiếng. Ai?! Là kẻ nào?!

Khí lực của kẻ kia rất mạnh, hắn gạt mạnh khiến cậu ngã khuỵu xuống, hai gối quỳ sập trên sàn. Nắp bồn cầu bị tác động đóng xuống, cậu bị hắn dùng tay ấn đầu đập "cốp!" lên nắp bồn cầu. Cả hai tay bị khống chế, giữ chặt phía sau, không sao nhúc nhích được. Quần còn chưa kịp kéo lên.

Chết tiệt! Là ai, là ai?!

Điện trong buồng vệ sinh đó bật sáng, sáng hẳn lên một góc. Cậu cố sống cố chết ngoái đầu về phía sau, xem kẻ đang giữ mình là ai.

"Ray!"

"Thật tình cờ. Cũng gặp cậu ở đây." hắn lại kích động ấn mạnh đầu cậu một chút, khiến cổ cậu đau muốn chết. "Lâu ngày không gặp, xem ra cậu rất sung sướng nhỉ, chà, mập ra không ít nha! Thấy tôi bị biệt giam vui lắm phải không?"

Mập? Cậu mập hồi nào! Tên mắt mù này, vậy mà dám bảo cậu mập?! "Cái đồ heo quay đui chột nhà anh. Tôi mập hồi nào?!"

Chẳng qua dạo này cậu ăn uống hơi quá đà, nên hai má có phính ra một chút, chứ những chỗ khác đều không béo lên.

Ăn bao nhiêu đều tính tụ vào má, cậu đây cũng không muốn như vậy!

"Ngậm cái mồm lại đi, đến nước này mà vẫn còn tranh cãi với tôi được sao? Cậu còn nhớ mình đã làm gì chứ, hả?"

Tư thế này thật xấu hổ, bị người ép đầu dí chặt lên nắp bồn cầu y như con gà cúng, hai chân quỳ xuống làm quần bị tụt lộ hết cả cái mông cùng đôi chân trắng nõn của cậu. Ít ra anh cũng phải để bổn thiếu gia kéo cái quần lên cái chứ, đồ chết dẫm này! Andrew thật muốn chửi um lên.

Nhưng là vô pháp nói, nét mặt hắn kì thực quá khủng bố.

"Thả tôi ra! Tôi chẳng làm gì hết!"

"Tôi sớm biết là cậu sẽ nói như vậy, nên đã có biện pháp rồi." nói rồi hắn một phát lột quần cậu ra, dùng chính quần trói tay cậu lại.

Cảm giác mông trần mát lạnh quỳ lên sàn nhà lạnh lẽo, cậu hơi gai người, kêu lên. "Nè, làm gì đó?! Thả ra mau!"

Chết tiệt, hắn trói mình chặt quá! Không tài nào cử động nổi!

"Tôi hỏi cậu lần nữa, cậu đã biết mình làm cái gì chưa?"

"Làm? Làm cái quái gì mà làm? Anh nói vớ vẩn gì đó, thả tôi ra!"

"Được thôi, nếu cậu cứ cứng đầu, đừng trách tôi không nói trước!" nụ cười khủng bố tà ác giống như ma vương chui lên từ mười tám tầng đại ngục. Hắn rút thắt lưng đang đeo trên người ra.

Một roi dùng sức quất lên cái mông cậu một phát.

"A a a!" trời ạ, đau quá! Đau chết mất.

"Tên khốn nạn này, anh dám đánh tôi à!"

"Vút!" tiếng thắt lưng quăng trong không trung xé gió lao tới, tiếp tục đáp lên mông cậu một roi. Cái mông vốn nhiều thịt tròn vo bị đánh tới rung rinh, cả người cũng run bần bật. Dấu vết đỏ hồng nổi trên làn da trắng ngần, rất đẹp mắt. Thật là mĩ cảnh khiến người ta cuồng ngược đãi.

"Ư...!"

