Chương 2: Thật khó chịu với cái cuộc sống ở đây!

"Trời ạ. Nước ở đây bẩn muốn chết luôn!"

Andrew bực bội làu bàu trong miệng. Bình thường nước ở nhà cậu dùng đều là nguồn nước riêng, còn sạch hơn cả nước đóng chai. Cậu đã thử mở mấy cái vòi nước trong đây nhưng cái nào cũng đen sì như nước cống. Thế này thì làm sao dám rửa lên mặt mình bây giờ?

Điều khiến cậu bực bội hơn là. Khi cậu vừa bước vào phòng tắm, có đến 4, 5 người trố mắt thô lố nhìn cậu đứng bất động không nói thành lời. Ánh mắt của họ khiến cậu bực mình quát ầm lên.

"Nhìn cái quái gì hả!?"

Đợi đến khi họ rời đi rồi, cậu vẫn còn nghe tiếng nói vọng lại.

"Trời ạ... Xinh đẹp thật...! Không thể phân biệt nổi là con trai hay con gái luôn. Cả giọng cũng đáng yêu nữa!"

Vốn từ trước tới nay đã nhiều lần bị nhận nhầm là con gái, nhưng cậu vẫn không khỏi khó chịu với việc đó. Má nó! Mình nam tính như thế này cơ mà... Gái là gái cái đầu ấy!

Chính bản thân cũng không nhận ra là mình rất xinh đẹp. Bởi vậy nên ai tiếp xúc với cậu cũng không thể tưởng tượng nổi gương mặt thiên sứ ấy lại đi kèm với một tính cách khó ưa.

"A, đây rồi!" Cuối cùng cũng có nước sạch chảy ra, cũng không được gọi là sạch lắm, nhưng thôi cũng tạm chấp nhận được. Andrew hớn hở lấy sữa rửa mặt ra rồi bắt đầu rửa mặt. Cả ngày nay đi đường xá bụi bặm không chịu nổi, được rửa mặt sung sướng quá xá trời. Nhỡ làn da mịn màng của mình mà nổi mụn thì chết!

Dù vào tù nhưng mình vẫn phải đẹp trai, không thể như cái lũ mọi trong này được.

"Ủa? Có phải là... Ê, này này!"

Mải rửa mặt, cậu không để ý rằng có người đang vỗ vào lưng mình. "Ê. Ê! Này!"

"Ê cái cục shit! Làm cái quần què gì mà..."

Nguyên một mặt toàn là bọt xà phòng nhưng cậu vẫn nhận ra được ngươi đang đứng trước mặt mình. "Toshiro!"

"Đúng là mày rồi. Andrew!"

"Sao mày cũng ở đây?" Andrew trợn mắt.

"Haha. Chuyện dài lắm! Nói chung bà già tống tao vào đây mày ạ." Toshiro cười nhăn nhó.

"Lại tội gì nữa? Sao bà già mày căng dữ vậy?"

"Hầy... Bà già bắt tao cưới một con bé xấu như quỷ, vì muốn thông gia với gia đình nó. Tao không chịu, nên làm trái ý. Bả dọa nếu tao không cưới thì sẽ từ mặt tao luôn, rồi cắt hết chi tiêu của tao. Tao tức mình, hack bay hết tiền trong tài khoản ngân hàng của công ty và cả công ty nhà con bé kia nữa, nên mới bị bắt vào đây nè."

"Trời má, thật vậy hả?!"

"Thật. Nói chung chỉ có vậy thôi à, nhưng móc đâu ra đống tội trạng kèm theo nữa." Toshiro bất đắc dĩ nhún nhún vai. "Người ta còn đồn ầm lên là "hacker trẻ nhất Nhật Bản đánh sập tài khoản ngân hàng của hai công ty lớn nhất cả nước", mắc cười không chịu được luôn ấy. Mà mày biết gì không, cả tên Dịch Tử Hy cũng ở đây đó."

"Dịch Tử Hy người Trung Quốc phải không? Lâu lắm rồi tao cũng không gặp nó! Sao nó lại ở đây?" Andrew càng ngạc nhiên hơn.

