Hai người về đến nhà, Uý Lam ngồi một bên nhìn Tằng Trạm loay hoay nấu nước, lòng tràn ngập vui mừng. Tằng Trạm bỏ thêm củi, để lửa cháy bùng lên, lại chạy đi xách nước đổ thêm vào. Uý Lam ngồi cạnh đống lửa, cực kỳ ấm áp, lâu lâu lại giơ hai tay nhỏ bé về phía ánh lửa hơ hơ.
Đợi nước nấu xong, Tằng Trạm bê thùng gỗ cùng chậu nhỏ vào phòng cho cô, sau đó lại đi ra bê nồi nước nóng đổ vào thùng. Uý Lam tươi cười hớn hở chạy theo, Tằng Trạm có chút thương cảm trong lòng, nhà cô bé thật nghèo, ngay cả ấm đun nước cũng không có.
Anh nhìn Uý Lam, nhẹ giọng hỏi " Bình thường muốn uống nước em làm thế nào? "
Uý Lam nở nụ cười, vui vẻ nói " Em ít khi uống nước "
Tằng Trạm nhíu mày, không vui hỏi " Vậy lúc khát phải làm sao? "
Uý Lam chỉ về phía thùng gỗ nói " Thì có nước lạnh, ngẫu nhiên cũng đi nhà người khác uống "
Anh thở dài, cô bé nói chỉ vài dịp ngẫu nhiên mới được uống nước tử tế, Tằng Trạm có chút đau lòng, một cô bé như vậy, chỉ cô đơn một mình, làm thế nào có thể sống tới bây giờ. Anh giơ tay nhéo má cô, dịu dàng nói " Về sau tôi sẽ chăm sóc cho em, đồng ý không? "
Uý Lam ngẩn người, khoé mắt đỏ lên, ngước đầu chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, cho tới bây giờ chưa ai nói sẽ chăm sóc cho cô, càng không có ai đối với cô tốt như vậy. Uý Lam còn chưa trả lời, trong đầu Tằng Trạm đã bắt đầu hối hận, chăm sóc? Về thành phố G, anh sẽ có rất nhiều phụ nữ, cô bé còn nhỏ như vậy ăn chẳng được, lại không thể cưới về.
Tằng Trạm tưởng cô sẽ gật đầu đồng ý, nhưng chỉ thấy Uý Lam cắn môi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu " Tôi có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình "
Vừa nhìn vào đôi mắt long lanh tự tin của cô, anh lại muốn phạm tội. Uý Lam chỉ về phía cửa rồi nói với Tằng Trạm " Chú ra ngoài đi, lúc cần kì lưng tôi sẽ gọi "
Tằng Trạm gật đầu đáp ứng, rồi đi ra. Uý Lam khoan khoái tắm rửa, Tằng Trạm còn đưa cho cô cục xà phòng, đem xà phòng xoa loạn lên người, cơ thể tràn đầy hương vị thơm mát. Tằng Trạm ngồi đợi bên ngoài, cảm nhận từng trận mùi hương bay ra, trước đây cảm thấy không thích mùi hương trên xà phòng, nhưng hiện giờ ...Trong lòng xao động, anh cố gắng kiềm chế, ngồi yên chờ đợi cô bé gọi mình.
Một lúc sau, Uý Lam thấy trên người hoàn toàn sạch sẽ, mới đứng dậy lau người, đem quần mặc vào, cầm lấy áo che ngực xong mới lên tiếng gọi " Chú "
Tằng Trạm mím môi, hồi hộp bước vào phòng.
Uý Lam đưa lưng về phía anh, quần mặc thật tốt, che đi cặp mông nhỏ, trước ngực cũng bị che chắn rất kỹ càng, anh nhỉ nhìn được vùng lưng trắng nõn, mịm màng, một cô bé ít uống nước sao da có thể đẹp tới như vậy.
" Em mặc như vậy tôi làm sao chà lưng được " Tằng Trạm ngồi xổm phía sau lưng Uý Lam, cầm lấy cái khăn mặt cô đưa, thật ra lưng cô rất sạch sẽ, căn bản không cần tẩy rửa. Càng nhìn càng đẹp, Tằng Trạm khẽ nuốt nước bọt, giơ tay ra, đặt lên vai cô.
Uý Lam lắc đầu, không đồng ý nói " Được mà, chú cứ chà lên lưng là xong "
Tằng Trạm bao biện " Như vậy quần em sẽ ướt "
Uý Lam nhanh chóng trả lời " Không sao "
" Sẽ bị cảm " Tằng Trạm tiếp tục biện hộ.
