Đàm Dịch Khiêm để dì Lô cùng theo Hạ Tử Du đến nhà họ Hạ tiện chăm sóc cho Liễu Nhiên và cô, Hạ Tử Du trước khi đến nhà họ Hạ còn phân vân vì để Đàm Tâm ở nhà một mình nhưng mà Đàm Dịch Khiêm nói Đàm Tâm đã đi du lịch rồi cô mới an tâm về nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ.
Từ sau lần Đàm Dịch Khiêm giải thích rõ cho ông bà Hạ thì Hạ Tử Du không còn nghe ông bà Hạ nhắc đến Đường Hân nữa.
Bà Hạ cùng Hạ Tử Du đi dạo trong vườn, Liễn Nhiên chơi cùng dì Lô và giúp việc trong vườn hoa. Bà Hạ nắm tay Hạ Tử Du nhẹ nhàng hỏi, “Con đã khám thai chưa? Trai hay gái?”
Hạ Tử Du mỉm cười vuốt bụng mình nói, “Dạ là sinh đôi, ba mẹ sắp có thêm hai đứa cháu trai nữa đấy.”
Bà Hạ nghe xong liền cười vui vẻ, “Thật sao? Vậy con và Dịch Khiêm đã đặt tên chưa?”
Hạ Tử Du nghiêm túc trả lời, “Mẹ, con để anh ấy quyết định.”
Bà Hạ cười hiền từ nói, “Dịch Khiêm là người chồng tốt, con và nó sẽ hạnh phúc.”
Hạ Tử Du cười hạnh phúc gật đầu, “Dạ!”
Buổi tối sau khi tan làm Đàm Dịch Khiêm liền đến nhà họ Hạ đón Hạ Tử Du và Liễu Nhiên về nhà.
Ông Đàm đã có thể về nhà tự tập luyện, sức khỏe của ông ngày càng tốt lên, bà Đàm cũng không còn ác cảm với Hạ Tử Du như trước nữa. Sau khi nghe Đàm Dịch Khiêm giải thích tất cả mọi chuyện bà Đàm đã nghiêm túc đánh giá Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du lúc này đang ngồi trên ghế trước bàn trang điểm để Đàm Dịch Khiêm sấy tóc cho cô, từ lúc hai người chính thức hòa hợp với nhau, Hạ Tử DU luôn cảm nhận được tình cảm của Đàm Dịch Khiêm, anh luôn cưng chiều cô, luôn hiểu cô muốn gì mà không hài lòng gì, thậm chí những chuyện nhỏ nhặt như sấy khô tóc cho cô anh cũng chính tay làm.
“Dịch Khiêm, lúc ở nhà mẹ em có hỏi đã đặt tên cho hai em bé chưa?” Hạ Tử Du đưa mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm qua gương trên bàn trang điểm, anh vẫn phong độ đẹp trai như trước đây không hề thay đổi chút nào.
Đàm Dịch Khiêm thao tác thành thục đặt máy sấy xuống bàn, sau đó anh nhẹ nhàng ôm Hạ Tử Du từ phía sau giọng anh ấm áp vang lên, “Ba mẹ vốn không bận, chúng ta để việc chọn tên cho hai con để ba mẹ làm vậy.”
Hạ Tử Du nhìn chăm chú Đàm Dịch Khiêm cô hỏi, “Anh không quan tâm tới chuyện đặt tên con sao?” Không phải cô ích kỷ không muốn để ông bà Đàm đặt tên cho hai bảo bối mà là cô muốn biết Đàm Dịch Khiêm suy nghĩ gì về vấn đền đặt tên cho hai bảo bối.
Đàm Dịch Khiêm thương yêu cô, giọng sủng nịch nói, “Anh rất để tâm đến hai con, nhưng mà chúng ta cần tạo cho ông bà một chút cảm giác khi sắp có thêm hai cháu, còn có…Như vậy sẽ khiến ba mẹ phân tâm vào chuyện anh ngủ cùng em.”
Hạ Tử Du lườm anh, giọng trêu đùa, “Đàm tổng, anh sắp làm ba của ba đứa trẻ rồi, vậy mà tâm tư anh vẫn còn thời gian nghĩ đến chuyện này sao?”
Đàm Dịch Khiêm tỏ vẻ nghiêm túc nói, “Tại sao không? Anh rất nhớ em, bà xã.” Sau đó là không cho Hạ Tử Du có cơ hội phản ứng, tay anh thành thục nhanh chống cởi áo ngủ tơ tằm của cô ném sang một bên.
Buổi tối, mọi người có mặt đông đủ ăn cơm tối riêng không có Đàm Tâm. Đàm Dịch Khiêm sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Đàm Tâm và Robert, anh đã rất không vui vì chị gái cài bẫy anh năm đó, anh yêu cầu Đàm Tâm rời khỏi thành phố Y một thời gian đến khi nào cô có thể thông suốt và không nghĩ về Hạ Tử Du không tốt.
