"Andrew! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần mà mày không chịu bỏ cái việc làm phạm pháp đó đi. Mày muốn gia đình này không ngóc đầu lên được vì mày hay sao?"
Trong văn phòng sang trọng và xa xỉ bậc nhất thành phố X của công ty tài chính Hall, vị giám đốc chừng 50 tuổi vô cùng giận dữ cầm một xấp tài liệu lớn ném vào mặt thiếu niên ngồi đối diện. Cậu ta trạc chừng 17, 18 tuổi, mái tóc dài màu nâu nhạt buộc về phía đằng sau, đặc biệt là cậu ta có một khuôn mặt hết sức bầu bĩnh, búng ra sữa, đôi má phúng phính như hai chiếc bánh bao vậy. Khuôn mặt như vậy khiến người đối diện có cảm tưởng thiếu niên này chỉ khoảng chừng 14 tuổi, hơn nữa, cậu ta để tóc dài nên nhiều khi còn bị lầm tưởng là một nữ sinh. Trái ngược với khuôn mặt trẻ con đó là một ánh mắt nhìn kiêu ngạo. Mặc cho cha mình đang điên lên vì những tội lỗi mà cậu gây ra, cậu ta rút từ trong túi một điếu thuốc lá, hết sức bình thường đưa lên miệng hút rồi cà lơ phất phơ nói.
"Rồi sao? Cùng lắm là đi tù chứ gì?"
Lâu lắm mới có chuyến hàng lớn như vậy. Lại còn toàn là hàng chất lượng, cậu đã thu xếp cẩn thận cho lũ đàn em tuồn cần sa vào trong các trường cấp ba để bán lẻ cho đám học sinh. Tưởng chừng sau đợt này sẽ kiếm được bộn, ai ngờ lại mọc đâu ra một tên chết tiệt làm gián điệp cho chính phủ, làm lộ tẩy cả đường dây của cậu. Đúng là không cái đen nào giống cái đen nào!
Nói cách khác, việc Andrew cậu, tổng cần lớn nhất của thành phố X bị bắt, chính là một sự kiện gây chấn động lớn.
Nhưng thôi, việc đã lỡ rồi. Giờ cậu cũng chẳng thấy lo lắng gì cả, chỉ là vô cùng khó chịu với cái mồm suốt ngày cằn nhằn của ông già.
"Mày... Mày...!" giám đốc Hall tức giận đến nỗi cả người cũng run lên. "Được! Đã vậy tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác đi tù là như thế nào. Từ giờ tao với mày không còn liên quan gì nữa. Tao mặc kệ mày, muốn làm gì thì làm!"
Rầm! Cánh cửa lớn bằng gỗ đóng sầm lại.
Andrew cười khẩy.
Ngày hôm sau.
Nhà tù Chiriqui, Panama.
"Lão đại, hình như sắp có tù nhân mới vào đó. Không biết có đứa nào mặt mũi ngon lành một tí không nhỉ? Dạo này ngột ngạt quá khiến em cũng muốn đổi không khí chút." được mệnh danh là tên đại háo sắc, Leo lè lưỡi liếm mép một cách đê tiện khi nhìn vào đoàn xe chở tù nhân mới đến. Trái ngược lại với hắn, hai người còn lại, "song ưng" của nhà tù không hề có lấy một chút hứng thú nào.
"Chắc lại toàn một lũ xấu xí thôi." Kai nhún vai.
"Lão đại, sao anh không hề có chút phản ứng nào vậy?" Leo bĩu môi nhìn về phía Ray đang lắp một con dao tự chế.
Hắn ngẩng đầu lên rồi lạnh nhạt nói.
"Tao không có hứng thú với đàn ông."
"Chẳng lẽ ở trong này lâu như vậy, anh không thấy khó chịu sao? Dù gì thì cũng là đàn ông, cần phải giải tỏa nhu cầu sinh lý chứ."
