Chương 53: Một Màn Khôi Hài Trước Khi Sinh Con.

Chương 53: Một Màn Khôi Hài Trước Khi Sinh Con.

Bốn tháng sau.

Bụng của Hạ Tử Du đã đội lên như một quả bóng lớn, mỗi ngày chỉ có thể ngồi chơi tại ghế salon, đến cả đi dạo mát cũng mệt thở hồng hộc.

Bởi vì chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày dự sinh, khoảng thời gian này để tránh cho việc mang thai của Hạ Tử Du có gì sơ xuất, vì thế trên dưới nhà họ Đàm đều thay phiên nhau túc trực chăm sóc cho Hạ Tử Du không khác gì một lão phật gia.

Tất nhiên, bản thân người làm cha của hai đứa nhỏ, Đàm Dịch Khiêm cũng gần như dẹp bỏ gần hết công việc để ở nhà chăm sóc cho Hạ Tử Du, chị Dư làm việc xưa nay luôn khiến anh an tâm cho nên Đàm Dịch Khiêm tập trung vào việc chăm sóc cho thai phụ.

Nhưng mà, ngày dự sinh đến gần nhưng Hạ Tử Du vẫn không có gì là như sắp sinh, trên dưới nha họ Đàm không khỏi quýnh quáng lo lắng, chờ đến khi ngày dự sinh chậm trễ đến ngày thứ ba thì trên dưới nhà họ Đàm phải mang Hạ Tử Du đến bệnh viện kiểm tra.

Hạ Tử Du được đưa vào phòng kiểm tra thì ngoài cửa Đàm Dịch Khiêm đã nôn nóng lo lắng đứng ngồi không yên muốn lao vào phòng thì bị y tá ngăn lại, “Tổng giám đốn Đàm, nếu ngài muốn vào trong cũng nên mặc đồ bảo hộ như vậy mới an toàn cho thai phụ.”

Đàm Dịch Khiêm gấp như lửa đốt nói, “Vậy còn không nhanh đưa tôi đến phòng thay đồ.”

Lúc họ chuẩn bị rời đi thì Hạ Tử Du vác bụng bầu lớn đi ra khỏi phòng, cô mở miệng gọi “Ông xã.”

Đàm Dịch Khiêm cùng ông bà Đàm quay đầu lại nhìn Hạ Tử Du.

Đàm Dịch Khiêm nhanh chân đến chỗ Hạ Tử Du lo lắng hỏi, “Bà xã em sao rồi?”

Bà Đàm cũng nôn nóng hỏi, “Vẫn chưa sinh sao?”

Ông Đàm cũng gấp đến độ tay chân lóng ngóng.

Hạ Tử Du có chút xấu hổ cười nhẹ, trong lúc họ đang nói chuyện thì bụng dưới Hạ Tử Du nhói đau mà cơn đau càng ngày kéo đến mãnh liệt, “Ông xã...em đau..đau quá..”

“Bà xã đừng sợ có anh đây.”

“Sắp sinh rồi....”

“Bác sĩ...”

Sau đó là một nhóm người nháo nhào cả lên, Hạ Tử Du được đưa vào phòng sinh, Đàm Dịch Khiêm nữa bước cũng không rời không ngừng nắm lấy tay cô an ủi.

Hạ Tử Du không có sợ hãi như lúc ban đầu sinh Liễu Nhiên vì hiện giờ cô có Đàm Dịch Khiêm bên cạnh, Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm hỏi “Ông xã, anh vẫn không muốn đặt tên cho con sao?”

Đàm Dịch Khiêm biết cô vẫn để tâm chuyện này, ba mẹ anh cũng chọn vài cái tên, mấy hôm trước cho đưa cho anh nhưng anh đã khôn khóe từ chối ba anh. Đàm Dịch Khiêm hôn má Hạ Tử Du giọng ôn nhu vang lên, “Anh sớm đã chọn tên cho con rồi, là Đàm Thần Hiên và Đàm Thần Mặc. Anh không phải không để ý đến con, cho nên em không được nghĩ lung tung nữa, bình an sinh con được không?”

Hạ Tử Du cảm động sống mũi cay cay.

Cuối cùng Hạ Tử Du cũng sinh con an toàn, hai đứa trẻ khỏe mạnh đáng yêu, ông bà Hạ nghe tin cũng chạy tới bệnh viện thăm Hạ Tử Du và cặp sinh đôi.

