Hắn coi ngoại môn tẩm xá đơn sơ như chuồng heo ổ chó nên rất ít khi về ở qua đêm. Ban ngày chỉ cần tu luyên xong là hắn liền dẫn theo đám bạn xuống núi, ngủ lại qua đêm tại đây. Nhưng không sao, loại sinh hoạt này dù sao cũng sắp kết thúc. Thúc phụ đã an bài thỏa đáng mọi việc giúp hắn. Chỉ cần qua ngày hôm nay, hắn liền sẽ tiến vào nội môn.
Được đi lên tiên cung, được học vô thượng đạo pháp, được đứng trên những người khác.
Hôm này là ngày trọng đại nhất của hắn.
Triệu Tế Hằng mặc vào pháp bào hoa mỹ nhất, mang lên pháp khí quý trọng nhất của mình.
Tự ngắm mình trước gương, hơi ngửa đầu, cao hứng vì bản thân hôm nay thật khí phách.
“Đi thôi”. Hắn hô lên một tiếng.
Trên lầu, từng cánh cửa phòng đồng loạt mở ra, đám ngoại môn đệ tử đêm qua ngủ lại đây cũng đi ra ngoài, sửa sang lại mũ áo của mình, đi theo Triệu Tế Hằng xuống dưới lầu.
Trong lúc nhất thời, vì quá đông đúc nên thang lầu phát ra âm thanh kẽo kẹt, sàn gác cũng trở nên chấn động.
Tiếng nịnh hót của đám chân chó, tiếng các mỹ nhân tha thiết giữ lại, tiếng tỳ bà tiễn đưa khách cùng vang lên làm cho cả tòa Xuân Phong Lâu nháy mắt bừng bình, gây nên một hồi náo nhiệt vào sáng sớm.
Triệu Tế Hằng tiền hô hậu ủng, bước qua ngưỡng cửa giữa những tiếng ồn ào.
Chân trước vừa hạ xuống, một người chạy vội về phía hắn gây nên một đạo khói bụi mù, hô to “Đợi đã”.
Người này mặc y phục chấp sự Hoa Vi Tông, mang theo thần sắc nôn nóng. Triệu Tế Hằng thấy vậy mày khẽ nhăn lại, trực giác nhận thấy có điều không ổn.
Phố phường lâu vũ nối tiếp nhau san sát, ngự kiếm tìm người không tiện nên chấp sự chỉ có thể đề khí phi nước đại xuống núi để truyền lời. Hắn tím khắp các quán rượu trong thành mới tìm được đến nơi đây, còn chưa kịp lấy lại hơi liền vội kéo Triệu Tế Hằng ra khỏi đám người, thấp giọng nói:
“Triệu, Triệu thiếu gia, ngươi không thể đi, sự tình có biến. Triêu đại chấp sự truyền đạt bảo ngươi tìm địa phương nào đó thanh tĩnh tạm thời tránh đi một thời gian”
Một đêm mưa gió khiến cho sơn cốc sáng nay càng thêm tươi mát
Gió sớm hơi se lạnh, sương trắng phủ đầy như hải triều, đường núi cũng trở nên ẩm ướt gập ghềnh
Mạnh Hà Trạch lưng cõng theo Tống Tiềm Cơ lướt qua những khối rêu xanh, nhẹ nhàng như chim, lao thẳng vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Bọn họ men theo con đường hẻo lánh ít dấu chân người rời khởi Đoạn Sơn nhai.
Tống Tiềm Cơ nói: “Ta chỉ bị thương ở cánh tay chứ không phải bị què”
Mạnh Hà Trạch ngượng ngùng cười nói: “Tống sư huynh, thuật khinh thân huynh dạy đệ đệ còn không quá quen thuộc nên muốn thuận tiệt mang thêm chút phụ trọng để luyện tập”
Tống Tiềm Cơ không biết nói gì hơn, hắn lại trở thành bao cát phụ trọng cho người khác luyện tập.