"Tao không biết. Nói chung là không có hứng." Hắn dường như chẳng để tâm tới lời nói vô nghĩa của Leo, tiếp tục cúi xuống vót nhọn dao.
Trong khi đó.
Hừ. Ông già lại định giở trò gì đây? Nhà tù trong nước thì không chịu, lại bắt mình đi thụ án ở tận nước ngoài xa xôi. Andrew nhíu mày. Quãng đường xa như vậy, làm cậu ngồi tới ê hết cả mông. Lũ tù nhân xung quanh thì toàn một đám đen đúa, bẩn thỉu, nhìn mặt hãm chẳng muốn ưa khiến cậu khó chịu muốn chết. Cậu nhíu cặp lông mày rồi đeo tai nghe vào, lấy điện thoại mở một bài hết quen thuộc để bản thân bình tĩnh lại.
"Này. Ai cho phép mang điện thoại? Đi tù hay đi du lịch vậy hả?"
Tên quản giáo với khuôn mặt tục tằng, béo ị nhìn cậu quát ầm lên rồi giật lấy điện thoại của cậu, khiến cả tai nghe cũng bị bung ra.
"Cái đ... Này, thằng béo ị kia, trả điện thoại cho bố!"
Cậu giận dữ nhảy bổ lên, hung hăng đạp một phát vào trúng chỗ hiểm của hắn khiến hắn ngã nhào ra sàn xe.
Xung quanh lập tức trở lên náo loạn, các tù nhân thi nhau hú hét ầm ĩ. Andrew còn chưa hết tức, cậu nghiến răng kèn kẹt nắm lấy cổ áo của tên quản giáo rồi tung liên tiếp ba cú đấm vào mặt hắn.
"Thằng chó này. Mày dám đánh tao à?"
Dường như cú đánh của cậu không thấm tháp gì so với thân hình to lớn của hắn, hắn nhanh chóng đứng dậy rồi giận dữ tiến về phía cậu, định cho cậu một bạt tai thì bỗng dưng có tiếng hét từ phía sau.
"Tất cả đứng yên! Có chuyện gì vậy?"
Một đám sĩ quan quân đội kéo tới khiến các tù nhân đang ồn ào trở nên im phăng phắc. Đứng đầu là một sĩ quan chừng ngoài 50 tuổi, khuôn mặt quắc thước nghiêm nghị. Ông ta nghiêm giọng.
"Có chuyện gì đang xảy ra ở đây? Đây là nhà tù hay cái chợ hả!?"
"Thằng chó chết này đánh tôi!" tên quản giáo cay cú. Andrew không nói không rằng, giật lại điện thoại của cậu rồi cười nhạt.
"Xem ra cái nhà tù này toàn là thành phần rác rưởi!"
"Cậu Andrew." người sĩ quan như nhận ra cậu, giật mình tiến tới cúi đầu chào một cách cung kính. "Là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi phải ra đón cậu mới phải!"
"Hừ... Ông bà già tôi còn can thiệp vào cả chuyện này nữa ư?"
"Ông bà chủ đã dặn tôi trông coi cậu trong thời gian cậu ở đây. Tôi là Joseph, mong cậu giúp đỡ."
Thật chán muốn chết! Chưa gì mà đã bị ông bà già cùm chân quản lí, xem ra đi tù mà cũng không yên. Cậu hậm hực đá văng tên quản giáo béo ị đang ngáng đường trước mặt, rồi bước xuống xe.
Nhà tù Chiriqui là một trong những nhà tù có an ninh cao nhất thế giới. Đáng lẽ cậu hoàn toàn có thể thụ án tại một nhà tù bình thường trong nước, nhưng vì Hall lão gia sợ cậu giở trò, nên đã hối lộ quan tòa để đẩy cậu tới đây. Người đứng đầu nhà tù này còn là chỗ quen biết của cha cậu, nên nhất cử nhất động cậu làm đều sẽ bị giám sát chặt chẽ.
