Giữa khu rừng nguyên sinh, một màu xanh trải dài bát ngát, nếu ở địa cầu nơi còn nhiều cây như thế này có lẽ chỉ còn lại rừng Amazon, những tiếng kêu chim hót cộng với chiếc lá xào xạc tạo ra một bản âm hưởng hết sực tuyệt vời, Từ Phong ngồi dựa vào một tảng đá, từ từ cảm nhận không khí mát lành.
“ Khẹc …khẹc …”
“ Ah …Uhm ..Đừng ..Ah ..Đừng làm như vậy! AHHHHH!”
Những tiếng kêu có phần 18+ vang lên phá vỡ đi cảnh non nước hữu tình, Từ Phong cũng vì thế mà tỉnh giấc nồng, bị phá hòng giấc mộng, hắn thầm mắng:
“ Lịt pẹ, ở nhà chơi không đủ chán còn ra ngoài rừng chơi nữa à?”
Cụt hứng, hắn xoay người, toan bước về nhà thì bỗng nhiên nhận ra có gì đó sai sai, hình như hắn còn nghe thấy tiếng khỉ, chẳng lẽ lại là loài thú mà hệ thống đã nói, nghĩ xong hắn liền chạy đến nơi phát ra tiếng rên rỉ.
Từng tán cây tách ra, hắn phóng nhanh vượt ẩu, chẳng mấy chốc tiếng 18+ đã rõ bên tai, hắn núp vào bụi rậm nhìn về phía bãi đát trống, một bầy ba con khỉ đang bu quanh một người phụ nữ, nhìn mặt mày tím ngắt, miệng sùi bọt mép, quả nhiên là đã tử vong, hắn nhìn xuống quả bưởi đang lõa lồ chằng chịt những vết bầm do những bàn tay để lại, vùng cấm địa cũng đã bị nong ra hết cỡ nhưng những con khi vẫn chưa chịu buông tha cho cái xác, ba con thay phiên nhau hãm hiếp một cách man rợ. Từ Phong nhìn thấy cảnh tượng trên cũng không khỏi rùng mình.
Hắn nhẹ nhàng di chuyển ra phía sau đánh ngất cả ba con nhanh chóng , gọn gàng, nhìn xuống thân thể đang lõa lồ nằm chỏng chơ trước mặt, em nhỏ bỗng dưng không nghe lời mà cương lên:
“ Đ-t con mẹ, đây đéo phải cu tao!”
Cổ Xương thành,
Mi Tuyết mang một chiếc khăn bịt mặt màu tím cùng hơn năm mươi tên thị vệ lùng sục hết khắp các ngõ ngách của thành nhưng đã gần một tuần kể từ khi tiểu thiếu gia mất tích, nếu cô không thể đưa tiểu thiếu gia về thì cô không những bị hạ hai cấp mà còn phải chấp nhận yêu cầu của phụ thân là trở thành thiếp của thành chủ. ( đ-t mẹ vô lý)
“ Các ngươi đây là tìm Tiểu Phong ư?”
Bà lão hàng bánh nhìn bức ảnh tên thị vệ đưa cho mà ngạc nhiên, Mi Tuyết nghe thấy bà lão có vẻ quen tên trên bức ảnh liền chạy tới hỏi liên hồi:
“ Bà ơi! Bà có chắc chắn người trên bức ảnh là Từ Phong chứ?”
“ Chắc chắn! Tiểu Phong ngày nào cũng đến đây mua bánh, nó ngoan lắm mà các ngươi tìm nó có việc gì không?”
“ Có chút việc thôi? Bà có biết hắn nhà ở đâu không ạ?”
“ Nhà hắn gần lắm, chỉ cần đi xe ngựa khoảng một nén hương là đến nơi, đi hướng đó, theo con đường mòn là được!”
“ Có chút gần ha!”
Vừa cảm ơn bà lão xong, Mi Tuyết dẫn theo toàn bộ binh lính của mình cứ thế đi ra vùng ngoại thành, binh lính đã được luyện tập kỹ càng thêm nữa toàn bộ đều là một phần Tu Chân giả chẳng mấy chốc căn nhà bé nhỏ của Từ Phong đã hiện ra trước mắt.
Một vẻ im ắng bất thường, Mi Tuyết ra hiệu cho binh lính bao vây căn nhà nhỏ bé của hắn còn nàng đạp thẳng cổng mà xông vào. Nàng đi từng bước chậm rãi, nhìn vết máu còn loang lổ giữa nên nhà suýt nữa đã trực tiếp nôn ọe. Nàng dò xét khắp căn nhà, chẳng có lấy một bóng người, nàng mới ung dung bước ra ngaoif, nghiêm nghị nói:
“ Hắn không có ở đây , các ngươi chia nhau ra mai …”
Nàng chưa nói hết câu, một thân ảnh kỳ lạ mặc bộ áo màu đen ngồi trên chiếc ghế gỗ nở một nụ cười nghênh tiếp nàng, xung quanh năm mươi tên binh lính đã ngã gục. Nàng đưa tay lên thủ thế:
“ Ngươi .. ngươi chính là Từ Phong!”
“ Chính là ta, mỹ nhân trị nhan 81!”
Mi Tuyết lùi về phía sau, nâng hai tay lên thủ thế, khẽ lẩm bẩm sau đó liền lao tới trước mặt hặn, tung một cú đấm. Từ Phong cười bất đắc dĩ, nếu không phải hệ thống thông báo cho hắn cô nàng này trị nhan trên 80 nếu không hắn cũng đã cho nàng ăn cám lợn. Hắn né sang một bên, nhẹ nhàng đưa hai tay lên di chuyển phần tay của Mi Tuyết và phần đùi. Mi Tuyết giật nảy mình, đỏ mặt:
“ Ngươi là tên biến thái!”
Nhưng vì đánh hụt, cả thân thể nàng bay đến một cây cổ thị gần đó, trực tiếp đánh nát nó, Mi Tuyết nhìn thấy lực lượng của mình, kinh ngạc không thôi nhưng lại tiếp tục quay sang công kích Từ Phong.
Cứ thế nửa ngày trôi qua chỉ có mình Mi Tuyết tấn công, còn Từ Phong chỉ nhẹ nhàng dùng hai bàn tay chỉnh lại các tư thế của cô, đưa cô từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Trời đã xẩm tối, Từ Phong cũng đã mệt lử, đá cái xác tên thị vệ gần đó cạnh chân Mi Tuyết, ngáp dài một tiếng, trực tiếp đi thẳng vào trong rừng, trước khi đi còn không quên dặn dò:
“ Mai muốn chiên tiếp thì đến a!”
Mi Tuyết ở lại, đứng trân một chỗ nhìn bóng lưng của hắn, mặt đỏ bừng bừng:
“ Không biết hắn đã chiếm bao nhiêu tiện nghi của ta , ngày mai ta nhất định phải bái hắn thành Sư Phụ!”