Chương 13: Làm rượu vang 1

Giang Dật Bình bất đắc dĩ đành phải dẫn mọi người đổi đường đi xem nho núi còn ở đó không.

Từ xa Giang Tiểu Hoa đã nhìn thấy một vùng nho núi, không đợi được, Giang Tiểu Hoa đã như một cơn gió chạy tới, nhìn những chùm nho chín mọng, Giang Tiểu Hoa kích động đến không nói nên lời.

Nàng hái một chùm nếm thử, vị chua chua ngọt ngọt, không ngờ nho núi chín lại ngon như vậy, khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.

Giang Tiểu Hoa bảo Đào Hoa và những người khác cùng nếm thử nho núi, mọi người đều hái một chùm ngồi ăn, đều nói năm nay hái muộn vị lại ngon hơn so với hái sớm trước đó nhiều.

Ăn xong một chùm nho, nàng liền gọi mọi người hái nho.

Giang Dật Bình cẩn thận lót lá cây vào gùi, để tránh nho bị dập.

Mọi người cùng nhau làm việc, chưa đầy một canh giờ đã chất đầy gùi, Giang Tiểu Hoa vừa cõng gùi nho trên lưng, vừa ngân nga một giai điệu không tên, bước chân vui vẻ.

Mọi người nhìn nhau, không hiểu sao nho núi lại có thể khiến Giang Tiểu Hoa vui vẻ như vậy.

Mọi người khiêng nho về để ở sân nhà họ Giang, rồi vào nhà tìm nước uống.

Tiết lão thái thấy một đám trẻ con khiêng nho về nói: "Dật Bình à, sao các con hái nhiều nho núi thế, cái này không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ ê răng đó."

Giang Dật Bình còn chưa uống xong nước đã bị Tiết lão thái gọi tên, "Bà nội, đây là Tiểu Hoa bảo hái về, con cũng không biết muội ấy muốn dùng làm gì."

"Bà ơi, nhà mình còn đường không ạ?" Giang Tiểu Hoa uống xong nước lại đi lấy thêm một bát.

"Nhà còn đường, con muốn dùng làm gì?"

"Bà ơi, để con xem còn bao nhiêu đường, không biết có đủ không?"

Tiết lão thái vào phòng lấy đường cho Giang Tiểu Hoa, Giang Tiểu Hoa nhìn, chắc chỉ còn khoảng nửa cân, chừng này không đủ, mấy gùi nho cộng lại ít nhất cũng phải vài trăm cân.

Xem ra ngày mai phải vào trấn mua đường, còn phải mua chum rượu, nếu không rượu nho ủ xong không có chỗ đựng.

Giang Tiểu Hoa tập hợp mọi người lại nhà chính, nói ra ý tưởng muốn ủ rượu nho của mình, mọi người đều không thể tin được, nho núi còn có thể ủ rượu.

"Chúng ta có thể thử xem, con nhớ trước đây trong một cuốn sách tạp ký mà tiểu thúc mang về có thấy, mình cứ thử xem sao, biết đâu lại thành công thì sao?" Giang Tiểu Hoa nói có chút chột dạ, không biết cái cớ mình tìm có dùng được không.

"Lý đại ca, Đào Hoa tỷ, nho của hai người là làm cùng chúng ta hay là...?"

"Tiểu Hoa, nho núi của chúng ta đều cho muội ủ rượu nho, nếu thành công, muôi cho ta một vò nếm thử là được." Lý Đại Tề trực tiếp quyết định.

"Đúng vậy Tiểu Hoa, muội cứ thử xem, nếu thành công thì cho ta một vò nếm thử nhé, ngày mai chúng ta tiếp tục lên núi hái nho, ta muốn hái hết nho trên núi về." Nghe lời nói hùng hồn của Đào Hoa, trong lòng Giang Tiểu Hoa rất cảm động, cảm ơn mọi người đã tin tưởng nàng như vậy.

Giang Tiểu Hoa lập tức sắp xếp: "Tiền mua đường và chum muội sẽ trả trước, nho coi như mọi người góp vốn, nếu làm thành công bán được tiền, hôm nay mỗi người chúng ta ở đây đều có phần."

Mọi người đều cảm thấy Giang Tiểu Hoa có thể làm được, không biết từ lúc nào mọi người lại có một loại tin tưởng khó hiểu đối với Giang Tiểu Hoa như vậy.

"Ngày mai mọi người tiếp tục lên núi, muội sẽ bảo nương dẫn muội đi trấn trên mua đường và chum cần dùng, còn có những thứ khác cần thiết." Giang Tiểu Hoa lập tức sắp xếp cho mọi người việc cần làm vào ngày mai.

Buổi tối Giang Tiểu Hoa năn nỉ Tôn thị ngày mai dẫn nàng đi trấn trên, Tôn thị nghe nói muốn mua đường, mua thứ quý giá như vậy làm gì, trong nhà chẳng phải còn sao?

"Nương, đường trong nhà không đủ, nhiều nho núi như vậy cần rất nhiều đường."

Tôn thị vừa nghe cần rất nhiều đường, càng không đồng ý.

