Chương 11: Không giống khán giả

Phương thức lên sàn đấu kiểu này vượt xa sự tưởng tượng của đám ngoại môn đệ tử.

Trên đài cao, hai vị trưởng lão tự nhận kiến thức nhiều, nhưng có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra trong đầu Triệu Ngu Bình đang có tính toán gì:

“Triệu chấp sự, tình huống này là sao đây?”

Triệu Ngu Bình cảm thấy thật sự oan uổng.

Tế Hằng à, Thúc phụ thường ngày đối đãi với ngươi không tệ, ngươi sao lại không chịu nghe lời chút.

“Mau đặt cái ghế đó xuống cho ta”

Triệu Ngu Bình quát, đồng thời trợn mắt nhìn về phía thằng cháu của mình, ý tứ là ngươi còn ngại không đủ mất mặt hay sao.

Đáng tiếc do khoảng cách quá xa, Triệu Tế Hằng không thấy được rõ ánh mắt kích động của thúc phụ mình, nghĩ rằng mình đang được khen ngơi, nên liền phất tay với đám nâng ghế đằng sau lớn tiếng nói: “Hạ xuống”

Ghế dựa vững vàng hạ xuống đất, Tống Tiềm Cơ xoa xoa giữa chân mày.

Người trẻ tuổi bây giờ rốt cuộc có thể lười đến mức độ nào mới có thể mang theo ghế dựa cất trong túi trữ vật đây? Còn có thể nói nâng đi liền nâng đi.

“Mạnh sư huynh đã trở lại” Không biết âm thanh của ai hô lên, chỉ thấy mười mấy ngoại môn đệ tử trong nháy mắt lao về phía Mạnh Hà Trạch.

“Mạnh sư huynh, ngươi không sao chứ?” Những người này ngày thường đều được hắn trợ giúp cho nên quan tâm hỏi: “Ngươi có bị thương ở đâu không?”

Mạnh Hà Trạch mới từ sơn động đi ra, áo mũ xộc xệch, dính bùn cùng cỏ dại, trông rất chật vật.

Mọi người thấy vậy, suy đoán có khả năng hắn gặp nạn chạy trốn, quay đầu hướng về phía Triệu Tế Hằng trợn mắt nhìn, đương nhiên cũng không buông tha Tống Tiềm Cơ đang trên ghế dựa.

Triệu Tế Hằng không cam lòng yếu thế, nâng lên chuôi kiếm bên hông. Bảy tám người phía sau hắn cũng nâng kiếm lên.

Giống như chỉ cần Mạnh Hà Trạch nói một câu là hai bên sẽ lao vào đánh nhau ngay trước mặt mọi người.

Mạnh Hà Trạch lại chỉ cười: “Quản gì yêu ma quỷ quái gây sóng gió, chỉ cần có Tống sư huynh ở đây, ta đều có thể nhân họa đắc phúc”.

Mọi người nghe mà không hiểu gì cả.

Hả? Tống sư huynh nào? Ngươi cùng Tống Tiềm Cơ rất quen thuộc sao?

Một vị nữ đệ tử am hiểu y thuật đứng ra nói: “Mạnh sư huynh, ngươi có bị thương ở đâu không? Để ta giúp ngươi kiểm tra nhé”

Nàng có ý muốn trước đem Mạnh Hà Trạch ra khỏi nơi này, hóa giải tình thế đang giương cung bạt kiếm căng thẳng trước mắt.

Mạnh Hà Trạch từ chối: “Tống sư huynh vì cứu ta mà bị thương, ta muốn ở lại chiếu cố hắn”

Triệu Tế Hằng cũng không chịu để hắn đi.

Vì thế lấy ghế dựa mà Tống Tiềm Cơ đang nằm làm trung tâm, mấy chục ngoại môn đệ tử bao vây ba vòng xung quanh, hai đám người đề phòng lẫn nhau, trong không khí ngập tràn mùi khói thuốc súng.

