Thành phố Y, tòa cao ốc Đàm thị.
Ba năm trước, anh thành công khiến Kim Nhật Nguyên lộ diện, dẫn dắt Kim Nhật Nguyên và Kim Trạch Húc vào kế hoạch khiến Trung Viễn phá sản, Kim Nhật Nguyên bị bắt phán án tù chung thân, còn Kim Trạch Húc bạt vô âm tính đến giờ vẫn không biết tin tức.
Năm đó nhờ hạng mục dầu mỏ ở Saudi và hạng mục lớn của ngài Arnold đã giúp Đàm thị lớn mạnh hơn, Đàm Dịch Khiêm không ngờ ngài Arnold chủ động muốn họp tác với anh, dự án tiến hành sau đó và mới hoàn thành một tháng trước.
Đàm Dịch Khiêm tổ chức tiệc ăn mừng ở Los Angeles, lần đó cũng có Robert tham gia, cũng từ miệng Robert anh biết, ba năm qua Hạ Tử Du ở Male làm việc tại khách sạn của Robert.
Sau ba năm, Đàm Dịch Khiêm cứ nghĩ, khi nhắc đến cô anh sẽ không phiền muộn nữa, dù gì bên cạnh anh cũng đã có Đan Nhất Thuần. Thế nhưng khi nghe Robert không ngừng nói về cô, tim anh liền dao động, lòng anh lại phiền muộn. Cô tuyệt tình, lạnh lùng kiện anh ra tòa, lại vô tâm bỏ mặc Liễu Nhiên, người phụ nữ như vậy có đáng để anh để tâm không?
Ban đêm, dì Lô ôm Đàm Ngôn Tư ngồi trên ghế sofa chơi ghép hình.
Đàm Ngôn Tư rất thông minh, học một biết mười, nhưng con bé vẫn luôn như vậy, vô tâm hờ hững với những người xung quanh, ngoại trừ dì Lô va Đàm Dịch Khiêm. Đối với Đàm Dịch Khiêm con bé nghĩ, ba sẽ là người để con bé có thể gặp mẹ, bé không bài xích hay xa lánh Đàm Dịch Khiêm nhưng ít thân thiết cùng anh, vì hiện tại bé vẫn chưa thấy mẹ đâu.
Trong tâm tư cửa Đàm Ngôn Tư luôn tồn tại hình ảnh của Hạ Tử Du chưa bao giờ phai nhạt, con bé thậm chí nhớ rõ dáng dấp của Hạ Tử Du.
Phòng ngủ chính, Đàm Dịch Khiêm vừa lúc tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, Đan Nhất Thuần thân thiết cầm áo ngủ tới cho Đàm Dịch Khiêm, sau đó tự tay khoác cho Đàm Dịch Khiêm, “ Tối nay em không có việc gì, ở lại cùng anh được không?”
Đàm Dịch Khiêm ngồi trên mép giường, nắm tay Đan Nhất Thuần, gật đầu, “ Được.”
Đan Nhất Thuần ngồi bên cạnh anh, tựa đầu vào cổ Đàm Dịch Khiêm, có chút phiền não nói, “ Vừa rồi bác gái có hỏi em, có muốn cùng anh sinh một đứa nhỏ hay không?”
Đàm Dịch Khiêm quay mặt sang nhìn Đan Nhất Thuần, bình tĩnh hỏi, “ Em trả lời như thế nào?”
Đan Nhất Thuần nói cặn kẽ, “ Em nói, hai chúng ta đều không muốn có đứa nhỏ nữa, một mình Ngôn Ngôn là đủ rồi.”
Đàm Dịch Khiêm nhếch nhẹ khóe môi cười, “ Em thật sự nghĩ như vậy sao?” Chuyện không muốn sinh con anh đã từng đề cập qua với cô, nhưng anh không nghĩ cô lập tức đáp ứng mà không cần thời gian suy nghĩ.
Ba năm qua, Liễu Nhiên vẫn không thân thiết cùng ai ngoại trừ dì Lô, đối vói người làm cha như anh, anh thậm chí cảm nhận được con bé không còn thân thiết vui vẻ như năm đó ở Mĩ. Anh biết con bé chỉ là gọi anh một tiếng ba nhưng là luôn có thành kiến.
Đan Nhất Thuần thậm tâm chăm sóc cho Liễu Nhiên, nhưng con bé ngay cả nhìn cô còn không thèm liếc mắt, mang danh là bác sĩ tâm lí nhưn đối với bé dương như là cô vô lực.
Đang lúc hai người nói chuyện thì tiếng khóc của Liễu Nhiên vang lên, dì Lô vì có việc nên mới để Đan Nhất Thuần dỗ con bé ngủ, không nghĩ chỉ một lúc con bé lại quấy khóc.
Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần vội chạy đến phòng của Liễu Nhiên.
Đan Nhất Thuần ôm con bé, dỗ dành, “ Ngôn Ngôn, con làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
Đàm Ngôn Tư giãy giụa trong ngực Đan Nhất Thuần, không ngưng hét lên, “ Bà là người xấu, bà không cho ba để tôi gặp mẹ, bà là người xấu.”
