Chương 9: Chương 9

Nấu cơm phải lấy nguyên liệu, rất nhiều thứ hiện tại đều đang ở dưới tầng hầm. Lục Khải Minh cầm đèn pin ở bên trong chậm rãi tìm, anh ta nhanh chóng phát hiện ra kho báu của cô.

Mì ốc xà cừ, mì gà tây, lẩu nhỏ tự sôi, khoai tây chiên trứng, thịt hộp các loại ... Giang Diệu Diệu không sợ mình chết nhanh, chỉ sợ trước khi chết không được ăn ngon nên đã chuẩn bị hàng tá những thứ cô thích và có thể mua được, thậm chí vì luyến tiếc nên cô vẫn luôn ăn uống từ từ dè xẻn, ai dè một buổi chiều tên kia đã chén sạch một phần ba số đó.

Nhìn đống vỏ túi trống rỗng trên bàn cà phê trong phòng khách, tim cô như đang rỉ máu, cô vùng dậy chống cự, ném một tờ giấy thỏa thuận trước mặt anh.

“Ký đi!”

Lục Khải Minh ngậm nửa miếng thịt heo ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”

"Thỏa thuận bạn cùng phòng, phải đáp ứng các yêu cầu trên mới được ở lại."

Anh đọc từng chữ một.

Thứ nhất, do nguồn cung cấp hạn chế, nguyên liệu không thể tái tạo, bên B phải tự kiểm soát lượng thức ăn của mình. Mỗi ngày không ăn quá 500 gram thức ăn, dùng không quá nửa thùng nước.

Thứ hai, do không gian có hạn, bên B phải tôn trọng sự riêng tư của bên A, không được tự ý ra vào phòng ngủ và phòng tắm. Phòng khách dùng chung nhưng đồ đạc như bàn cafe, tủ tivi, ghế và giá sách đều là đồ dùng cá nhân của bên A. Bên B chỉ có thể mượn tạm khi cô không dùng đến.

Thứ ba, Bên A chỉ thu nhận bên B, không có trách nhiệm chăm sóc. Do thức ăn và nước uống mà Bên B ăn hàng ngày đều do Bên A cung cấp. Để đền bù, Bên B sẽ đảm nhận mọi công việc nhà và lao động nặng nhọc trong biệt thự như quét sàn, lau bàn, dọn rác, dọn đồ đạc, v.v. Và phải chủ động, không cần bên A thúc giục.

Thứ tư, do hoàn cảnh đặc biệt của những ngày cuối cùng và hạn chế về thể chất của bên A, khi zombie đột nhập không thể chiến đấu với họ, bên B nên có trách nhiệm bảo vệ bên A và xua đuổi zombie ra khỏi biệt thự.

Thứ năm, nếu hết thức ăn, nước uống thì bên B sẽ tự động từ bỏ quyền sử dụng, rời khỏi biệt thự một cách có ý thức.

Thứ sáu…… Thứ bảy……

Các quy định được liệt kê dày đặc, nhưng chúng có thể được tóm gọn trong một câu - ăn ít, làm nhiều. Liều mạng khi gặp nguy hiểm.

Lục Khải Minh cầm bản thoả thuận, khẽ nhướng đầu lông mày.

"Cô không cảm thấy đây giống như là bản thỏa thuận nhằm áp bức tôi sao?"

Giang Diệu Diệu nhún vai: "Anh có thể trực tiếp rời đi, sau đó tôi sẽ không áp bức anh đến chết nữa."

Anh mỉm cười, lắc đầu và ký tên vào ô trống sau hai chữ Bên B.

Tâm trạng Giang Diệu Diệu trở nên tốt hơn một chút.

Dù sao cũng có rất nhiều vật tư, phân phát một ít cũng không sao. Chỉ cần đối phương thực sự ngoan ngoãn làm theo thỏa thuận, cô sẽ xem như đang nuôi một thú cưng ngoan ngoãn, có thể cùng cô tán gẫu giết thời gian.

Thoả thuận xong xuôi, Giang Diệu Diệu rất tò mò một chuyện.

"Rốt cuộc là anh từ đâu đến? Làm thế nào mà tìm được chỗ này? Giữa chừng không bị zombie đuổi theo cắn xé hay sao?"

Lục Khải Minh nói: "Tôi đi thẳng một mạch từ Thành phố C tới."

Thành phố C cách nơi này mấy chục cây số, ngược lại cũng không xa, nhưng đi bộ cũng phải mất mấy ngày mấy đêm.

Trên đường lại toàn là zombie, anh ta lại đi qua mà không mảy may thương tích, làm sao có thể chứ?

Giang Diệu Diệu không tin: "Anh đi cùng một đội nào đó đúng không? Tôi không tin một mình anh có thể đi xa như vậy."

Dù trông anh ta phong độ, sức lực chắc cũng không nhỏ, nhưng trên người không có vũ khí, ngay cả dao gọt hoa quả cũng không có.

Trong cuốn sách này không có dị năng, đám zombie lại có sức chiến đấu mạnh mẽ, trừ khi con người đi theo quân đội, nếu không sẽ chỉ bị nghiền nát và đánh bại.

Lục Khải Minh nhún vai, tiếp tục nhai thịt của mình, dù cô có tin hay không cũng không quan trọng.

Giang Diệu Diệu liền cướp lại.

"Không được ăn, hôm nay anh đã ăn vượt quá chỉ tiêu rồi."

"Cô ..."

Giang Diệu Diệu lập tức lấy ra bản thoả thuận, chỉ vào điều thứ nhất rồi nói: "Nhìn thấy chưa? Mỗi ngày không được ăn quá 500g, hôm nay anh đã ăn của tôi ít nhất 5kg rồi đấy."

Ánh sáng mờ ảo lóe lên trong đôi mắt đen của Lục Khải Minh, giọng nói của anh ta yếu ớt nhưng lại mơ hồ giống như đe dọa.

"Cô nên biết rằng, nếu thật sự động tay động chân, tôi đánh cô cũng chỉ như đánh mấy con gà mà thôi. Phải không?"

Giang Diệu Diệu đương nhiên tin tưởng vào điều này.

Nhưng cô cũng không lo lắng cho lắm. Nếu anh ta là loại người chèn ép kẻ yếu để cướp miếng ăn, vì để tồn tại mà giết người, thì anh ta đã giết cô ngay từ khi anh ta mới vào, tại sao phải đợi đến bây giờ?

Trừ khi ... anh ta muốn giam cô lại, xem như là chỗ phát tiết dục vọng để XXX ....

Cô chợt rùng mình, lấy tay che mặt nhìn người đàn ông.