"Mấy quán bar của nó mới bị cảnh sát quét hôm trước xong. Kể ra số nó cũng đen... làm ăn bao lâu không bị sao, tự dưng lại đi gây sự đánh nhau với cảnh sát, nên bị rình... rồi bị bắt luôn." Toshiro luyến thoắng, kể một hồi. "Thấy tao kể là vào nhà tù này, nó cũng hớn hở bảo ông già thu xếp cho nó vào đây. Má... đi tù mà vui như trẩy hội vậy!"

Không ngờ là được gặp hai người bạn chí cốt của mình ở nơi này. Andrew vui mừng ra mặt. "Trời ạ. Vậy thì còn gì bằng! Lát nữa đợi tao xong rồi ra gặp nó nè."

Vậy là nhóm ba người sau nhiều năm xa cách lại hội tụ đông đủ. Họ vốn là bạn chí cốt vì gia cảnh tương đồng, hơn nữa, tính cách của ba người đều hơi giống nhau ở chỗ bất cần đời, nên rất hợp với nhau.

Bảy giờ tối, nhà ăn của nhà tù Chiriqui bắt đầu hoạt động. Các tù nhân xếp thành các hàng để lấy đồ ăn do nhà bếp phát. Ở một góc, nơi có chiếc bàn ba người đang ngồi nổi bật hẳn lên vì có ba thiếu niên với ngoại hình cực kì xinh đẹp. Một thiếu niên có ngoại hình như trẻ con, nổi bật là đôi má phúng phính như một cặp bánh bao đáng yêu không chịu nổi, mái tóc không quá dài màu nâu nhạt, nhưng trên miệng thì lại phì phèo điếu thuốc, tạo ra một sự hết sức đối nghịch. Một người nhìn thoáng qua đã biết là con lai, mái tóc được cắt gọn gàng, bồng bềnh với đôi mắt sâu như biển, mũi cao tuấn tú, đúng kiểu công tử nhà giàu, ngoại hình theo cách mô tả dễ hình dung là hot boy trường đại học có thể khiến đám nữ sinh bị mê hoặc. Người còn lại thì trái ngược hẳn, dù còn ít tuổi nhưng hết sức ngỗ nghịch với đôi mắt xếch ngang tàng, làn da ngăm màu mật ong đầy những hình xăm khác nhau, tóc tai dựng ngược lên, chẳng giống với ai, một từ "badboy" có thể nhận xét về cậu ta. Dù như vậy nhưng cậu vẫn toát ra vẻ tuấn tú khác lạ.

"Đồ ăn kiểu quái gì thế này?" Andrew lấy đũa khều khều sợi mì nhũn nhẹo trộn với thứ sốt màu đỏ lổn nhổn trông như cám lợn, cậu nhăn mặt khó chịu.

"Đồ ăn trong tù thì chỉ thế thôi. Vậy là tốt lắm rồi ấy." Toshiro lấy thế làm bình thường nhún vai nói. Còn Dịch Tử Hy, thiếu niên người Trung Quốc thì chẳng mấy quan tâm, vì đơn giản là cậu chưa đói.

"Ê! Đổi cái khác cho tôi đê! Cái này cho lợn hay cho người ăn vậy hả?" Andrew cầm khay đồ ăn lớn tiếng nói với người phân phát. "Mấy người thử ăn cái này cho tôi coi!"

"Ở đây chỉ có như vậy. Không có đồ ăn khác. Không ăn thì đi ra cho người khác còn ăn." người phân phát thực phẩm còn chẳng thèm nhìn cậu, vẫn tiếp tục xúc mì đưa vào đĩa cho người khác.

"Cái gì..." Vốn tính tình kiêu ngạo, từ bé đã được nuông chiều không ai dám làm trái ý nên không thể chịu được việc người khác không để mình vào mắt, cậu tức tối. "Má! Chẳng lẽ ông già Joseph kia vẫn chưa nói với ông sao? Tôi không thể ăn cái thứ kinh tởm này giống như mấy người ở đây được!"

"Vì sao?"

"..."

Thật tức muốn chết. Cậu muốn ăn đồ bình thường, thịt bò, thịt gà tây, hoặc cái gì đó cho người ấy! Không thì KFC hoặc McDonald cũng được.

"Lúc cần thì lão già Joseph kia lại ở đâu cơ chứ?"