Đan Nhất Thuần biến sắc, Đàm Dịch Khiêm liền đón lấy con bé từ trong lòng Đan Nhất Thuần, anh hôn lên má bé nhỏ giọng, “ Liễu Nhiên ngoan, dì Đan sao có thể không để ba cho con gặp mẹ.” Anh đưa mắt nhìn Đan Nhất Thuần muốn cô cho anh một lời giả thích, anh biết Liễu Nhiên sẽ không quấy khóc như vậy?
Đan Nhất Thuần bị Đàm Dịch Khiêm nhìn đến liền chột dạ, nhỏ giọng nói, “ Em không phải cố ý, chắc là vì vừa nãy Ngôn Ngôn nghe em và bác gái nói chuyện, con bé hiểu lầm ý nói của em thì phải?”
Đàm Dịch Khiêm nhíu máy không vui, “ Dì Lô đâu rồi?”
“ À, khi nãy dì ấy nói có việc nhờ em dỗ Ngôn Ngôn, cho nên...” Đan Nhất Thuần rũ mắt nhỏ giọng nói, bộ dạng đáng thương khiến ai nhìn vào đều cảm thấy đau lòng.
“ Tôi muốn một lời giải thích.” Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói, sau đó ôm Liễu Nhiên ra ngoài, anh đến phòng ngủ chính tìm di động gọi cho dì Lô, nhưng tín hiệu không có. Liễu Nhiên khóc càng lớn, sau đó thì sốt cao, dù cho Đan Nhất Thuần có cho con bé uống thuốc hạ sốt nhưng vẫn không có kết quả.
Đàm Dịch Khiêm ôm con bé đến bệnh viện.
Gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm âm u, anh đưa mắt nhìn Đan Nhất Thuần và bà Đàm, giọng lạnh như băng tuyết ngàn năm, “ Ngoài chuyện hai người nói, còn có chuyện gì nhắc đến Hạ Tử Du mà khiến Liễu Nhiên nghe, dì Lô ba năm nay đều luôn túc trực bên cạnh con bé, vì sao đêm nay lại rời đi?”
Bà Đàm bị khí sắc của con trai làm cho run sợ, trước giờ tình cảm mẹ con bà và Đàm Dịch Khiêm vốn đã lạnh nhạt, nếu lỡ như Liễu Nhiên có chuyện gì thì bà càng khiến con trai bà xa lánh bà sao?
Đan Nhất Thuần thấy bà Đàm do dự, liền mở miệng thừa nhận, “ Dịch Khiêm, là lỗi do em sơ ý, không liên quan đến bác gái.”
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt âm u nhìn Đan Nhất Thuần, “ Cô cho rằng mình là ai, hở?”
Bà Đàm như bị kích thích lên tiếng, “ Dịch Khiêm, ba năm qua Nhất Thuần không ngừng vì con mà hi sinh, lại không ngưng cam chịu về sự thờ ơ lạnh lung của Ngôn Ngôn, nó còn không từ bỏ la vì con, con còn trách nó sao? Con xem Ngôn Ngôn càng lớn chẳng phải càng giống Hạ Tử Du sao? Chính mẹ nói không để con cho Ngôn Ngôn găp cô ta, cũng chính mẹ cho người đưa dì Lô đi.”
Đàm Dịch Khiêm cười lạnh, sắc mặt âm u lạnh lẽo, “ Xem ra, tôi quá nể mặc mẹ rồi, cho nên ngay cả cháu nội ruột thịt của mình mà mẹ còn tổn thương.”
Bà Đàm nhất thời cả kinh, líu lưỡi, hối hận đã không còn kịp, “ Dịch Khiêm, mẹ...”
“ Đưa họ rời khỏi đây.” Đàm Dịch Khiêm không để hai người họ lên tiếng, hạ lệnh cho hộ vệ phía sau. Hộ vệ lập tưc không dám chậm trễ, đưa bà Đàm và Đan Nhất Thuần rời khỏi phòng bệnh.
Đàm Dịch Khiêm mệt mỏi, dựa lưng và ghế sofa trong phòng bệnh, điện thoại vnag lên, anh sợ làm Liễu Nhiên thức giấc liền nghe máy.
Bên tai vang vọng tiếng nói của Đường Hân, “ Dịch Khiêm, anh đừng tắt máy, em là có chuyện muốn nói cho anh biết. Em... Em vốn không muốn nói, bởi vì em luôn ích kỷ mà muốn giành tình thương yêu của anh cả đời. Nhưng mà nhìn anh và Đan Nhất Thuần sắp bước vào nhà thờ làm lễ, em không chịu được cắt rứt lương tâm, em nghĩ nếu như ba năm trước em không một mực phá hư chuyện của anh và Tử Du, thì anh sớm đã cùng cô ấy hạnh phúc, là em đã hợp tác cùng Kim Trạch Húc đem chuyện của Ngô Tử Uyển nói với Tử Du, cho nên mới khiến cô ấy vì vậy mà kiện anh ra tòa. Còn có, thật sư năm đó ở trại trẻ mồ côi người cứu anh không phải em, mà là Hạ Tử Du....”
Đến cuối cùng, Đàm Dịch Khiêm không nghe được thanh âm gì từ điện thoại nữa.