Bay nhanh lên xuống, nắng sớm dần chiếu qua những tán lá thông chiếu thẳng xuống khuôn mặt hắn làm hắn phải hơi híp mắt lại.
“Chậm đã”. Tống Tiềm Cơ đột nhiên vỗ vai Mạnh Hà Trạch.
Tâm tư Mạnh Hà Trạch đều đang dồn hết vào luyện tập khinh thân thuật nên không chú ý tới động tĩnh xung quanh, nghe Tống Tiềm Cơ bảo vậy vội dừng lại nhưng theo quán tính vẫn lao về phía trước hơn mười trượng, mượn nhờ sơn đạo quanh co khó khăn lắm mới dừng lại được.
Có chuyện gì vậy Tống sư huynh” .
Không kịp rồi. Tống Tiềm Cơ thở dài.
Triệu Tế Hằng buồn bực đi lên núi, tay áo rộng vung vẩy.
Triệu Ngu Bình muốn hắn tìm địa phương thanh tĩnh nên đương nhiên hắn không thể lưu lại trên phố phường được. Dù gì hắn cũng có chút tên tuổi trên phố, đi đến nơi nào cũng sẽ được nhiệt tình chiêu đãi cho nên hắn chỉ có thể lên núi, hơn nữa còn chỉ có thể chọn những con đường hẻo lánh mà đi.
Trong rừng cây rậm rạp, tiếng gió thổi, tiếng chim hót, theo sau hắn là bảy tám tên ngoại môn đệ tử hồ bằng cẩu hữu kiêm tâm phúc chân chó của hắn, bọn chúng nắm bắt tâm lý thay hắn mắng chửi:
“Tống Tiềm Cơ, Mạnh Hà Trạch rõ ràng là biết không so được với Triệu sư huynh, sợ bị mất mặt nên mới phải trốn đi”
“Dựa vào cái gì bọn chúng trốn tránh mà khảo hạch lại phải hoãn lại? Danh ngạch nội môn chắc chắn là phải thuộc về Triệu sư huynh rồi, cần gì phải so tài nữa”
“Im miệng”. Triệu Tế Hằng biết rõ lý do vì sao thúc phụ lại yêu cầu mình tạm lánh đi, nhưng hắn lại không thể nói ra, sắc mặt trắng xanh, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hai cái đồ chó kia, nếu như để ta gặp được…..”
Mới rẽ sang sơn đạo khác, lời con chưa kịp nói xong, Triệu Tế Hằng theo bản năng ngẩng đầu lên.
Hai bên đối mặt nhau, đều ngẩn người ra.
Đường lớn trống trải bọn họ không đi. Núi sâu đường mòn, oan gia ngõ hẹp.
“A”. Triệu Tế Hằng nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Mạnh Hà Trạch: “ Thật tốt. Các ngươi quả nhiên không chết”
Mạnh Hà Trạch lạnh lùng nói: “May mắn ta mạng lớn”
Triệu Tế Hằng nghĩ thầm, hai người các ngươi không phải cùng nhau nhảy vực sao, sao lại tới được nơi này?
Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm, ngươi không phải đã được nội môn ngầm lựa chọn sao, không đi quảng trường đại triển thân thủ mà chạy tới nơi này làm gì?
Triệu Tế Hằng thăm dò hỏi: “Tống Tiềm Cơ, ngươi không đi tham gia khảo hạch sao?”
Tống Tiềm Cơ đáp: “Không đi, ta đang bị thương, làm phiền ngươi giúp chúng ta xin phép”
Hắn thần sắc bình tĩnh, ngữ khí đương nhiên, giống như nhờ người cùng lớp hỗ trợ cơm nước vậy.
Triệu Tế Hằng theo bản năng gật đầu nói “Được” nhưng đột nhiên kịp phản ứng lại: “Ngươi nói dối. Ngươi khi nào thì bị thương chứ? Mà hai người các ngươi từ khi nào có quan hệ tốt như vậy?”