"Thế nào, tôi cho cậu ba giây để quỳ ba xuống nhận tội, bằng không hôm nay cậu đừng hòng bò ra được khỏi đây!" nhìn chằm chằm cái mông cậu không rời mắt, ánh mắt hắn tối xuống, giọng điệu cũng trở nên khác thường.

"Hừ... Không!" cậu vẫn kiên quyết!

Vút! Vút! Vút!

Thắt lưng liên tiếp quất thật tàn bạo lên mông.

"A... A... Hư..." Lực cánh tay hắn vô cùng kinh khủng, đánh tới nỗi hai mắt cậu trợn trắng. Thiếu gia Hall cả đời chưa bao giờ biết tới đòi roi, luôn kiêu căng cười nhạo người khác, giờ đây bị đánh tới cả người mềm nhũn vô lực, cậu muốn ngất đi.

"... Hu hu, đau quá...!"

"Sao, khóc rồi hả?" tiếng nức nở nho nhỏ vang lên quanh quẩn trong căn phòng, nhưng hắn không thể nhìn thấy biểu tình gì vì cậu nhất quyết không quay lại, cái đầu nhỏ nhỏ run rẩy cúi xuống. Trời ạ, cái mông tròn tròn vì thế mà cũng run lên rồi. Thật muốn xem khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu ta, liệu có đẹp như lúc cậu ta tức giận không?

Nghĩ tới đây, hắn bá đạo kéo cằm cậu quay về phía hắn. Một đôi mắt đẫm nước hiện ra, cái mũi đỏ hồng như con tuần lộc, má cũng phồng lên.

Trời ạ, đáng yêu muốn chết mất.

Bộ phận nam tính của hắn như có một dòng điện chạy thẳng xuống.

Không được, mình đang nghĩ gì thế này? Sao lại có thể có cảm giác với con hồ ly này chứ!

"Hư... khốn nạn! Anh hài lòng rồi chứ, có giỏi thì đánh chết tôi đi!"

"Haha!" Ray muốn cười to thành tiếng. "Cậu thật sự muốn bị tôi đánh mông tới chết sao?"

Lời nói của cậu này quả thật giống như làm nũng, khiến hắn có nửa điểm buồn cười.

"Cái gì... Tên đại biến thái khốn kiếp này!" tưởng tượng ngày mai cậu nằm đây bị người ta phát hiện cái mông bị đánh tới chết, chẳng phải sẽ cực kì mất mặt, dù có chết rồi linh hồn cậu cũng chẳng thể siêu thoát nổi hay sao!

"Rồi rồi, cậu nói gì cũng phải!" thắt lưng đã bị vứt xuống đất từ bao giờ. Bàn tay hắn thô ráp đặt lên cánh mông, thô lỗ xoa nắn chỗ bị đánh.

"Má, con trai gì mà mông đít sờ đã quá!"

Xúc cảm kì lạ từ tay hắn truyền tới cháy bỏng khiến cậu cắn môi suýt thì rên lên thành tiếng.

"Đây là tiểu huynh đệ của cậu sao? Thực sự rất nhỏ nha, không khác gì của tôi khi học mẫu giáo là mấy!" vươn tay ra nắm lấy tính khí bị đánh tới ủ rũ của cậu, hắn khẽ vuốt lên một cái.

Động chạm kì quái khiến tai cậu cũng đỏ phừng lên.

Côn thịt nhỏ bé vốn không to lớn hùng dũng như người khác, thậm chí còn có chút ẻo lả, quy đầu trắng hồng thanh tú, thậm chí còn chẳng có lông mao, đây chính là nỗi thất vọng lớn nhất của cậu! Cậu vì điều này nên từ trước tới giờ đều giấu giếm không cho ai nhìn thấy nó, ngay cả tắm cũng không chung với ai bao giờ. Ngoại trừ hắn ra, chắc chỉ có thân sinh phụ mẫu là nhìn thấy tên tiểu đệ đáng xấu hổ này của cậu!

