Diêu thị nghe Vương Quyên nói như thế, trong lòng nhất thời liền nổi nóng cũng quên giả bộ đáng thương hung ác nói, "Vương Quyên, ngươi thật sự muốn làm đến đường cùng như vậy à?"
Hiện tại trong thôn ai không biết và và Lý thị bất hòa, huống chi lại còn có chuyện mấy hôm trước, bây giờ Vương Quyên lại muốn bà tìm Lý thị để cầu xin à? Còn không bằng trực tiếp lấy đao đam vào cổ bà một cái.
"Ta làm gì mà làm tới đường cùng hả?" Vương Quyên vừa nghe ngay lập tức không hờn giận mà nhíu nhíu mày, "Nhi tử ngươi đến nhà người ta trộm đồ bị bắt được, lẽ nào ngươi không thể nói được một lời hay để nhận lỗi với người mà đến tìm Đại Sơn nhà ta thì có tác dụng gì chứ? Cũng đâu phải trộm đồ nhà ta, ta để người tìm Lý thẩm và những người khác trong thôn chẳng lẽ ngươi còn không làm được?"
Diêu thị phủi phủi mông từ dưới mặt đất đứng dậy, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Vương Quyên một cái, hừ hừ cười lạnh hai tiếng, "Hừ, đừng có thanh cao mà giảng đạo cho ta như thế. Ta biết rõ ngươi và một nhà Diệp Cẩm có quan hệ tốt, trong lòng ngươi nghĩ gì lão bà tử ta đây đều nhất thanh nhị sở."
Vương Quyên bĩu môi, "Phải không? Vậy ngươi nói xem ta nghĩ gì?"
Diêu thị liếc nàng không nói lời nào, sau đó trực tiếp đi thẳng tới góc tường chỗ Lưu Xuyên Nhi đang bị trói, bắt đầu động thủ cởi bỏ sợi dây thừng ở trên người hắn.
Lưu Xuyên Nhi bị trói cả một đêm mà nhiệt độ ban đêm lại thấp, ở bên ngoài một đêm nên tay chân hắn lúc này đã đông lạnh cứng ngắc, vẻ mặt hắn tiều tụy khác thường. Thời điểm Diêu thị giúp hắn giải quyết dây trói cả người hắn đều ngây ngốc không có phản ứng. Diêu thị nhìn thấy lại càng thêm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đám người này cũng thật quá độc ác! Đây chính là nghĩ muốn đem nhi tử của bà giày vò đến chết.
"Ai ai ai, ngươi làm gì vậy?" Diệp Đại Sơn thấy bà vậy mà lại không quan tâm gì hết bắt đầu thả người liền vội vã đi qua ngăn cản lại, "Đây chính là bọn ta lăn qua lăn lại cực khổ cả nửa đêm mới bắt được, Ngươi ngay cả một cái công đạo cũng không nói liền muốn đem người thả chạy đi mất, chẳng lẽ không thể nói nỗi một câu đạo lý. Một lát sau mội người đến ta biết ăn nói như thế nào với bọn họ?" Lý thị và Diệp Cẩm còn có thêm Vương tẩu tử cũng vội vàng đi tới ngăn cản bà ta lại.
Diêu thị bị mấy người này ngăn cản động tác, nghẹn nín một hồi, cuối cùng chỉ có thể liều mạng xô đẩy không thèm đếm xỉa đến điều gì giống như một con cọp mẹ đang nổi điên nhìn mặt mọi người tiếp đón, "Các ngươi đều thả ta ra, hôm nay nếu như các ngươi ai dám đem nhi tử ta đến quan phủ ta liền liều mạng với người đó. Mau thả ta ra!"
Bọn họ đều là tiểu bối vốn là có chút cố kỵ, lại nói tuổi tác của Diêu thị cũng đã lớn, bọn họ chỉ sợ không cẩn thận không biết nặng nhẹ đem người làm cho bị thương. Rốt cuộc khắp nơi đều bị quản chặt, Diêu thị lần này phát điên, trên mặt Diệp Đại Sơn bị bà trực tiếp dùng móng tay cào lên để lại một vệt máu.
"Diêu thị, ta tôn trọng ngươi là trưởng bối, ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn lấn thêm một thước." Nhìn thấy nam nhân nhà mình bị thương, trong lòng Vương Quyên thật là đau lòng một hồi, nhìn ánh mắt cũng không khác gì với Diêu thị phát hỏa, "Nếu như bây giờ ngươi có thể đem nhi tử ngươi rời đi, Vương Quyên ta từ nay về sau mang họ ngươi. Đừng tưởng rằng phát điên thì ta liền sợ ngươi!"
Không phải là cậy mình nhiều tuổi mà lên mặt à, ỷ vào chính mình tuổi lớn thì bọn họ không dám đem bà làm gì, hôm nay Vương Quyên nàng không tin vào chuyện ma quỷ này.
Nghĩ như vậy, Vương Quyên thật sự bắt đầu động thủ xô đẩy một cái thoáng chốc liền đem Diêu thị té xuống mặt đất.
Lý thị và Diệp Cẩm ngẩn người trong chốc lát, Diệp Đại Sơn cũng vậy, ngay cả Diêu thị cũng có chút không thể tin được 'ai ya" một tiếng sau khi cơn đau đi qua liền giật mình trừng mắt nhìn Vương Quyên.
"Ngươi . . . . . . . . . Ngươi . . . . . . . . ."
