" Điều kiện gì?" Uý Lam ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn Tằng Trạm.
Tằng Trạm hất cằm về phía phòng cô nói
- Buổi tối, tôi muốn ngủ phòng em
Uý Lam chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói
- Có điều, tôi không thể ngủ cùng với chú
Trong lòng Tằng Trạm có chút thất vọng, cô bé này còn biết cách bảo vệ bản thân, đành nói tiếp - Tôi ngủ bên kia, em ngủ bên này
Uý Lam khoanh tay, bất mãn trừng mắt nhìn Tằng Trạm, chú này chẳng những muốn cướp phòng mà còn muốn đoạt luôn cái giường của mình. Tằng Trạm nhìn vẻ mặt tức giận của cô, nhàn nhạt nói
- Tôi trở về thành phố một mình vậy
Uý Lam ngây người, cắn môi, ôm lấy cánh tay Tằng Trạm lắc lắc
- Được rồi, chú cứ ngủ bên đó, tôi ngủ bên này...
Tằng Trạm hừ một tiếng, để mặc cô bé ôm cánh tay anh. Chạng vạng, Uý Lam cho gà vịt ăn xong, rồi bưng cái thùng thật lớn trở lại nhà bếp, thân thể nhỏ bé gầy yếu, anh không khỏi thắc mắc, cô nuôi nhiều gà vịt như vậy, sao không giết một con bồi bổ cho mình. Anh đã một ngày chưa ăn thịt, cũng rất thèm, bèn chậm rãi đi qua, từ trên cao nhìn chằm chằm đán gà vịt trong chuồng. Uý Lam từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Tằng Trạm đứng trước chuồng gà, chẳng biết anh định làm gì? Cô chạy tới gọi:
- Chú...
Tằng Trạm quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói
- Có muốn ăn gà nướng không?
Uý Lam cũng muốn ăn gà nướng, nhưng tuyệt đối không phải là gà nhà cô, Uý Lam do dự hỏi
- Chú có sao?
Tằng Trạm chỉ vào chuồng gà, Uý Lam nhìn theo ngón tay anh, rất không vui, cô bước lên trước ngăn cản
- Không được có ý đồ với chúng nó
Còn sợ anh chưa hiểu rõ, cố đẩy đẩy anh, la lớn - Không được, không được, tuyệt đối không được
Tằng Trạm hít mắt, không phải chỉ mấy con gà thôi sao. " Tại sao?" Tằng Trạm hỏi cô, khí lực cô bé quá nhỏ đẩy cả buổi cũng chẳng ăn thua.
- Đó là đồ cưới của tôi, là đồ cưới đó
Uý Lam trừng mắt nhìn anh, có chút mệt mỏi thở hổn hển. Tằng Trạm liếc nhìn về phía chuồng gà, rồi bỗng quay người tránh đi, Uý Lam vẫn dùng sức đẩy về phía trước, rơi vào khoảng không, té xuống đất, đầu gối hơi đau. Tằng Trạm mặc kệ, trong lòng anh đang suy tính, xem ra mấy con gà vịt này rất quan trọng nha, giống như nắm bắt được điểm yếu của người khác, anh nở nụ cười xảo trá, xoay người vào trong . Đêm nay Tằng Trạm sẽ ngủ ở phòng Uý Lam, nằm trên giường cô, đắp chăn của cô, còn dùng chung cái thùng đi tiểu để trong góc. Cô cực kỳ khó chịu, liên tục lắc đầu lớn tiếng nói
- Không được, không được dùng chung
Uý Lam xách thùng nước tiểu đi qua phòng còn lại. Đêm nay Tằng Trạm không ngủ được, phòng bên kia Uý Lam cũng ngủ thật khó ngủ, cô tập được một thói quen tốt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, buổi tối phải ngủ thật ngon, vậy mà hôm nay, trời đã khuya như vậy, cô vẫn không cách nào ngủ được, Uý Lam ngồi dậy, chạy tới cửa phòng Tằng Trạm, vừa gõ cửa vừa hỏi
- Chú, chú ngủ chưa?
Tằng Trạm ngồi dậy, nhìn Uý Lam nhẹ nhàng đi vào phòng, không biết cô lại muốn cái gì.
- Chú, tôi nằm bên kia không ngủ được
Uý Lam nghĩ sao nói vậy, trời thật lạnh, cô chui vào trong chăn, miệng lầm bầm " Lạnh muốn chết " Cơ thể nhỏ bé trốn trong chăn, quay đầu nhìn anh nói
- Chú, tôi không vào thành phố cùng chú nữa, chú đi một mình đi
Tằng Trạm liếc mắt nhìn cô, hối hận? Anh thản nhiên nằm xuống, rồi nói một câu " Không có cửa đâu "
Uý Lam giải thích
- Tôi không qua bên kia ngủ đâu
- Tôi cũng không đi
Tằng Trạm kéo chăn, dùng thân hình to lớn chèn ép cô, Uý Lam cũng nắm lấy chăn, dùng thân thể nhỏ nhắn chen lại, rất nhanh cơ thể nhỏ bé bị thân thể to lớn ôm lấy. Uý Lam nhắc lại
- Chú, tôi không qua bên kia đâu
Ôm cơ thể nhỏ nhắn mềm mại trong ngực, Tằng Trạm cảm thấy cả người lâng lâng vui sướng, anh tách hai chân ra, kẹp lấy hai đùi thon gọn tinh tế của cô, ấn vào bộ phận đang rục rịch ở giữa. Trong đêm tối đen, giọng anh khàn khàn vang lên "Ấm áp không?"
Tuy rằng bị kẹp rất không thoải mái, nhưng trên người chú quả thật rất ấm, hai tay Uý Lam đặt trên ngực anh nói " Chú ..."
Tằng Trạm nhẹ nhàng đáp " Ừ "
- Buông tôi ra... Giọng nói cô tràn đầy uỷ khuất. Tằng Trạm có chút khó chịu, vòng tay qua eo nhỏ của Uý Lam, đem cô xiết chặt vào lòng. Anh nói " Chú rất lạnh "
- Buông ra... Âm thanh Uý Lam nghẹn ngào, nước mắt tràn mi, từng giọt rơi xuống ngực anh. Dục vọng như bị thiêu đốt, âm thanh nức nở càng làm anh hưng phấn, cự vật giữa hai chân phồng lớn, chống lên bụng nhỏ của cô. Nội tâm đang kêu gào, anh vậy mà lại đi khi dễ một cô bé. Uý Lam khóc không được, kêu cũng không xong, cô bị loại cảm giác bất lực này dằn vặt muốn điên lên, nước mắt chảy không ngừng. Tằng Trạm có chút mất khống chế, dùng tay giữ lấy ót Uý Lam, cúi đầu, hôn lên gò má của cô. Anh luôn tự nói với chính mình - anh chỉ khát nước, muốn uống nước, vừa hay sẵn có nước mắt