Chương 45: Đêm khuya xấu hổ

Sáng nay, Tiêu Duyên săn được một con lợn rừng nặng đại khái khoảng trên dưới một trăm cân, lúc sau lại săn thêm được mấy con gà rừng.

Tiêu Duyên một mình khiêng con heo rừng dẫn hai người đi tới một nguồn nước gần đó, ở bên bờ đốt lửa lên nướng một còn gà rừng thơm phức ăn tại chỗ.

Thời điểm buổi chiều, Diệp Cẩm và Diệp Qúy nắm bắt thời gian tranh thủ hái thảo dược nhét đầy giỏ trúc sau đó ba người cũng có chuyện gì để làm nữa liền quay về sớm để Tiêu Duyên còn đang khiêng con lợn rừng khỏi phải đi theo bọn họ mệt mỏi.

Ai ngờ đi được nửa đường đột nhiên có gió to nổi lên, thời tiết rõ ràng biến đổi trở nên u ám hơn nhìn có vẻ như là trời sắp có mưa lớn.

Diệp Cẩm ngẩng đầu nhìn thời tiết có chút sốt ruột:" Tiêu đại ca, xem ra có lẽ sắp mưa rồi." Thật đúng là xui xẻo mà lần đầu tiên vào núi lại gặp phải loại thời tiết ma quỷ như vậy.

Tiêu Duyên cũng không ngờ thời tiết biến hóa nhanh đến thế.

Bọn họ còn đang chuẩn bị rút ngắn lộ trình vào núi lần này lại, buổi chiều hôm nay sửa soạn một chút liền quay trở về thôn, buổi tối phỏng chừng có thể về tới nhà nhưng thời tiết trong nháy mắt lại thay đổi, mắt thấy mưa sắp đổ xuống. Nếu như hôm nay cứ cố ý nhất định quay trở về phỏng chừng giữa đường sẽ bị dính mưa.

"Chúng ta đi nhanh một chút, bằng không mưa đổ xuống chúng ta không kịp qua về nhà gỗ." Tiêu Duyên bất giác cước bộ nhanh hơn, quay đầu lại nhìn Diệp Cẩm lưng đeo giỏ trúc lớn mười phần nặng nề thở hổn hển, "Ngươi bỏ giỏ xuống đi, ta giúp ngươi mang."

Trông thấy hắn chìa tay ra giữa không trung muốn giúp đỡ, Diệp Cẩm vội vã lắc đầu:" Không cần đâu, con lợn rừng trên người ngươi đã không nheh, không cần lo cho ta." Đồ trên người hắn có thể còn lên đến cả hơn trăm cân, vậy mà đến lúc còn muốn chiếu cố nàng. Diệp Cẩm có chút cảm động.

Có điều nàng cũng không phải là nữ tử yếu đuối mong manh, đồ trên lưng có chút nặng nhưng nàng vẫn có thể đi lại được, chỉ là đi quá nhanh nên nàng có chút theo không kịp mới thở hổn hển như vậy:" Ngươi không cần lo cho ta, mau đi đi. Bằng không một lát sau mưa rơi xuống vẫn còn ở chỗ này. Tiểu quý, ngươi có đi kịp không?" Diệp Cẩm lại quay qua hỏi Diệp Qúy.

Diệp Qúy gật gật đầu, "Đại tỷ, ta có thể theo kịp, ngươi cứ yên tâm." Giỏ trúc trên lưng hắn là nhỏ nhất, hơn nữa so với trọng lượng đại tỷ đeo trên lưng vẫn là nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thời gian đại khái trôi qua được khoảng một nén nhang, rốt cuộc ba người cũng đã về kịp tới nhà cây.

Mà bầu trời lúc này đã hoàn toàn trở nên tối đi, những hạt mưa to cỡ hạt đậu đã bắt đầu rơi ào ào xuống đất, đúng thật là cơn mưa to khó thấy được trong mùa này.

Tiêu Duyên ôm hai người Diệp Cẩm và Diệp Qúy đem lên trên nhà cây, bản thân cũng nhanh xuống dưới thu dọn thảo dược một chút đem vào nhà cây. Hắn dùng dây thừng buộc chặt con mồi lại rồi treo dưới gốc cây đại thụ, tiếp theo chạy nhanh vào nhà cây trú mưa.