Uý Lam lại cứ lắc đầu " Sẽ không..."
Anh có chút bất đắc dĩ, đành đem khăn nhúng nước, sau đó không cần vắt liền chà lên lưng cô.
" Á..." Uý Lam kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi nhìn anh mắng " Đầy nước rồi ..."
Nước trên lưng cô đều chảy xuống dưới quần, ướt đẫm. Tằng Trạm cười xấu xa, cực kỳ hài lòng, ai biểu cô bé này không nghe lời, xứng đáng bị như vậy. Nước không chỉ chảy xuống ướt quần Uý Lam, còn văn đầy lên ngực cô, Uý Lam rất tức giận, hai mắt trừng lớn nhìn anh.
" Sớm biết chú ngốc như vậy tôi đã không nhờ rồi " Uý Lam dùng ngón tay chỉ vào trước ngực của mình nói tiếp " Chú xem, ướt hết rồi, chú ngu muốn chết "
Bỏ qua vẻ mặt vặn vẹo hết trắng rồi xanh của Tằng Trạm, Uý Lam giật lấy chiếc khăn trong tay anh. Mắt anh nhìn vào hai điểm nhỏ nổi lên trước ngực Uý Lam, quần áo dù hơi mỏng lại dính nước nhưng vẫn nhìn không ra màu sắc của hai khoả anh đào.
Tằng Trạm lại nuốt nước bọt, nắm lấy cằm cô nói " Đồ ngốc này " Sao cô có thể khờ đến như vậy...thật sự trên đời có người ngốc như cô sao? Là thật, hay đang giả vờ? Anh thật sự rất muốn biết, anh liền giơ tay ôm lấy eo cô, vác lên người.
Uý Lam bị anh nói là đồ ngốc cực kỳ tức giận, dùng tay đấm đấm lên lưng anh, chân thì đá loạn vào ngực anh nói " Chú ngốc, chú mới là đồ ngốc "
Tằng Trạm bước tới bên giường thả cô xuống, lưng Uý Lam đập lên ván giường có chút đau, anh vươn tay đem chiếc áo đang che trước ngực của cô kéo đi, lộ ra một cơ thể như bạch ngọc, do vừa rồi bị ướt có phần bóng loáng. Trời thật lạnh, Uý Lam run run ngồi dậy, hai tay ôm lấy bụng mình nghẹn ngào
" Lạnh..."
" Tôi ôm em sẽ không lạnh nữa " Tằng Trạm nở nụ cười xấu xa, lộ ra hàm răng trắng sáng, trong đêm đen càng tăng thêm vẻ tà ác.
Uý Lam giật mình nhìn anh, đem hai tay che lên phần ngực trần trụi, ngập ngừng nói " Chú, đứng lên ..."
Tằng Trạm không để ý lời Uý Lam nói, cúi đầu nhìn theo đôi tay nhỏ nhắn đang che đậy hai trái đào căng mềm, anh còn chưa nhìn kỹ màu sắc trên đầu ngực đó, nghĩ xong anh giơ tay kéo tay cô ra. Uý Lam thật sự nổi giận, chú rất quá đáng, tại sao lại có hành động xấu hổ như vậy, cô dùng tay tát mạnh lên mặt anh nói " Chú muốn làm gì? Đồ khốn! "
Tằng Trạm bị ăn một bạt tay, với sức lực của cô vốn không thể làm đau anh, huống hồ da thịt anh rất dày, anh cố gắng kiềm chế cơn nóng giận, tự nói với bản thân, cô bé vẫn còn nhỏ, không nên làm quá doạ cô bỏ chạy, nhưng cũng phải trừng phạt cô một chút. Khuôn mặt anh trở nên hung dữ, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.
Uý Lam bị anh nhìn đến toàn thân run run, nhỏ giọng năn nỉ " Chú...chú đứng lên đi ..."
" Em muốn bị ăn đòn sao? " Tằng Trạm hỏi xong, thẳng người ngồi lên giường, nắm lấy eo Uý Lam, đặt cô nằm sấp trên đùi mình, rồi đem quần cô tuột xuống, lộ ra chiếc quần lót nhỏ nhắn đang che lại cặp mông trắng nõn.