Triệu Ngu Bình trong lòng hận không thể giết chết hai người Tống, Mạnh, nhưng ngoài mặt lại tươi cười thân thiết đi xuống khỏi đài cao, đứng ở giữa đám ngoại môn đệ tử, đảm bảo giọng nói của mình có thể truyền đi đủ xa:

“Chấp sự đường vì các ngươi mà đã lo lắng. Bình an trở về liền tốt, trở về rồi thì buổi khảo hạch sáng nay có thể lại tiếp tục tiến hành. Theo ta thấy, liền bắt đầu từ Tống Tiềm Cơ đi”

Mạnh Hà Trạch trông thấy một ánh mắt nhìn thì như hiền từ nhưng lại mang theo nét âm độc, trong lòng bỗng thấy rét lạnh. Tuy nhiên hắn không những không trốn tránh mà còn trừng mắt thẳng hướng Triệu Ngu Bình.

Tống Tiềm Cơ mỉm cười nói: “Đa tạ hảo ý của ngài. Nhưng đệ tử đêm qua không may bị thương, nên hôm nay chỉ có thể bỏ thi vậy”

Mọi người xunh quanh ồ lên.

“Tống Lạc nói bỏ thi? Ta có phải đang nghe nhầm hay không?”

“Không sai, hắn nói đúng là như vậy, lần này thật đổi thành Tống Tam Lạc rồi, Ha ha”

“Không đúng. Khó được Triệu chấp sự quan tâm, chỉ cần hắn nhân cơ hội xin một lọ đan dược để chữa lành thương thế thì có thể lên sân khấu tỷ thí được rồi mà”

Lời này vừa được nói ra, rất nhiều người đều cảm thấy có lý. Ngoại môn đệ tử kể cả trọng thương động đến gân cốt nhưng cũng chỉ cần một viên đan dược nhỏ trong nội môn là chữa lành.Nếu không muốn mất mặt trước đông đảo mọi người thì có thể Triệu chấp sự sẽ đồng ý cho hắn đan dược chữa thương.

“Các ngươi nhỏ giọng thôi, đừng để Tống Lạc nghe thấy”

Ngoại mộn đệ tử bỏ thi không có gì hiếm lạ. Mỗi năm đều có hơn nửa số người tự nguyện từ bỏ cơ hội. Không bản lĩnh còn muốn lên sàn đấu khác gì tự rước nhục vào thân. Không bằng làm khán giả, xem những người khác đại triển thân thủ.

Nhưng ai cũng không ngờ tới, Tống Tiềm Cơ lại chịu làm khán giả.

Ai bảo gương mặt hắn lớn lên không có chút nào giống với khán giả.

Triệu Tế Hằng tay phải nắm chặt kiếm, tay trái đột nhiên chụp vào phần tay nắm của ghế dựa, hơi cúi người thấp giọng lạnh lùng nói:

“Ngươi rốt cuộc đang chơi hoa chiêu gì vậy hả? Ngươi nếu như thật từ bỏ nhập nội môn, ta liền đem ghế dựa ăn hết. Đừng giở trò nữa”

“Bang” Tống Tiềm Cơ phất tay áo, nhẹ nhàng hất bàn tay của hắn ra: “Đừng hòng ở chỗ ta cọ ăn cọ uống”

“Ngươi” Triệu Tế Hằng lửa giận nghẹn ở ngực: “Đây là ghế dựa của ta”

Mạnh Hà Trạch đi ra ngăn cản, hướng hắn cảnh cáo: “Đừng động vào Tống sư huynh”

Triệu Tế Hằng nhảy dựng lên, vừa muốn mở miệng, chợt nhìn thấy ánh mắt của Triệu Ngu Bình, liền đem một bụng thô tục nuốt trở về, ngực phập phồng không ngừng.

“Bỏ thi đương nhiên không thành vấn đề. Cùng lắm thì sang năm lại thi tiếp”. Triệu Ngu Bình vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười, ngước nhìn trời cảm thán: “Nhưng ngươi năm nay cũng đã mười lăm tuổi, sang năm liền là mười sáu. Hơn nữa ngươi còn là kiếm tu, cốt linh rất quan trọng, mười sáu tuổi mới nhập nội môn liệu các vị kiếm tu trưởng lão sẽ thu nạp ngươi sao? Mười lăm với mười sáu tuổi, tuy chỉ kém có một năm nhưng đôi khi chính là khác nhau một trời một vực….”

Tống Tiềm Cơ không trả lời, rũ mắt xuống giống như đang suy tư nhưng kỳ thật là đang thất thần không chút nào để ý.