Y phục của cả ba người đều có chút ẩm ướt nhưng Diệp Cẩm và Diệp Qúy đỡ hơn nhiều. Bởi vì Tiêu Duyên ở phía dưới chậm trễ cả một khoảng thời gian khá lâu vì thế y phục càng thêm ướt đẫm dính vào cơ thể lộ rõ vóc dáng cao lớn rắn chắc lại thêm vai rộng thắt lưng thon thả.

"Tiêu đại ca, ngươi mau thay y phục đi, cơ thể dính nước ẩm ướt rất dễ sinh bệnh." Thời điểm bọn họ đi đến đây đều mang theo một kiện y phục dày dặn để buổi tối dùng chống lạnh. Diệp Cẩm biết bản thân nàng ở đây sẽ khiến hắn ngượng ngay ngùng không dám thay đổi vì thế đã chủ động mở miệng.

Vốn dĩ Tiêu Duyên còn đang cố kị Diệp Cẩm ở đây, thấy nàng mở miệng nên cũng không có mở miệng cự tuyệt.

Hắn lấy y phục từ trong bọc quần áo ra, cởi y phục ướt sũng ở trên người ra để ở bên ngoài sau đó liền thay y phục khác. Trong lúc này Diệp Cảm vẫn dưa lưng về phia hắn, chỉ nghe được âm thanh ma sát sột soạt ở phía sau. Đợi không còn động tĩnh gì nữa nàng mới dám quay người lại.

Ở bên ngoài mưa vẫn rất lớn như cũ, gió thổi tới những nhánh cây xung quanh lung lay lắc lư, lâu lâu lại có vài cành cây đập vào nhà phát ra âm thanh ba ba ba. Cũng may chỗ ở của bọn họ ở trong cây khá lớn, nhà cây cũng làm rất rắn chắc kiên cố nên không cảm thấy quá đáng sợ.

Ba người ngồi ở trong nhà cây nói chuyện, ngồi mãi cho đến khi trời tối đen hoàn toàn mưa mới có xu hướng dần dần nhỏ lại.

"Tạnh mưa rồi." Tiêu Duyên đi ra ngoài đứng ở dưới mái hiên chìa tay ra xem thử không còn chút mưa nào nữa. Hắn quay người lại nói:" Các ngươi định là đã đói bụng rồi đúng không? Cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa có ăn tối."

Hắn vừa mới dứt lời xong, bụng Diệp Cẩm kêu ùng ục hai tiếng.

Sao mà lại đúng lúc như thế này? Vẻ mặt Diệp Cẩm 囧 囧, cười cười xấu hổ cúi đầu đi.

Buổi trưa, Diệp Cẩm cảm giác bụng có chút không thoải mái vì thế không ăn nên hiện tại bây giờ thật sự rất đói.

Diệp Qúy ở một bên đĩnh đạc nói với Tiêu Duyên:" Đại tỷ đói rồi, bụng tỷ ấy mới kêu ùng ục." Lúc này Diệp lại càng thêm 囧 , giơ tay cho Diệp Qúy ăn một cái cốc đầu. Diệp Qúy vội vã ôm đầu than đau.

Tiêu Duyên mỉm cười, đáy mắt tràn đầy sủng ái chỉ là màn đêm quá tối làm cho người ta khó có thể thấy rõ:" Nếu đã như vậy ta đây liền xuống dưới đốt lửa nướng thịt. Hai người các ngươi không cần xuống dưới, mặt đất ẩm ướt dễ bị dính bùn đất."

Bánh bột ngô Diệp Cẩm mang theo sáng này đã ăn hết mà Tiêu Duyên xưa nay đều không mang lương khô theo. Trước kia Tiêu Duyên lên núi vẫn luôn món dân dã là nướng thịt ăn nên lúc này mới luyện nên một tay nghề tốt so với cơm hắn làm mạnh hơn nhiều. Cho nên hiện tại bọn họ không có sẵn lương khô để lấp đầy bụng, bây giờ chỉ có thể xuống dưới nướng thịt.

Động tác của Tiêu Duyên rất nhanh nhẹn, trưa này ở bên suối đã xử lí tốt con gà rừng rồi mới đem về, cũng không biết hắn từ chỗ nào mà kiếm ra được củi khô. Chỉ chốc lát sau đã nướng xong. Đến lúc hắn cầm toàn bộ con gà rừng đem lên, Diệp Cẩm vẫn còn cảm giác bất khả tư nghị.

