Đêm hôm đó, sau khi ba người Diệp Cẩm hưởng thức xong mỹ vị của thịt thỏ nướng xong rồi ngòi lại phía dưới tàng cây hơ lửa sưởi ấm. Một lúc sau, Tiêu Duyên đem riêng hai người Diệp Cẩm và Diệp Qúy ôm lên nhà cây, còn bản thân hắn tự mình ở lại dưới tàng cây đốt lửa qua đêm, thuận tiện trông coi mấy con mồi hôm nay săn được để ban đêm đỡ bị dã thú ăn sạch hết.
Một đêm này trời yên biển lặng, bởi vì ban ngày Diệp Cẩm và Diệp Qúy quả thật mệt mỏi không ít nên ngủ rất sâu mãi cho đến khi mặt trời đã lên cao khoảng ba sào mới thức dậy.
"Sớm nha, Tiêu đại ca!" Diệp Cẩm đứng ở dưới mái hiên lười biếng duỗi lưng, chào hỏi Tiêu Duyên đang luyện võ ở phía dưới. Thức dậy cũng thật là sớm nha còn tưởng rằng đêm qua hắn phải trông coi con mồi nhất định không thể nào ngủ ngon được không ngờ tới mới sáng sớm mà vẫn còn tràn đầy tinh thần như thế.
Tiêu Duyên nghe vậy ngẩng đầu lên, dừng lại động tác trong tay gật đầu với nàng, tiếp theo nhảy một cái lên trên cây ôm Diệp Cẩm đem xuống dưới, động tác tương đối tự nhiên hoàn toàn không giống tối hôm qua lần đầu tiên ôm xấu hổ dọa Diệp Cẩm một trận.
Tối hôm qua vì ôm Diệp Cẩm đem lên trên, cả hai người đều lúng túng cả một hồi lâu, sau đó Diệp Cẩm liều mạng tự an ủi bản thân là một cô gái thời hiện đại có gì mà phải lúng túng xấu hổ, cuối là Diệp Cẩm chủ động nắm lấy cánh tay Tiêu Duyên để hắn ôm bản thân. Không ngờ tới sáng hôm sau người này đa thích ứng hoàn toàn, bộ dạng như không có việc gi ôm nàng xuống.
Tiêu Duyên có chút không cam lòng buông eo Diệp Cẩm ra, tiếp theo lại nhanh nhẹn đem Diệp Qúy cũng ôm xuống dưới:" Sợ tối qua các ngươi quá mệt nên để các ngươi ngủ thêm một lát."
Diệp Qúy vẫn còn đang ngáp, bộ dạng không hề tỉnh táo, Diệp Cẩm sờ đầu, kêu hắn nhanh đi lấy nước rửa mặt cho tỉnh táo.
"Tiêu đại ca, thời gian cũng không còn sớm, trong bao đồ còn có mấy cái bánh bột ngô hay là chúng ta vừa đi vừa ăn?"
Tiêu Duyên cảm thấy cũng được liền gật đầu.
Tiêu Duyên cầm mấy cái bánh bột ngô ra chia cho bọn họ rồi lại nói" Hôm qua ta và tiểu Qúy đã hái được rất nhiều thảo dược. Nếu như hôm nay lại hái giông như ngày hôm qua thì chỉ sợ là đến khi trở về không thể cầm hết được. Hôm nay ngươi không cần phải trông nom bọn ta coi như để bọn ta cùng với ngươi đi săn thú đi tới chỗ có con mồi lớn tranh thủ săn một cái đầu lợn rừng thật lớn."
Diệp Qúy nghe vậy liền nói chen vào:" Đúng, con lợn rừng lớn thật tốt! Ta còn chưa từng thấy qua người nào ở trong thôn săn được đâu, nghe nói lợn rừng thật sự hung ác có đúng không Tiêu đại ca?"
Tiêu Duyên cười với hắn:" Lợn rừng xác thực rất hung ác. Nêu như ngươi bắt gặp được cũng đừng có khóc nhè nha." Hắn nói vậy liền coi như là đã tán thành lời nói của Diệp Cẩm.
Diệp Qúy không phục trả lời:" Ta mới không có khóc nhè, ta một chút cũng không có sợ hãi. Tiêu đại ca lợi hại như vậy, đến lúc đó nó khẳng định không thể chạy được nữa."
Ba người hi hi ha ha một hồi liền cầm bánh bột ngô lên đường.
Con đường hôm nay Tiêu Duyên mang bọn họ đi có chút khác biệt với ngày hôm qua, thỉnh thoảng Diệp Cẩm và Diệp Qúy lại hái một ít thảo dược nhưng rõ ràng không hề nỗ lực như ngày đầu tiên, một đường đi theo Tiêu Duyên. Hắn cũng đã đáp ứng với bọn họ nên hầu như không hề dừng lại, càng đi càng không có săn được một cn mồi nhỏ nào.
Nửa canh giờ sau.
Thông thường thợ săn có kinh nghiệm phong phú đều biết chỗ nào có thể săn được thứ tốt. Tiêu Duyên cũng không ngoại lệ. Bọn họ đi được không xa, Diệp Cẩm cảm nhận được xung quanh có gì đó khác thường, nghe theo phân phó của Tiêu Duyên bọn họ bước đi thật nhẹ nhàng.
Một lát sau, Tiêu Duyên đột nhiên dừng chân lại, một ngón tay đưa lên miệng ra hiệu cho bọn họ ngưng nói chuyện.
Thoáng cái Diệp Cẩm và Diệp Qúy khẩn trương hẳn lên lại có cảm giác hứng khởi.
Tiêu Duyên kéo hai người bọn họ vào một bụi cây cao hơn so với những cây khác để bọn họ ngồi núp ở trong đó không được lên tiếng cũng không được cử động sợ đến lúc đó không thể chiếu cố bọn họ cho hai người ẩn nấp ở một chỗ cách xa, sau đó cầm cung tên đi ra ngoài.
Diệp Cẩm và Diệp Qúy nghe theo ngồi ở bên trong nhưng một lát sau bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì cả.
Hai người không khỏi có chút lo lắng: Không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ?
Nhưng cũng không thể nha? Cũng không hề nghe được tiếng động gì mà?
Ngồi ở đó được một lúc liền có một tiếng kêu thảm thiết từ xa xa truyền đến.
Là tiếng lợn rừng kêu lên!