"Cậu gọi tôi sao? Cậu Andrew."

"Trời ạ. Cuối cùng cũng thấy ông!" Andrew giống như tìm thấy vàng, túm lấy Joseph nói lớn. "Nè! Ông mau bảo lão già khó ưa đó gọi McDonald cho tôi đê! Tôi không thể ăn cái đống lổn nhổn đó được! Mà nói thật cái nhà tù này nên đổi ngay thứ khác đi. Ăn cái đó ngồi ôm nhà xí mệt luôn!"

"Được rồi. Cậu cứ bình tĩnh. Tôi sẽ gọi McDonald cho cậu ngay." Joseph bình tĩnh nói, đúng phong cách trầm ổn của một sĩ quan chuyên nghiệp. Hành động của Andrew tuy cậu không biết nhưng vô hình trung đã gây ra sự khó chịu cho các phạm nhân xung quanh đó. Một người bực bội lên tiếng.

"Cái gì?! Tại sao chúng tôi lại phải ăn cái này trong khi cậu ta được ăn McDonald?"

"Đúng vậy! Sao cậu ta được quyền làm vậy, còn chúng tôi thì không? Sỹ quan, ông giải thích đi!"

"Ê, lũ ruồi nhặng kia! Im mồm!"

Andrew giơ nắm đấm về phía đám tù nhân đang nhao nhao. Nắm tay nhỏ nhỏ mũm mũm của cậu trông như dọa khỉ, chẳng thể làm nổi một ai sợ.

"Ủa. Gọi McDonald hả? Này. Cho tôi một combo cánh gà cay nhá. Nhớ là có hamburger nha." Toshiro thấy bảo gọi đồ ăn liền nhảy vào nói tranh. "Nè, Dịch Tử Hy, mày ăn gì. Gọi đi."

"Giờ tao không đói lắm. Có gọi trà sữa được không, cho một cốc sữa tươi trân châu đường đen đi."

"Tao cũng muốn uống trà sữa!"

Andrew nhanh nhảu. "Thống nhất thế này đi, gọi cho tụi tôi ba cốc sữa tươi trân châu đường đen, nhớ là của Gong Cha nhá! Với hai combo gà cay kèm hamburger. Ông gọi nhanh lên, tôi đói lắm rồi ấy!"

"Rồi rồi. Cậu đợi chút." Joseph bối rối lấy giấy bút ra ghi, ông cũng vạn bất đắc dĩ không biết làm thế nào. Hall lão gia đã cẩn thận giao phó, ông không thể làm trái được.

Một lát sau, đồ ăn được giao tới đúng như đã được yêu cầu. Trên bàn ăn bày đầy ắp cánh gà chiên thơm lừng, vàng ruộm hết sức ngon mắt. Mùi thơm tỏa ra khắp xung quanh khiến cho những tù nhân ở trong tù lâu năm chưa từng được nếm lại đều thèm đến rỏ dãi.

Các tù nhân khác phải ăn đồ ăn chẳng ra gì, đều tức tối đen mặt nhìn đám ba người bọn họ hồn nhiên ăn uống, trò chuyện linh đình. Ai cũng căm phẫn mà không nói được gì. Nếu không phải vì lời nói của quản giáo Joseph có trọng lượng, ba người đã sớm bị đập hội đồng một trận.

Từ trên tầng 2, Kai nhìn xuống, nhíu mày nói với hai người còn lại.

"Xem ra nhà giam này mới vợt được một con lăng quăng thú vị gớm nhỉ? Đi tù mà làm như đi du lịch dài ngày vậy."

"Haha, tao chỉ thấy mấy tên như vậy rất có giá trị để chinh phục thôi." Leo cười gian ném về phía đó một cái nhìn đầy ẩn ý. "Nhưng tao không có hứng thú với con gà móng đỏ đó lắm. Trông ái ái... Tao thích thằng nhóc công tử bột kia cơ."

"Thật khó chịu. Nếu cậu ta tiếp tục làm như vậy, không sớm thì muộn các phạm nhân khác cũng sẽ nổi loạn thôi." Đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía Andrew đang ngồi, Ray vẫn như mọi khi, từ từ nhả ra một câu. "Đầu đất!"