Đàm Tâm nói với ông bà Đàm mình muốn đi du lịch một thời gian, bà Đàm biết con gái vẫn luôn đem lòng yêu Kiều Sở Ngạn cho nên cũng không ngăn cản, đi du lịch cũng tốt với Đàm Tâm hơn là ở nhà.
Ông Đàm lên tiếng hỏi thăm, “Tiểu Du, sức khỏe con cùng hai đứa nhỏ tốt chứ?”
Hạ Tử Du lập tức bỏ đũa xuống, lễ phép kính trọng trả lời ông Đàm, “Vâng thưa ba, nhờ có mẹ và dì Lô hầm canh bổ con uống mỗi ngày cho nên sức khỏe con rất tốt, hai bảo bối cũng khỏe ạ.”
Bà Đàm mỉm cười thân thiện hơn nói, “Mặc dù canh hơi ngáy, mẹ đã theo lời DỊch Khiêm cho vớt bỏ ván dầu rồi, sức khỏe con trước giờ không tốt, con cố gắng uống canh bổ là tốt hơn thôi.”
“Dạ mẹ.” Hạ Tử Du cười hạnh phúc, cô cảm giác bà Đàm không còn ác cảm với cô nữa, bà tận tâm chăm sóc cho cô cô có thể cảm nhận được.
Đàm Dịch Khiêm im lặng mỉm cười hài lòng, tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé thon gầy của Hạ Tử Du, ánh mắt yêu thương sủng nịch.
“Tên của hai đứa nhỏ các con đã nghĩ đặt tên là gì chưa?” Ông Đàm quan tâm hỏi thêm.
“Ba mẹ là ông bà nội, chuyện đặt tên đành nhờ ba mẹ vậy, Đàm thị mới chuyển về đây còn một chút rắc rối chưa giải quyết cho nên con có chút bận.” Đàm Dịch Khiêm trầm giọng lên tiếng nói.
“Để ba mẹ đặt tên sao?” Ông bà Đàm tràn đầy kích động, chuyện có thê hai đứa cháu bảo bối khiến ông bà rất vui vẻ, bà Đàm còn không ngừng khoe khoang với các phu nhân có cháu trai lúc nào cũng lên mặt với bà, từ khi biết Hạ Tử Du mang thai đôi lại là hai đứa cháu trai khiến bà không ngừng nở mặt ngẩng cao đầu khi gặp các phu nhân thích khoe khoang kia.
“Dạ, con không biết sẽ đặt tên con như thế nào, đành làm phiền ba mẹ vậy.” Hạ Tử Du cũng mỉm cười dịu dàng lên tiếng, nhưng cô không hề biết tên hai đứa con đã được Đàm Dịch Khiêm nghĩ ra từ lâu, chẳng qua anh muốn để ba mẹ mình vui vẻ mà thôi.
“Không phiền, không phiền, Tô Di, nhanh đẩy tôi vào phòng, tôi muốn tìm sách đặt tên cho hai đứa cháu trai yêu quý của tôi.” Ông Đàm cười vui vẻ không khép được miệng, bà Đàm cũng vui theo liền đẩy ông Đàm vào phòng bắt đầu nghiêm túc tìm tên cho cháu nội.
Đàm Ngôn Tư đang dùng cơm thì buông muỗng xuống, con bé mở to mắt nhìn Hạ Tử Du, “Mẹ, nếu có hai em ba mẹ và ông bà sẽ không còn thương Liễu Nhiên nữa sao?” Trong lời nói trẻ con của bé kém theo chút nghẹn ngào.
Đàm Dịch Khiêm sợ Hạ Tử Du đau lòng sẽ ôm Liễu Nhiên vào lòng, cô đang mang thai bụng cũng đã nhô ra, Đàm Ngôn Tư có thể trọng mũm mỉm đáng yêu, anh sợ con bé không cẩn thận đụng cô liền phản ứng nhanh đem Đàm Ngôn Tư ôm vào lòng. Giọng anh đầy thương yêu nói, “Con là con gái mà ba mẹ thương nhất, ba mẹ sẽ thương yêu con và hai em như nhau.”
Hạ Tử Du đưa tay sờ má con gái an ủi, “Bé con, mẹ từng nói sẽ thương yêu con không bao giờ thay đổi, kể cả có hai em trai mẹ vẫn thương con và em trai như nhau, cho nên Liễu Nhiên không được nghĩ ngợi lung tung được không?” Cô bé tâm tư bé con của cô lo lắng vì sợ mọi người sẽ không thương con bé.
Đàm Ngôn Tư ngoan ngoãn gật đầu, con bé biết ba mẹ không gạt bé.
Đàm Dịch Khiêm thương yêu hôn trán của bé, con gái anh thật hiểu chuyện.