Tằng Trạm cảm thấy thật nhỏ, anh đưa tay mình áp lên mông Uý Lam ước lượng, đúng thật là chỉ một bàn tay đã bao gần hết cặp mông của cô. Anh kéo luôn quần lót nhỏ xuống, bàn tay to lớn vỗ bốp bốp vào mông cô, lời nói nghiêm khắc
" Xem lần sao còn dám đánh người hay không? "
Anh giống như một người cha đang răn dạy con gái. Tuy bị đánh đau nhưng Uý Lam không khóc, từ nhỏ nhìn thấy mấy đứa trẻ xung quanh ai cũng có cha mẹ dạy dỗ, còn bản thân chỉ suốt ngày thui thủi một mình, rốt cục bây giờ đã có chú dạy dỗ mình, Uý Lam cảm thấy rất vui. Tằng Trạm đánh đến cái thứ ba thì Uý Lam bật khóc, quả thật chú đánh rất đau, cô nắm lấy quần anh nấc lên nói
" Chú..đau quá.."
Tằng Trạm cũng kịp phản ứng dừng lại động tác, cũng do cảm xúc trên tay quá tuyệt vời, nên anh quên mất khí lực bản thân có bao lớn, có chút đau lòng nhìn xuống cô bé, lại nhìn về phía cặp mông đỏ ửng, dấu tay màu đỏ kết hợp với làn da trắng mịm màng thật đẹp, cũng thật mê hoặc.
Đến khi kịp ý thức bản thân đang làm gì, thì đầu anh đã cúi xuống ở trên mông cô vừa hôn vừa liếm, tiếp đó anh đưa lưỡi liếm xung quanh vùng da bị đánh đến đỏ bừng của cô. Uý Lam cảm thấy trên mông lành lạnh, ướt ướt, thật thoải mái, cô nhỏ giọng hỏi " Chú đang bôi thuốc cho Uý Lam sao?"
Cô muốn xoay đầu lại nhìn, bỗng bị bàn tay to lớn đè lại, giọng Tằng Trạm dịu dàng vang lên " Ngoan, nằm yên để chú bôi thuốc "
Ồ, chú thật chu đáo, nhanh như vậy đã bôi thuốc cho cô. Uý Lam nhích nhích cái mông nhỏ giọng nói " Chú có thể mạnh một chút, bôi như vậy thật nhột "
Tằng Trạm cười cười, giơ tay nắm lấy hông cô, tay còn lại đặt lên mông cô, tiếp đó dùng hai ngón tay tách phần khe hở giữa hai mông rồi nhìn vào. Uý Lam bị động tác của anh hù doạ, cảm giác nguy hiểm dâng lên, cô bắt đầu giãy dụa. Anh chỉ muốn nhìn một chút, xem khe thịt kia có bao nhiêu nhỏ, bao nhiêu hẹp, biết đâu nó có thể chất chứa được anh, nhưng trong phòng chỉ có ánh lửa leo lét, ngoài một mảnh hồng tươi, căn bản chẳng nhìn thấy gì.
Uý Lam lớn tiếng hỏi " Chú đang làm gì vậy? "
Tằng Trạm thở dài, thôi bỏ qua vậy, dù sao thời gian còn nhiều...với lại anh đã biết chắc chắn bản thân mình muốn có cô, anh tiếc nuối vươn ngón trỏ, tại khe thịt đỏ hồng nhẹ nhàng sờ một cái. Anh lại cúi đầu tiếp tục trên mông cô liếm láp.
Uý Lam sợ hãi, cả người run rẩy.
Qua một hồi lâu, anh mới để cho Uý Lam kéo quần lên. Uý Lam yên lặng trốn vào chăn, chỉ nói " Tôi ngủ "
Tằng Trạm gật đầu, cũng nằm xuống cùng cô. Uý Lam ở trong chăn nhanh chóng mặc áo vào, dù bị người đàn ông bên cạnh liên tục cọ cọ lên người, cô cũng không dám né tránh, chớp chớp mắt nhìn lên trần nhà tối đen suy nghĩ - thì ra chú đối với mình cũng chẳng tốt đẹp gì.
Sau một đêm cẩn thận suy xét, cô đã rút ra được kết luận, không cần đi thành phố, không nên theo chú đi thành phố sống. Uý Lam biết hành động tối qua của chú là sai trái, không phải cô không sợ hãi, không phải cô không muốn hét lên...nhưng cô thật sự sợ chú, Uý Lam còn biết chỗ đó phải giấu kín, không để bất kỳ người đàn ông nào sờ vào.
Sáng sớm hôm sau, Uý Lam thức dậy nhìn anh nói:
- Tôi không đi thành phố với chú nữa
Cô đem áo ngoài mặc vào rồi nói tiếp " Về sau, chú không cần ngủ cùng tôi "