Chương 5: Nhận Đồ Đệ

Hôm nay ta nhận được một số bình luận từ anh em, có bạn đã nói rằng mình ra chương chậm, anh em thông cảm , công việc bề bộn, một ngày một chương cũng đã rất may mắn , ta viết bộ truyện này cũng vì đam mê sở thích mặc dù bận ta vẫn sẽ cố ra chương, nếu có nagyf nghỉ ở công ty ta sẽ bạo chương cho anh em. À quên EP không phải kinh nghiệm nhé!

Một ngày nữa lại trôi qua, Từ Phong xông thẳng vào rừng, tiếp cận một hang núi nhỏ, bên trong là những tiếng kêu thảm thiết vang vọng, hắn sải bước vào bên trong, Cổ Kim vẫn ngồi đó, khuôn mặt tím tái đến bất ngờ, hắn oán giận nhìn tên ác quỷ đội lốt người trước mắt, hận không thể xẻ thịt lột da, mà uống máu nuốt tâm can. Từ Phong khẽ mỉm cười, tiếp tục đi sâu vào trong hang động. Đến cuối hang, hắn ngồi trên một tảng đá nhỏ nhìn lấy tràng cảnh trước mắt, cười lên một cách nham hiểm:

“ Ta sống đến từng này tuổi, những thứ rõ ràng thuộc về ta lại bị người ta cướp mất, chưa có cái gì có thể toàn thây, kể cả vật chất hay là con người! Thứ ta muốn lấy chưa có thứ gì có thể tuột khỏi tay ta! Trừ khi thứ đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này!”

Ngu Chi ngồi ở góc động, nép người lại, sau khi hắn mở lời, thân hình run như cầy sấy, bò tới trước mặt hắn mà ôm lấy chân hắn nài nỉ:

“ Tha ! Tha cho tiện nữ một con đường sống!”

Từ Phong lấy từ trong túi một bộ quần áo ném bên cạnh Ngu Chi:

“ Nhưng cô không thuộc về ta, ngươi có thể đi!”

Ngu Chi ôm lấy bộ quần áo, rối rít cảm ơn hắn, hắn bước ra khỏi hang động, sải bước về nhà, hắn định sau khi hoàn thành mấy nhiệm vụ sẽ rời khỏi đây, một ít hành lý trong căn nhà này cũng nên dọn từ bây giờ.

Hắn bước vào căn nhà nhỏ nhắn xinh xắn của mình, phát hiện mọi thứ có phần khác lạ so với hôm qua, vết máu trên nền nhà cũng đã được lau sạch, tiếp theo đó hệ thống liền thông báo có một Tu Chân giả đang tiếp cận hắn ở hướng của Cổ Xương thành với tốc độ người đi bộ. Hắn ngồi trên ghế, rót một cốc trà mà nhâm nhi một cách vui vẻ.

Mi Tuyết bước vào, xách trên tay một túi thức ăn vừa nhìn thấy hắn, mặt mày liền hớn hở:

“ Sư phụ, người về rồi!”

“ Ta không nhớ đã nhận cô nương tuyệt sắc nà làm đồ đệ a!”

“ Người ..hôm qua người đã chiếm hết bao nhiêu tiện nghi của đồ nhi sao người không chịu trách nhiệm!”

“ Cô nương a, chiếm tiện nghi của cô nương? Cô nương quả nhiên ăn nói hồ đồ, mà nếu ta có làm thì tại sao ta lại là sư phụ của cô nương, chi bằng để ta làm phu quân cô là được, nhiều lắm thì ta chịu thiệt chút ít!”

Mi Tuyết mặt đỏ bừng bừng, đường đường cô cũng là một cô gái có vẻ đẹp mỹ miều nhất nhì Cổ Xương Thành, mà làm phu quân của nàng lại có thể chịu thiệt được ư. Mi Tuyết hai mắt long lanh, gần như sắp khóc:

“ Sư phụ, ngươi khi dễ đồ nhi?”

“ Thôi được rồi, ta miễn cưỡng nhận côlàm đồ đệ, ai bảo ta tốt bụng quá làm gì!”

“ Sư phụ, ta có một điều kiện!”

“ Muốn ta nhận cô làm đồ đệ còn điều kiện nữa à? Muốn gì, nói!”

“ Hai tháng sau, người phải chấp nhận thư quyết đấu của con, nếu con thắng người phải cùng con đi đến gặp Cổ Hủ thành chủ nhận tội!”

“ Đậu, thế chẳng phải bảo ta đi chết sao? Mà thôi cũng không sao, đến đó làm nhiệm vụ luôn cũng được, nhưng nếu ta thắng thì sao?”

“ Ngươi thắng thì …”

“ Chấp nhận ta một điều kiện!”

“ Được thôi!”

Từ Phong khẽ lắc đầu, cô nương này chỉ số IQ quả thực quá lùn đi, ta chỉ cần trong hai tháng dạy sơ sài cho cô thì đến khi quyết chiến ta không phải ta nắm chắc phần thắng rồi hay sao.

Nhưng suy nghĩ hắn lập tức cũng bị dập tắt, hắn không thể để lão bà mình sau này dễ bị ức hiếp được, ít nhất cũng nên cải thiện lại công pháp của nàng, nhân tiện lần này đến gặp Cổ Hủ thành chủ giải quyết một thể luôn vậy.

Mi Tuyết khẽ cúi đầu:

“ Đồ nhi Mi Tuyết bái kiến sư phụ ..!”

“ Từ nay gọi ta là .. Anh Yêu là được, rõ chưa?”

“ Rõ ! thưa sư … anh yêu!”

Hai tháng cũng nhanh chóng trôi qua, thời gian qua hắn đã cải thiện cho Mi Tuyết quả thực rất rất nhiều, lực đạo của nàng cũng tăng lên bội phần, ngày quyết đấu hôm nay cũng đã đến, từ sáng sớm, Mi Tuyết đã thức dậy, đứng trước cửa nhà hắn, nơi mà hắn thường xuyên luyện tập. Hắn cũng đã thức dậy từ sáng sớm đưa tên Cổ Kim thiếu gia từ trong hang động đến gần nhà.

Mi Tuyết ôm quyền:

“ Anh yêu! Ngày quyết chiến đã đến, mong người đừng hạ thủ lưu tình! Hãy đánh đúng thực lực của mình!”

“ Được thôi, lên đi!”

----------------------------------------------------------------------------

Cổ Xương thành,

Cổ Hủ cởi bỏ áo khoác của mình, khẽ thở dài, sau đó một tên thị vệ cứ thế bước vào:

“ Thưa thành chủ đại nhân, Mi Tuyết hai tháng qua không về căn cứ, chỉ ở trong căn nhà sau núi của tên Cong Công tử luyện võ!”

“ Cái gì? Nàng ta, luyện võ cùng tên Cong công tử?”

“ Nghe nói, nàng còn nhận hắn làm sư phụ!”

“ Được lắm, ngươi phái người đưa nàng về đây, à đây là một ít thuốc mê mà Bảo Tàng phân phát cho ta, nếu như lúc đó nàng không chịu về, liền .. ngươi biết nên làm gì rồi đó!”

“ Rõ!”

Tên thị vệ vừa bước ra ngoài, Cổ Hủ thành chủ khẽ cười gian:

“ Nếu nàng không thể bắt tên đã giết quý tử về cho ta thì nàng cũng nên sinh cho ta một quý tử đi! Khà khà