Vừa bước vào, một mùi hôi nồng nặc bốc lên khiến mọi người phải nhăn mặt. Các tù nhân được dẫn đi qua một khoảng sân rộng giống như sân tập, rồi theo tội danh mà được phân chia tới ba khu khác nhau. Khu một là dành cho trọng án, dùng để nhốt những tội phạm nguy hiểm. Khu hai là mức án vừa. Còn khu ba là dành cho những tội phạm có tội nhẹ nhất. Cậu đương nhiên được ông già thu xếp vào khu ba. Sau khi đi qua phòng ăn tập thể, các phạm nhân đều được xếp vào các phòng giam riêng
Andrew chờ mãi không thấy phòng của mình đâu, liền quay sang hỏi Joseph.
"Ê. Phòng của tôi đâu?"
"Thưa cậu Andrew, cậu sẽ không ở chung phòng với mọi người. Ông bà chủ đã nhờ tôi xếp phòng cho cậu rồi. Mời cậu đi lối này."
Viên sĩ quan già dẫn cậu ra khỏi nơi giam tập trung, rồi rẽ vào một con đường khác. Ở cuối đường là một buồng giam không hề có song sắt như thường lệ. Andrew bước vào, bên trong hoàn toàn giống y như một phòng khách sạn sang trọng. Chiếc giường cỡ lớn được trải đệm nhung nằm ở giữa, còn có cả cửa sổ mở được để thông gió.
"Haha. Xem ra ông già vẫn còn quan tâm tới tôi phết!"
Cứ tưởng phải ở chung với một tên bẩn bựa nào đó trong một căn phòng bất tiện, chật chội muốn chết, Andrew cười lớn rồi nhảy lên giường nằm. Tiếng cười của cậu lanh lảnh như tiếng chuông bạc khuấy động cả không gian yên ắng của nhà tù. Sĩ quan già nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng nói.
"Cậu Andrew. Tuy rằng trong này an ninh rất tốt, tôi cũng sẽ hết lòng bảo vệ cậu. Nhưng... có điều này cậu nên ghi nhớ. Ở đây, tuyệt đối không được gây sự với ba người."
"Hả?" Andrew cười khinh khỉnh, cậu thậm chí còn chẳng để tâm. Nhưng cũng muốn nghe thử coi xem ba nhân vật quan trọng đó là ai. "Ông thử nói coi?"
"Người thứ nhất là Leo, "lão đại" của khu 3. Hắn là một kẻ rất háo sắc, thấy ai vừa mất hắn sẽ không để yên đâu. Còn người thứ hai, là Kai, người đứng đầu khu 2, hắn thuộc kiểu người trầm tĩnh, nói chung đừng động vào hắn là được. Còn kẻ cuối cùng, người cậu phải tránh xa hết mức có thể." Vị sĩ quan nghiêm mặt lại. "Hắn là Ray. Tội danh của hắn đặc biệt nghiêm trọng. Kẻ này xác định phải ở trong tù tới hết phần đời còn lại rồi, vì thế hắn rất liều lĩnh. Đã có phạm nhân bị đâm chết ở đây vì gây sự với hắn. Đây là một kẻ cực kì khó hiểu, tính cách bí ẩn, không ai đoán được. Nên cậu tuyệt đối đừng gây thù chuốc oán với hắn. Có gì thì nhịn đi là được."
"Haha!" Andrew ôm bụng cười lớn. "Nghe ông kể y như phim hành động vậy á!"
"Điều tôi nói hoàn toàn là sự thật. Cậu nên chú ý thì hơn."
"Rồi rồi, biết rồi." Hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói của Joseph, cậu đá đôi giày đắt tiền ra một góc rồi giở điện thoại ra.
"Ê, ở đây có wifi không?"
"Thưa cậu. Đây là nhà tù, đương nhiên không có wifi."
"Chán thật. Phải dùng 3G rồi." Andrew chép miệng.
Sĩ quan già bất đắc dĩ nhìn cậu rồi lắc đầu, nói đoạn ông quay người bước ra khỏi phòng.