Nhưng tương phản với hắn, Mạnh Hà Trạch sắc mặt lại càng ngày càng trầm trọng.

Hắn biết những gì Triệu chấp sự nói là sự thật. Con cháu của các tiên môn thế gia đa phần đều sáu tuổi đã cầm kiếm, bảy tuổi có thể thi triển kiếm chiêu, tám tuổi “mài kiếm cốt”. “Phương thức “mài kiếm cốt” tùy theo từng vị sư phụ chỉ dẫn, phối hợp công pháp cùng linh dựơc, can thiệp cốt cách cùng kinh mạch sinh trưởng từ khi còn nhỏ, cứ như vậy để cho căn cốt trưởng thành thích hợp với việc luyện kiếm.

Tống sư huynh hiện nay đã mười lăm tuổi, càng lớn tuổi thì việc luyện kiếm sẽ càng trở nên khó khăn hơn.

Triệu Ngu Bình duỗi tay, chấp sự theo sau nhạy bén hiểu ý, liền lấy ra một bình ngọc nhỏ đặt vào trong tay hắn.

Hắn đưa cái bình ra nhìn một chút, rồi mang theo ánh nhìn trịnh thượng đưa tới trước mặt Tống Tiềm Cơ:

“Ta thật không đành lòng nhìn thấy minh châu bị phủ bụi trần. Ngươi còn trẻ, không nhận thức rõ, có một số việc bỏ lỡ rồi liền không thể làm lại được, có những con đường đi sai rồi liền không thể quay đầu lại được”

Câu nói này mang theo ám chỉ ý vị thâm trường, Triệu Ngu Bình tin tưởng Tống Tiềm Cơ có thể nghe hiểu được------

Việc ngươi đêm qua lâm thời đổi ý ta sẽ bỏ qua, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng này nữa, cố mà làm cho tốt.

Bình ngọc tinh xảo đặc sắc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra tia sáng lấp lánh rực rỡ.

Không ít ngoại môn đệ tử nhìn thấy đều hâm mộ đến đỏ mắt.

“Đó là Ngọc Lộ Hồi Nguyên Đan. Ai nói là Tống Lạc mệnh kém chứ, vận may không phải tới rồi đây sao?”

Mạnh Hà Trạch cũng đỏ mắt giống như những người khác, nhưng không phải vì hâm mộ mà là vì tức giận. Ở trong mắt hắn, bình ngọc tỏa ra quang huy giống như một chút tinh hỏa, thiêu đến hai mắt hắn trở nên phiếm hồng.

Tống Tiềm Cơ vì cứu hắn mà bị thương, hắn lại không lấy ra được nửa viên đan dược chữa thương. Nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây ra việc này ở đó giả mù sa mưa đưa tặng đan dược như bố thí, hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn mà không dám làm gì, đứng một bên như cọc gỗ.

Vô dụng đến mức này, uổng cái danh quân tử.

Tống Tiềm Cơ nâng lên mí mắt, nhìn những người xung quanh mình.

Triệu Ngu Bình đúng là hảo thủ đoạn, nếu hắn thật sự chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, thì sớm đã bị một màn ngon ngọt này lừa cho mất phương hướng rồi.

Ở kiếp trước, chính vào thời điểm này, hắn phải nhận hết mọi lời chửi mắng, bị thẩm vấn định tội, chịu hình phạt đòn roi.

Tới đời này, hắn mặc kệ tất cả, trở nên vô dục vô cầu, chỉ muốn nằm yên phơi nắng, hưởng thụ ấm áp

“Bất tử tuyền” trong Tịnh Bình nằm ở Tử phủ tỏa ra sinh cơ rực rỡ. Chung quanh hắn là những gương mặt ngây thơ non nớt, trước đây thật lâu có thể hắn đã gặp qua nhưng giờ lại không hề nhớ rõ.

Tống Tiềm Cơ chậm rãi duỗi tay ra, động tác chậm chạp khiến những người chung quanh hận không thể thay thế hắn nhanh chóng tiếp nhận linh đan.

