Tất nhiên, nếu anh ta ép buộc, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Đến lúc đó……bỏ đi, cô không thèm nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng sẽ chết.
Giang Diệu Diệu bưng ra một thùng mì bò dưa cải, đun nước sôi rồi tự nấu bữa sáng cho mình.
Khi cô vừa húp vừa ăn mì, người đàn ông chăm chú theo dõi nhưng cô xem như không thấy.
“Căn nhà này không phải của cô, cô mới vào đây ở được không lâu có đúng không?”
“Phòng ngủ không có đồ trang điểm, phòng tắm không có sữa tắm, lại mang theo nhiều lương thực và nước uống như vậy, là sau khi zombie bùng phát mới chuyển vào đây ở."
“Cô không có người nhà, cho dù là quan hệ không tốt, những lúc như thế này cũng sẽ đi tìm bọn họ, ít nhất sẽ thử một lần, chứ không phải trốn đi một mình như này. Cô không có bạn bè hay người yêu, tính cách quái gở, chứng tỏ từ nhỏ cô lớn lên trong hoàn cảnh không tốt. Có thể là vấn đề tình cảm, cũng có thể là vật chất.”
Anh nắm lấy một tay của cô rồi siết chặt.
"Cánh tay gầy nhưng có cơ bắp, các bộ phận và hình thể không được rèn luyện trong phòng tập, trước đây thường xuyên mang vác vật nặng hay đã làm người phục vụ?”
"Có vết chai ở khớp đầu tiên của ngón giữa bên phải, hơi biến dạng vì quanh năm viết nhiều, cho nên là vừa học vừa làm?”
Anh vuốt cằm, đôi mắt đen sâu hun hút như có thể nhìn thấu mọi chuyện.
"Một nữ sinh viên đại học không có gia đình, tính cách thu mình và điều kiện tài chính kém, vừa tình cờ tích trữ được một lượng lớn vật tư trước khi bùng phát zombie, cô nói ..."
Giang Diệu Diệu da đầu tê dại, quay đầu lại quát lớn: “Anh muốn gì hả?"
Anh ta lập tức im lặng, sau đó nói một cách thành thật: "Tôi đói rồi."
Khóe miệng cô giật giật, chỉ vào tầng hầm: "Ô thứ tư ở hàng thứ ba, tự mình lấy đi!"
Người đàn ông lấy ra một thùng mì gói, dùng nước sôi còn dư lại mà cô đã đun, bóc cái nắp ra, hít hà xì sụp, dăm ba miếng đã ăn hết gói mì, húp một hơi nước là xong.
Giang Diệu Diệu: ... Hình như có một con lợn xông vào nhà của cô!
Người đàn ông đi lấy thùng khác, tiếp đến thùng thứ ba, thùng thứ tư, ăn hết thùng thứ năm thì mới dừng lại.
“Thật ngại quá, ba ngày nay tôi không ăn gì.”
Có lẽ người đàn ông cũng cảm thấy xấu hổ, cho nên nói một câu xem như là giải thích.
Giang Diệu Diệu ồ một tiếng: "Thật sao? Tôi tưởng rằng cả đời này anh chưa ăn gì, được một con ma chết đói sinh ra nữa."
“Tôi mệt rồi.”
Người đàn ông ăn xong ngụm canh cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, bước vào phòng ngủ và chìm vào giấc ngủ.
Giang Diệu Diệu ném rác ngang qua bên cạnh anh ta.
Giang Diệu Diệu quét rác ngang qua bên cạnh anh ta.
Giang Diệu Diệu nhảy dây đi qua bên cạnh anh ta.
Anh ta trước sau gì vẫn ngủ ngon lành, tư thế nằm cũng không thay đổi.
Thật đúng là một con lợn.
Đừng vì những người kì quái mà thay đổi nhịp sống của mình.
Nghĩ như vậy, cô đặt giấy bút trong phòng khách, tiếp tục luyện chữ.
Sau khi chép xong hai trang bách khoa toàn thư về chăn nuôi lợn, lúc này đã là buổi trưa, Giang Diệu Diệu vo gạo nấu cơm, mở một lon thịt lợn khô, cắt ra vài miếng giò dăm bông, rồi thêm một chút rau củ muối chua, dự định làm cho mình một bữa "thịnh soạn".
Vừa cho thịt vào nồi, người đàn ông ngửi thấy mùi thơm liền mò tới.
“Làm thêm một phần nữa đi.”
"Gọi ba ba." Cô nói một cách thản nhiên.
Ai ngờ đối phương lập tức gọi: “Ba ba.”
Giang Diệu Diệu:…… Đồ vô sỉ!
“Bây giờ có phần của tôi chưa?” Người đàn ông hỏi.
“Đừng vướng tay vướng chân, qua một bên đợi đi.”
Giang Diệu Diệu đuổi anh ra khỏi bếp, đóng cửa lại, nhưng cô vẫn bỏ thêm hai thìa cơm trắng vào nồi.
Gạo trắng thơm còn quý hơn vàng trong thế giới tràn đầy zombie này.
Người đàn ông đi ra phòng khách, ngồi trên ghế để xem trang trại lợn của cô. Mười phút sau, cơm rang thơm phức được lấy ra khỏi nồi.
Giang Diệu Diệu bưng hai bàn cơm ra tới, muốn bảo anh nhường ghế dựa, nhưng lại không biết anh tên là gì, chỉ đành nói này này một tiếng.
“Nhường một chút.”
Người đàn ông không chống cự, anh ta nhường cho cô một chiếc ghế và ngồi xếp bằng trên sàn gỗ.
“Tôi tên Lục Khải Minh.”
Lục Khải Minh…… Tôi dường như không thấy cái tên này trong sách, có khi nào là một loại thức ăn gia súc?
Giang Diệu Diệu tò mò nhìn anh vài cái, vô tình quét qua eo anh, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
"Trước đây tôi đi cùng bạn bè, lúc trước tôi đã vô tình đi lạc. Khi đám zombie rời đi, tôi sẽ đi tìm họ."
“Ồ.”
“Cảm ơn cơm của cô.”
Lục Khải Minh nói xong liền như gió cuốn mây tan, hai ba miếng đã ăn hết đĩa cơm, chưa đã thèm nên đẩy đĩa đến trước mặt cô.
“Cho xin bát nữa.”
Giang Diệu Diệu trán đầy vạch đen: “Không có, muốn ăn tự đi làm đi."
Rất nhanh sau đó cô đã phải hối hận vì đã nói những lời này.