"Gì chứ? Của anh thì to hơn chắc?!" không phục vì bị người chê "bé", cậu đen mặt rít lên.

"Nếu không tin, cậu thử cảm nhận xem?"

Cách một lớp quần, khí quan nóng như lửa áp sát chà lên cánh mông cậu, nhẹ nhàng di chuyển một chút. Không thể nhìn thấy rõ hình dáng ra sao, nhưng qua lớp vải thô sần, cậu biết thứ đang gồ lên tiếp xúc với da thịt mình có hình dáng hết sức dọa người. Ít nhất cũng phải to bằng cánh tay em bé.

Nhiệt độ còn cao một cách khủng khiếp khiến cậu hoảng hốt không dám động dậy. Cả thân thể đờ ra!

"Để xem tiểu huynh đệ tí hon của cậu khi cương lên có to bằng của tôi không nhé?" bàn tay nắm chặt lấy côn thịt của cậu, lại áp chặt cậu vào tường. "Dám thách thức thằng em của tôi sao, để xem tôi thế nào khiến cậu tâm phục khẩu phục!"

Nói xong, hắn dùng tay dựng thẳng đứng khỏa thịt lạp nhỏ xíu rất có kĩ xảo xoa bóp, không nhanh không chậm kéo lên vuốt xuống. Một dòng khoái cảm kì lạ chưa bao giờ có trong đời dâng tới khiến cậu lắc người, kêu lớn. "Cái gì vậy! Thật kì quái...! Mau buông tôi ra!"

Mặc kệ cậu kêu gào, ngón tay lại bắt đầu nhiễu loạn, di chuyển với tốc độ chóng mặt xuống tận gốc rồi lặp lại, như thế cả chục lần khiến tận sau trong cơ thể như có cái gì đó muốn phun ra mất.

"A... Đừng, không... nếu anh làm thế nữa, tôi sẽ không chịu nổi mất!"

"Kêu thật dễ nghe. Mau nói, đại dương vật của anh lớn nhất, vĩ đại nhất, lớn hơn tiểu côn thịt nhỏ xíu của tôi!" tà mị ghé môi nói từng chữ vào lỗ tai đang run rẩy không ngừng, hắn hung hăng dùng răng gặm cắn xuống, lỗ tai mẫn cảm bị râu cứng nham nhám ma sát đâm vào, cảm giác vừa buồn vừa tê thật giống như tra tấn. Cậu không chịu nổi kêu to.

"A a a...! Được rồi mà, "thằng em" của anh là lớn nhất, vĩ đại nhất, tiểu đệ đệ của tôi không thể sánh được. Mau tha cho tôi!" tức thì một dòng tinh thủy trắng xóa bắn thẳng lên theo hình vòng cung, rơi vãi lung tung trên vách tường. Hoàn toàn không sai đây chính là sơ tinh của cậu.

Qua cao trào, cậu không còn chút khí lực nào đổ rạp xuống đất, y như một cái cây bị đốn ngã. Tên khốn, hắn hành cậu xong rồi liền bỏ mặc cậu!

"Ư..." Vội chống hai tay nhanh chóng đứng lên, chân vẫn còn phát run. Cậu kéo quần, thất thần đứng trong nhà vệ sinh một lúc.

Trời ạ! Hắn biến mất từ lúc nào không hay, xung quanh bốn bề vắng tanh không có một bóng người. Vương bát đản, ít ra anh cũng phải chờ tôi rời đi cùng chứ.

Bóng tối vây bốn bề tứ phía khiến lá gan nhỏ như muỗi của cậu sợ chết khiếp, nhỡ giờ có con ma chết tiệt nào đó chui ra dọa cậu thì sao. Huhu, sợ quá đi mất!

Cậu vội vàng lao ra khỏi nhà vệ sinh, chạy bán sống bán chết về phòng của mình. Đêm đó, cậu mất ngủ thật!