Ngón tay hắn rốt cuộc chạm tới bình ngọc, nhưng ngoài ý nghĩ của mọi người, hắn lại đẩy bình ngọc đi:

“Triệu chấp sự, hảo ý của ngài ta xin nhận. Nhưng như vậy là không công bằng đối với những người khác. Ta sẽ tự dựa vào bản lĩnh của mình để tiến vào nội môn. Nếu quả thật vì cốt linh mà bỏ lỡ thời cơ tốt, thì chỉ có thế chứng tỏ là ta vô duyên với tiên đồ, không trách người khác được”

Diễn biến xảy ra ngoài dự đoán của mọi người, cả quảng trường đông đúc người bỗng nhiên trở nên im lặng.

Tống Tiềm Cơ cự tuyệt cơ hội hiếm có này? Trừ Mạnh Hà Trạch ra, không ai nghĩ rằng chuyện đó sẽ xảy ra được.

“Ngươi bị điên à?” Triệu Tế Hằng khiếp sợ: “Ngươi biết bên trong bình là cái gì không hả? Mười người như ngươi cũng không mua nổi thứ đó đâu?”

Một màn này chấn động mọi người nhưng lại rất đỗi quen thuộc. Ký ức của không ít người được đánh thức, nhớ tới thời điểm khi Tống Tiềm Cơ mới lên núi, hắn cự tuyệt làm người hầu cho một vị thân truyền đệ tử.

Thiếu niên khi đó đĩnh bạt như tùng, tự tin và kiêu ngạo. Dù cho hiện giờ hắn còn đang bị thương phải nằm trên ghế dựa nhưng hắn vẫn như cũ không cần nghĩ ngợi gì mà nói ra lời giống như xưa.

Ai mà cho rằng trải qua ba năm thất bại có thể đem ngạo khí của hắn mài nhẵn, khiến hắn trở nên u ám và phải thu mình lại thì thật quá là sai lầm. Tận trong xương cốt hắn vẫn chất chứa sự kiêu ngạo tột cùng.

Hắn vẫn muốn dựa vào bản lĩnh cá nhân.

Hắn vẫn muốn sự công bằng.

Khi suy nghĩ về điều đó, trong lòng mọi người đều cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.

Kể cả những người ngày thường nhìn Tống Lạc không vừa mắt thì giờ phút này cũng không nói được lời trào phúng nào, nhiều nhất chỉ có thể lẩm bẩm một hai câu:

“Cái tên Tống Tiềm Cơ này thật đúng là kiên cường”

Hiển nhiên Tống Tiềm Cơ không phải là tỏ ra kiên cường, hắn chỉ có thể lấy loại lý do này, nếu không lại không giải thích được vì sao mình cự tuyệt cơ hợi tốt đến vậy.

Nếu nói thật là hắn không muốn tiếp tục tu tiên nữa thì lại càng không ai tin tưởng.

Đồng tử Triệu Ngu Bình hơi co lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình nhìn không thấu người thiếu niên trước mắt này.

Rốt cuộc là thay đổi ở điểm nào.

Nét tươi cười trên mặt hắn rốt cuộc đã hoàn toàn biến mất.

Hai vị trưởng lão còn lại trên đài cao cũng dần mất đi sự kiên nhẫn, không muốn tiếp tục nhìn xem Triệu Ngu Bình đang muốn giở trò gì nữa. Lý trưởng lão trầm giọng thúc giục: “Nếu như tất cả đã có mặt đông đủ, buổi khảo hạch tiếp tục bắt đầu được rồi chứ?”

Triệu Ngu Bình phảng phất như không nghe thấy, vẫn đang duy trì tư thế giơ bình ngọc về phía trước.

Bầu không khí trong quảng trường chuyển biến bất ngờ, trở nên vô cùng cương lãnh.

Không ai tiếp tục hâm mộ Tống Tiềm Cơ nữa.

Nếu như Triệu chấp sự nhất định muốn đưa đan dược cho hắn, hắn dám không nhận sao, sau đó hắn dám không lên sàn đấu sao?

Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía bên cạnh đưa ra, năm ngón tay nắm lấy bình ngọc, giống như một thanh khoái kiếm sắc bén đâm xuyên qua, nhanh như chớp, không chừa lối thoát.

Mạnh Hà Trạch nắm chặt lấy bình ngọc, tay phải run nhè nhẹ, tay trái chụp vào tay nắm của ghế dựa, trong mắt như có ánh lửa thiêu đốt:

“Để ta tới. Ta sẽ thi đấu thay cho Tống sư huynh”