Ông Hạ trước giờ luôn coi trọng sĩ diện và có chút nghiêm khắc nhưng tình cảm cha con đối với Hạ Tử Du so với Đường Hân con gái ruột ông thì ông thương yêu Hạ Tử Du hơn. Ông Hạ nhìn hai đứa cháu ngoại không khỏi nhớ lại chuyện lần trước Hạ Tử Du đang mang thai còn mạo hiểm đến cứu ông, cũng may bọn chúng kiên cường cùng mẹ nó vượt qua, nếu quả thật lần đó Hạ Tử Du và hai đứa nhỏ xảy ra chuyện ông sẽ cắn rứt lương tâm đến cuối đời.

Hạ Tử Du chú ý thấy ông Hạ lén lau nước mắt, cô biết ông còn nghĩ đến chuyện bắt cóc lần trước, hiện tại trong phòng có nhiều người cô không thể nói chuyện cùng ông Hạ.

Đàm Dịch Khiêm đang lau người cho Hạ Tử Du nhưng đôi con ngươi đen lấy vẫn chú ý đến ánh mắt của Hạ Tử Du nhìn ông Hạ.

“Ba mẹ, ở đây có con cùng bảo mẫu chăm sóc Tử Du rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi.” Đàm Dịch Khiêm lên tiếng.

“Ba, con ở lại được không?” Đàm Ngôn Tư đang ngồi ngắm hai em trai liền lên tiếng.

Đàm Dịch Khiêm lên tiếng phản đối nhưng là lời nói ôn nhu của người cha, “Ngày mai con phải đến trường, ở đây không tốt con nên chờ mẹ và hai em trai về nhà nhé.” Anh thương yêu hôn trán non nớt của con gái.

Đàm Ngôn Tư có chút mất mác, nhưng con bé lại rất nghe lời, con bé chạy đến bên giường ôm hôn tạ biệt Hạ Tử Du, “Mẹ, con ở nhà chờ mẹ và em trai về.”

Hạ Tử Du không ngừng hôn má con gái, yêu thương vô bờ bến nói với con gái “Ngoan, bé con phải nghe lời ông bà và bà dì nhé, nhanh thôi mẹ và em trai sẽ về nhà.”

Sau đó trong phòng bệnh lớn cũng chỉ còn Đàm Dịch Khiêm, bảo mẫu và Hạ Tử Du.

“Chị qua phòng kế bên nghĩ đi, tôi trông cô ấy đước rồi.” Đàm Dịch Khiêm nói với bảo mẫu.

“Vậy cò gì ngài cứ gọi tôi.” Bảo mẫu kính cẩn nói.

“Được.”

Trong phòng bệnh lớn có một chiếc giường lớn Hạ Tử Du đang nằm, còn có bộ bàn ghế salon nhưng với thân hình cao lớn của Đàm Dịch Khiêm ngủ ghế salo nhỏ bé cũng thiệt thòi cho anh. Hạ Tử Du có chút không đành lòng nói, “Anh về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có bảo mẫu, vả lại em cũng biết cách chăm sóc con mà.” Liễu Nhiên là một tay cô chăm sóc trong trại giam, đối với người làm mẹ như cô dĩ nhiên cô biết cách chăm sóc con mình tốt.

Đàm Dịch Khiêm nắm lấy tay Hạ Tử Du giọng anh hết mực sủng nịch nói, “Em vất vả mang thai sinh con cho anh, những chuyện nhỏ nhặt như vậy anh làm được, anh đã một lần bỏ lỡ sự sinh ra và quá trình từng bước lớn của Liễu Nhiên, lần này hãy để anh tận tâm chăm sóc em và con.”

Hạ Tử Du biết anh còn tự trách vì chuyện của con gái nhưng lúc cô mang thai anh không hề, cũng là nói lần sau đó cô mới biết những bức thư cô gửi cho anh trong hai năm anh chưa từng đọc được vì lúc đó anh đang ở Mĩ, mãi tới khi cô ra tù anh mới biết cô và anh có con gái, cô không hề trách anh.

Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm nói, “Anh cũng đã làm tốt một người làm cha rồi, chuyện của Liễu Nhiên là do anh không biết mà thôi. Nhưng mà, anh có thể thay tả cho con, tắm và cho con uống sữa được sao?” Cô có chút nghi hoặc nhìn anh, tác phong lạnh lùng kiệm lời của Đàm Dịch Khiêm cô vốn đã nhìn quen, nhung còn hình ảnh anh chăm con, biến thành hình tượng vú em thì cô không thể tưởng tượng ra được, huấn hồ là hai đứa trẻ.

Đàm Dịch Khiêm nhếch miệng cười nhẹ anh hôn lên chiếc mũi nhỏ xinh đẹp của cô nói, “Đừng xem thường khả năng của ông xã em chứ, ngoan, em ngủ một chút đi.”

“Vâng.” Hạ Tử Du cười hạnh phúc ngoan ngoãn nhắm mắt ngũ, trong lòng đều là mật ngọt của hạnh phúc.