Nam nhân này thoạt nhìn dường như là không có gì không thể làm được.

Hôm nay mưa lớn như vậy, ngày mai trên mặt đất khẳng định vẫn còn ẩm ướt cũng không thể làm được gì. Nếu như nán lại ở trong núi mặc kệ là hái thuốc hay là săn thú đều không thuận tiện. Tiêu Duyên quyết định sáng mai nhân lúc trời còn chưa sáng liền quay về thôn mà không đợi đến tối mai, vì thế buổi sáng phải vội vã về thật sớm.

Không gian trong nhà gỗ hơi nhỏ nên Diệp Cẩm nằm sát vào vách ngủ, Diệp Qúy thì nằm ở giữa hai người, Tiêu Duyên ở bên kia chỉ có thể nằm nghiêng.

Diệp Qúy rất nhanh liền ngủ mất, Diệp Cẩm thì vẫn cứ có cảm giác sau lưng có ai đó đang vụng trộm nhìn khiến nàng không được tự nhiên. Ngủ ở đây cũng không dám cử động mà cũng không được an ổn, bụng dưới lại có có chút đau âm ỉ giống như buổi trưa.

Cảm giác đau nhức này nàng rất quen nhưng mà nhất thời lại mơ hồ không được rõ ràng lắm, nàng chỉ có thể dùng tay không ngừng xoa bụng.

Mãi đến khi một cỗ dòng nước ấm kéo tới . . . . . . . . Diệp Cẩm giật mình một cái hồi tỉnh lại.

Dì cả nương!

Qủa thật là bà dì tới thăm.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng đến đây có nguyệt sự.

Không đợi Diệp Cẩm cảm thán sự xúi quẩy cửa mình, lại thêm một luồng nước ấm kéo tới. Nàng vội vàng dồn sức thoáng cái liền ngồi dậy, bụng dưới mơ hồ cảm nhận được có gì đó chảy ra.

"Làm sao vậy?" Tiêu Duyên nhạy bén mở mắt ra nhìn khi Diệp Cẩm mới ngồi dậy hỏi nàng. Diệp Qúy vẫn còn đang ngủ rất ngon.

Nghe thấy tiếng động, Diệp Cẩm quay đầu lại nhìn hắn, thoáng cái khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên.

Hiện tại làm sao bây giờ? Nàng cũng không biết phải mở miệng như thế nào? Hiện tại không nghĩ cũng biết phía dưới nàng là tình huống gì, đoán chừng phía dưới đã dính đầy trên trên tấm ván gỗ. Nàng có thể cảm giác được . . . . . . . rất nhiều . . . . . . . ..

Thế nhưng nếu không nói với hắn hiện tại ở nơi hoang sơ vắng vẻ này cái gì cũng không có, vậy nàng phải làm như thế nào đây?

Diệp Cẩm chỉ cảm thấy cả hai đời của nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác xấu hổ như ngày hôm nay.

Lúc này vẻ mặt Tiêu Duyên vẫn còn đang lo lắng nhìn nàng, thấy sắc nặt của nàng có chút không đúng, khoảng giữa hai hàng lông mày bất giác nhăn lại, " Ngươi có chỗ nào không thoải mái à. Có phải buổi chiều dính mưa nên phát sốt, khuôn mặt như thế nào mà lại đỏ ửng đến thế?" Nói xong liền muốn đứng dậy đi qua.

"Ngươi đợi một chút." Diệp Cẩm vội vã lên tiếng ngăn cản hắn, mặt đỏ như đnag chảy máu, cả người lùi về phía sau.

Tiêu Duyên thấy nàng hoảng sợ cũng không dám tiến về phía trước nữa, lo lắng trong ánh mắt càng tăng lên.

Lúc này ở trong lòng Diệp Cẩm vẫn còn xảy ra đấu tranh.

Nàng hiểu cái loại tình huống này căn bản không thể không nói ra, nhưng mà . . . . . . . . nhưng mà nàng không dám mở miệng, chuyện riêng tư này, điều khiến nàng xấu hổ này . . . . . . . . .