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi cái gì mà ngươi!" Vương Quyên còn đang nổi bóng, vừa nhìn thấy vết máu trên khuôn mặt nam nhân nhà mình, tức giận không đánh không được, "Ta nói cho Diêu thị ngươi, có Vương Quyên ta ở đây chiêu này của ngươi không thể thực hiện được, Cho dù bối phận ngươi lớn, trêu chọc tới làm ta nóng giận ngươi tin hay không ta cũng vẫn như cũ dám đánh ngươi. Ngươi cũng không thể đem tội danh bất hiếu buộc cho ta,"
Cả một đời Vương Quyên thuận buồm xuôi gió, người một nhà mẹ đẻ nhà nàng hòa hòa thuận thuận, xuất giá đến nhà chồng cũng đều là hòa thuận, nàng cũng không hề gặp qua cực phẩm giống như Diêu thị thế này.
Vốn nghĩ rằng giả điên giả ngốc, làm càn bừa bãi gây sức ép vài cái, người nào cũng đều e sợ bà ta hay sao?
Còn có vương pháp không?
Loại người này nên giáo huấn thật tốt không nên nuông chiều, đỡ cho về sau lại càng thêm được một tấc lại muốn lấn một thước.
Không phải như vậy sao? Diêu thị chính là ỷ vào mấy người bọn họ không dám gây khó dễ gì cho bà, hiện tại Vương Quyên lợi hại như thế này, bà thật sự là sửng sốt.
"Vương Quyên, ngươi vậy mà lại dám đánh ta? Ngay cả công công (cha chồng) nhà ngươi thấy ta còn phải khách khí gọi một tiếng thẩm. Ngươi vậy mà còn dám đánh ta?" Diêu thị vẫn như cũ không thể tin được, "Lão thôn trưởng, nhi tử nhà ngươi thú tức phụ thật tốt?" Diệp lão cha vẫn ngồi một bên nhìn thấy một trận khôi hài này, không ngờ tới vẫn là bị lôi ra.
Diêu thị bởi vì làm kế thất của phụ thân Diệp Song Căn nên bối phận ở trong thôn khá lớn, cho dù thôn trưởng trước kia Diệp Thụ Đức thì bối phận cũng thấp hơn bà ta một bậc nhưng số tuổi lại xấp xỉ với ông, phía trên Diệp Đại Sơn còn có một đại tỷ lớn hơn hắn mười hai tuổi, vốn dĩ vòn có một ca ca, bất quá không trưởng thành mà chết yểu, Diệp Đại Sơn lại là nhi tử của Diệp Thụ Đức do vậy chênh lệch tuổi tác giữa hai phụ tử càng nhiều hơn.
Diệp Thụ Đức cả đời thành thật chưa từng cùng người khác náo loạn đến đỏ mặt, Vương Quyên thấy Diệu thị vậy mà xả tới công công chính mình, không hờn giận cắt lời, "Ta khi nào đánh ngươi hả? Ngươi cũng đừng ngậm máu phun ngườ. Tự ngươi đi tới thả tên trộm đi, ta liền ngăn cản một chút tự ngươi té ngã xuống, ngươi như thế nào liền làm thành ta đánh ngươi? Con mắt nào của ngươi thấy ta đánh ngươi?"
"Ngươi . . . . . . . được lắm thật khéo mồm khéo miệng." Diêu thị thấy nàng không thừa nhận, tức giận nghiến răng thành tiếng, ngược lại vẫn như cũ nhìn về phía Diệp Thụ Đức đang trầm mặc, "Thụ Đức ngươi nói! Mới vừa rồi ngươi có thấy tức phụ ngươi đánh ta hay không?" Vương Quyên, Diệp Đại Sơn, Lý thị còn có Diệp Cẩm mấy người này đều là người không thành thật nhưng bà biết Diệp Thụ Đức này tuyệt đối sẽ không nói dối, giống với tức phụ của chính mình.
Mới đầu còn là lão thôn trưởng đâu, bây giờ thì bắt đầu gọi thẳng tên, Vương Quyên nghe xong liền nổi giận, "Nói cái gì? Có cái gì để mà nói? Đây là chuyện của chúng ta. Phụ thân ta cũng không còn là thôn trưởng nhiều năm rồi, không rảnh chủ trì công đạo cho ngươi, đừng có chuyện gì cũng kéo lên người ông!" Lại nói với Diệp Thụ Đức, "Phụ thân ngươi vào xem Thiên Thiên, không biết có bị đánh thức hay không?" Tiểu hài tử ham ngủ, ngủ cũng rất nhiều, mới sáng sớm Diêu thị đã ở chỗ này nói nhao nhao cũng không bị bà ta đánh thức, vẫn ngủ rất ngon, Vương Quyên liền muốn đưa người đi vào, xem Diêu thị còn gọi được không?
Diêu thị mắt thấy Diệp Thụ Đức đứng lên gõ gõ nõ điếu vào cửa, cứ như vậy lắc lư đi vào nhà, mắt hoàn toàn choáng váng.
"Diệp Thụ Đức ngươi, con rùa già không biết sống chết này!" Diêu thị nhìn thấy bóng dáng ông đã đi vào, nhất thời không nhịn được phát ra âm thanh chửi mắng, "Chính là àm thôn trưởng nhiều năm như thế, hôm nay ta xem như là được hiểu biết rõ, giương mắt nhìn tức phụ nhi tử nhà mình khi dễ một lão bà như ta cũng không đưa tay ra giáo huấn. Ngươi cái đồ không biết sống chết . . . . . . . ."
Chỉ nghe 'ba' một tiếng, một bàn tay nặng nề tát một cái vang dội vào trên khuôn mặt Diêu thị, "Ngươi thật cho rằng ta không dám đánh ngươi, lão yêu bà?"