Buổi tối ngày hôm trước mọi người đều đã thương lượng nên ngày hôm sau do Diệp Đại Sơn và vài người khác làm đại diện đem Lưu Xuyên Nhi đến nha môn ở trên trấn.
Chỉ có điều là sáng sớm ngày hôm sau chưa kịp đợi mọi người hành động, Diêu thị đã chạy tới, ngồi ở trong sân nhà Diệp Đại Sơn khóc.
"Ôi chao ta thật là số khổ mà, từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh không có người quản, kết quả đi sai đường . . . . . . . . . Đại Sơn à, tất cả mọi người mười tám dặm hương thôn đều là người quen, các người có cần nhất thiết phải làm đến đường cùng như thế này không? Tiểu Xuyên Nhi còn nhỏ, không cẩn thận làm nên chuyện sai lầm ta thay hắn tạ lỗi với các ngươi. Các ngươi liền đại phát từ bi hãy tha cho hắn một lần. Ta cam đoan về sau hắn nhất định hối cải sẽ thay đổi . . . . . . . ."
Diêu thị một bên khóc một bên đấm vào lồng ngực giậm chân, dáng vẻ thật sự đáng thương.
Diệp lão cha Diệp Thụ Đức sáng sớm đã bị đánh thức, ngồi trong sân dùng nỏ điếu hít nhìn Diêu thị diễn hí khúc, trầm mặc không nói thêm vào.
Vương tẩu tử bĩu môi.
Còn nhỏ à, Lưu Xuyên Nhi đều đã đến ba mươi tuổi rồi?
Trước kia nghe người ta nói, Lưu Xuyên Nhi này ở Lưu gia thôn có tiếng xấu xa, cả ngày không biết học thứ tốt mà chỉ biết trộn lẫn với vài người khác hết ăn lại nằm cho đến hiện tại đã ba mươi tuổi cũng không có nhà nào nguyện ý đem khuê nữ gả cho hắn, vẫn là một tên vô lại không thê tử.
Lần này, Diêu thị đúng là không biết xấu hổ còn chạy tới chỗ này giả bộ đáng thương, đem tất cả mọi người đều là kẻ mù người điếc, ai chẳng biết bọn họ chính là người hiểu rõ ngọn nguồn bên trong nhất.
Diệp Đại Sơn nghe tiếng bà khóc bị làm cho buồn bực nhưng cái này đều là nửa khuya hôm qua mọi người cùng nhau bàn bạc tốt rồi, chỗ nào có thể nói không làm liền không làm.
Khuyên cũng đã khuyên, Diêu thị cứ không nghe vẫn ở chỗ này khóc gọi phụ thân kêu nương giả bộ tội nghiệp. Bọn họ cũng không có biện pháp, dứt khoát đi vào nhà đóng cửa làm như không nghe thấy.
Lúc này, Lý thị và Diệp Cẩm cũng nghe tin tức đi tới nhà Diệp Đại Sơn.
Lý thị và Diệp Cẩm đều xấu hổ, dù sao cũng là chuyện nhà mình kết quả lại tìm phiền phức lại liên lụy tới một nhà Diệp Đại Sơn khiến cho nhà hắn mới sáng sớm tinh mơ đã không được yên ổn.
"Báo quan là do ta nói ra, có chuyện gì thì ngươi nói với ta, nói với Đại Sơn cũng không có quan hệ gì đâu, hắn cũng không có làm chủ được." Lý thị vừa vào liền nhìn thấy Diêu thị ngồi ở trong sân khóc, ngay cả một tiếng bà bà cũng lười gọi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói, "Ngươi đừng quên, nhi tử ngươi đi đến nhà ta trộm đồ."
Khoảnh khắc Lý thị và Diệp Cẩm bước vào, Diêu thị liền hướng ánh mắt thù hận nhìn bọn họ.
Mấy ngày hôm trước Lý thị và Diệp Cẩm vừa mới khiến cho một nhà Diêu thị mất hết thể diện, Mễ thị và Diệp Song Toàn bị tộc trưởng phạt quỳ từ đường ba ngày, còn có người đặc biệt tới quan sát, tối hôm qua hai người vừa mới quay trở lại. Chân hai người bị quỳ đến sưng lên không thể đứng nổi, phỏng chừng phải đến vài ngày không thể xuống đất đi lại, Diêu thị như thế nào lại không oán hận.
Hiện tại, nhi tử thân sinh khác của mình lại bị một nhà này bắt, còn đưa đến quan phủ làm sự tình nháo lớn thế này, Diêu thị càng thêm oán hận. Cơ hồ đem Lý thị và Diệp Như thành cái gai trong mắt, hận không thể đem hai người lột da lóc xương.
Kỳ thật Diêu thị biết nhi tử mình đến nhà Lý thị trộm nhưng Diêu thị không hạ được mặt mũi đi cầu xin bọn họ nên vì vậy mới chạy tới nhà Diệp Đại Sơn khóc.
Vương tẩu tử nghe âm thanh của Lý thị liền vội vã từ trong phòng bếp đi ra nó, "Được rồi, Lý thẩm và Diệp Cẩm cũng đã đến, ngươi nói với bọn họ đi, dù sao cũng là Lưu Xuyên Nhi đi đến nhà Lý thẩm trộm đồ, ngươi nói với Đại Sơn nhà ta cũng vô dụng." Muốn cầu xin người khác thả nhi tử ngươi còn luyến tiếc mặt mũi già nua kia, nào lại có chuyện tiện nghi như thế. Trong lòng Vương tẩu tử cười lạnh lại nói, "Không chỉ có như thế, tối hôm qua còn có rất nhiều thôn nhân hương thân phụ lão tới giúp bắt trộm, đặc biệt là những người từng bị trộm mất đồ. Ngươi đi nói với bọn họ đi, nếu như bọn họ đều đồng ý không đưa Lưu Xuyên Nhi đến quan phủ, lúc đó mới tính tiếp được nữa."