Giang lão gia tử nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con, chiều về lại nghe bà nhà mình nhắc đến.

Giang lão gia suy nghĩ một chút, gần đây bọn họ bán quả óc chó cũng kiếm được chút tiền, để bọn họ thử xem, xông xáo một phen, biết đâu lại thật sự làm được thì sao?

Tuy Giang lão gia cũng không biết rượu nho có mùi vị gì, nhưng không ảnh hưởng đến việc ông cưng chiều cháu gái.

Giang lão gia thấy con dâu thứ hai vẫn chưa đồng ý dẫn Giang Tiểu Hoa đi trấn trên mua đồ, liền lên tiếng: "Con dâu hai à, ngày mai con cứ dẫn Tiểu Hoa đi trấn trên một chuyến, mua đồ nó cần, để con bé thử xem."

"Cha, đó là đường mà, quý giá lắm..." Tôn thị còn muốn nói gì đó, bị Giang lão gia ngắt lời.

"Con bé mấy ngày nay bán quả óc chó cũng để dành được chút tiền, để nó dùng tiền bán quả óc chó mà mua." Giang lão gia nói.

"Cảm ơn ông nội, ông nội thật tốt." Giang Tiểu Hoa thật lòng cảm thấy Giang lão gia thật tốt.

"Mọi người cứ chiều nó đi." Tôn thị bỏ lại một câu rồi đi giúp làm hạt dẻ.

Giang lão gia chỉ chỉ đầu Giang Tiểu Hoa, "Nương con không tốt sao, nương con là sợ con tiêu tiền hoang phí, kiếm được một đồng cũng không dễ dàng."

"Nương cũng tốt, tất cả mọi người trong nhà đều tốt." Giang Tiểu Hoa miệng ngọt như mật.

Sáng sớm hôm sau Tôn thị vẫn dẫn Giang Tiểu Hoa lên xe bò đi trấn trên.

Giang Tiểu Hoa mang theo tất cả số bạc vụn bán quả óc chó được, cũng không biết có đủ hay không.

Tôn thị dẫn Giang Tiểu Hoa đến cửa hàng tạp hóa mà bà thường mua đồ, lập tức có tiểu nhị chạy ra đón: "Khách quan muốn mua gì ạ?"

"Tiểu ca, chúng ta muốn mua chút đường, cho hỏi đường bán thế nào?"

"Đường năm mươi văn một cân."

Giang Tiểu Hoa nhìn đường, hiện tại kỹ thuật chế đường còn chưa hoàn thiện, đường làm ra hơi ngả vàng, không giống kiếp trước trắng như tuyết.

"Tiểu ca, chúng ta mua nhiều, có thể bớt chút được không?" Giang Tiểu Hoa hỏi.

"Hai vị muốn mua bao nhiêu, mua nhiều có thể bớt năm văn tiền, đây đã là giá thấp nhất rồi, không thể bớt nữa." Tiểu nhị nhìn trang phục nông thôn của họ liền biết là nhà nghèo, cũng không biết có thể mua được bao nhiêu, trực tiếp đưa ra giá thấp nhất, cũng không biết lát nữa chưởng quầy có mắng hay hay không nữa.

"Được, tiểu ca, trước tiên cho ta năm mươi cân đi." Giang Tiểu Hoa vẻ mặt xót xa, đường mắc quá đi, thảo nào tối qua nói kiểu gì nương cũng không đồng ý cho nàng lên thị trấn mua đường.

Tiểu nhị nghe vậy vội vàng cân đường, sợ bọn họ đổi ý.

Tiểu nhị cân đường, năm mươi cân đường, bốn mươi lăm văn một cân, tổng cộng hai nghìn hai trăm hai mươi lăm văn tiền, thấy hai vị mua nhiều đường như vậy, ta làm chủ bỏ số lẻ, hai vị đưa hai nghìn hai trăm hai mươi văn tiền là được.

Giang Tiểu Hoa lấy ra hai lạng bạc vụn từ trong người, lại đếm ra hai trăm hai mươi đồng từ trong túi đựng tiền trong sọt đưa cho tiểu nhị.

Giang Tiểu Hoa lại hỏi tiểu nhị ở đây có bán chum không?

"Có có, không biết tiểu cô nương muốn cỡ nào?" Tiểu nhị nhiệt tình gọi bọn họ, hôm nay gặp được khách sộp rồi.

"Làm phiền tiểu ca dẫn chúng ta đi xem."

Tiểu nhị dẫn Giang Tiểu Hoa xem qua kích thước của mấy loại chum, cuối cùng Giang Tiểu Hoa chọn chum cỡ vừa không to không nhỏ.

"Tiểu ca, chum cỡ này bán thế nào?"

"Hôm nay hai vị đã mua nhiều đồ rồi, cứ tính hai mươi văn một cái."

"Tiểu ca, ta muốn mua mười cái chum, ta phải ra đầu trấn tìm xe trâu của làng chúng ta, rồi quay lại lấy chum nhé."

Tiểu nhị liền đáp, "Mấy vị cứ đi tìm xe trâu đi, ta sẽ vào kho lấy chum ra chuẩn bị sẵn."