Đám ngoại môn đệ tử phía sau hắn cũng không cam lòng yếu thế, mồm năm miệng mười kêu lên:
“Bởi vì chuyện của hai người các ngươi mà buổi khảo hạch phải bị hoãn lại, làm chậm trễ Triệu sư huynh đăng tiên lộ, các ngươi đảm đương được sao?”
Mạnh Hà Trạch cũng quát: “Các ngươi muốn làm gì”
Hắn được Tống Tiềm Cơ dạy thuật pháp, lại có được cao đẳng pháp khí linh ngọc phật châu nên tự tin mười phần
Trùng quan nhất nộ, khí thế phi phàm, liền đem cả đám người chấn lui về phía sau.
Nhưng Tống Tiềm Cơ đối với việc cãi nhau của đám tiểu hài tử này hoàn toàn không có hứng thú, chỉ muốn xuống núi trồng trọt. Hắn vỗ vỗ bả vai Mạnh Hà Trạch, ý bảo thiếu niên bình tĩnh lại, ôn hòa nói:
“Triệu sư đệ ngươi cũng nhìn thấy đấy, ta hiện tại đến cả việc bước đi đều không làm được, còn phải nhờ Mạnh sư đệ cõng. Có thể thấy rõ ta cùng nội môn vô duyên, nên lần này liền bỏ qua thôi”
Ánh mắt Triệu Tế Hằng như gặp quỷ, nhìn chằm chằm hắn.
Tống Tiềm Cơ là ai? Người phấn đấu nhất trong số ngoại môn đệ tử của Hoa Vi Tông, thanh danh vang dội khắp ngoại môn
Triệu Tế Hằng càng hiểu rõ, vì lần này có thể đạt được mục tiêu vào được nội môn, Tống Tiềm Cơ đã đến mức độ không từ thủ đoạn nào.
Lúc này nhìn hắn nói như vậy càng giống như hắn đang chuẩn bị một hồi âm mưu quỷ kế.
“Ngươi đang coi ta là đồ ngốc sao?” Triệu Tế Hằng cười lạnh nói: “ Thân bị trọng thương đúng không? Không thể động đậy được đúng không? Ta hôm nay dù cho có phải nâng kiệu cũng sẽ nâng ngươi đi lên”
Hắn bỗng nhiên phất tay: “Người tới”
Bảy tám ngoại môn đệ tử liền vây quanh
“Ta đã mang người tới đây”
Một tiếng hô to của Triệu Tế Hắng khiến cho quảng trường đang ồn ào đột nhiên lâm vào yên tĩnh.
Ngoại môn đệ tử đều đồng loạt quay đầu nhìn xung quanh.
Triệu Tế Hằng tắm mình trong ánh nắng ban mai, ánh mắt hướng về đám đông, cảm giác như chính mình đang làm một đại sự kiện xoay chuyển càn khôn:
“Mời xem----“
Bốn vị ngoại môn đệ tử cùng nâng một chiếc ghế nằm đỉnh đầu màu son.
Bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân vững vàng, tự tin đi tới.
Mạnh Hà Trạch thần sắc đề phòng, gắt gao đi theo bên canh, mang theo tư thái bảo hộ.
Trên ghế với miếng đệm mềm, bất ngờ chính là Tống Tiềm Cơ đang nằm trên đó
Tống Tiềm Cơ một đường xuyên qua biển người, phô trương cực độ, phảng phất như đang đi dạo phố thị chúng
Quảng trường lặng ngắt như tờ, ai cũng há hốc mồm, cả ngàn ánh mắt khiếp sợ hướng về phía hắn, cơ hồ có thể đem hắn bắn thành cái sàng.
Tống Tiềm Cơ mặt không biểu tình nhưng tâm lại như tro tàn.
Đã trọng sinh rồi còn muốn chịu khổ như vậy thế giới này có còn nói đạo lý hay không.