“Ám, bộ dạng ngươi nhìn có vẻ chật vật quá mức cần thiết đấy, lẽ nào ngươi đã gặp phải một đối thủ lợi hại sao? Ta còn tưởng trong đám sĩ tử kia không kẻ nào đủ khả năng làm đối thủ của ngươi chứ!” Sau trận với Văn Thái, Ám liền vội vàng trở về căn gác nhỏ đối diện với con hẻm. Thậm chí ngay cả những sĩ tử còn đang tĩnh tọa trong gian nhà nhỏ kia hắn cũng không buồn động đến, hay nói đúng hơn là hắn đã không còn đủ sức để ra tay thêm nữa. Bộ dáng chật vật của Ám lập tức khiến cho những tên ma tộc còn lại kinh ngạc, tuy có kẻ vẫn lên tiếng giễu cợt thế nhưng tên nào tên nấy khi nhìn về đội sĩ tử đằng xa kia đều nảy sinh một niềm kiêng kỵ không nói thành lời. Ám chẳng thèm để ý đến lời giễu cợt của đồng bọn, cả thân thể hắn cuộn lại thành một khối trong góc tối tăm nhất của căn gác, chậm rãi điều trị thương thế của bản thân. Đám ma tộc còn lại cũng không quản đến Ám nữa, mọi ánh mắt lại tập trung về trận chiến trong con hẻm nhỏ. Chẳng một kẻ nào, bao gồm cả Ám, phát hiện ra một hàng phù văn mờ ảo ẩn hiện trên thân thể hắn. ********* Sắc mặt Vũ Ngôn chợt biến, hiện rõ vẻ lo lắng vô cùng sâu sắc. Lão Ngô và Hoàng lễ sinh thấy vậy đều kinh ngạc, không kìm được mà lên tiếng hỏi thăm: “Lão Vũ, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lão lại lo lắng đến thế?” Vũ Ngôn không vội đáp lời hai ông bạn già, đôi tay khô gầy thoăn thoắt bày ra giấy mực bút nghiên theo một thứ tự kì lạ. Thế rồi Vũ Ngôn chắp tay lại, ánh mắt khẽ nhắm, thần sắc kính cẩn trang nghiêm mà tụng niệm một đoạn chú văn khó hiểu. Lão Ngô và Hoàng lễ sinh cũng đã từng thấy qua “chiêu” này của Vũ Ngôn, cả hai đều nghiêm túc đứng yên tại chỗ, ánh mắt kiên nhẫn chờ đợi. Ngay khi tiếng niệm chú của Vũ Ngôn vừa dứt, đôi tay ông lại biến ảo thành từng thủ ấn kì lạ, chậm rãi mà nặng nề, thi thoảng còn khẽ run rẩy. Ngọn bút trên bàn chầm chậm di chuyển theo từng thủ ấn, nét bút mang theo vẻ huyền bí sâu thẳm mà phác lên hai chữ “trời” và “đất” trên tờ giấy trắng tinh. Hai chữ này vừa hiện ra liền chầm chậm mà xoay chuyển, khi thì quyện lại với nhau thành một thể, khi lại hoàn toàn tách riêng ra không còn bất cứ mối liên hệ nào. Thủ ấn của Vũ Ngôn cũng đã ngừng lại, chỉ thấy ông tự tay cầm bút viết nhanh vào khoảng trống giữa hai chữ “trời” “đất”. Ngay khi ông dừng bút, hai chữ lớn nọ đột nhiên tăng nhanh tốc độ xoay chuyển, nháy mắt đã hình thành một vòng xoáy kì bí trên mặt giấy trắng tinh. Nguyên tố trong phạm vi năm trăm mét xung quanh đều bị vòng xoáy hút cạn. Trong vòng xoáy chợt lóe lên một tia sáng rọi thẳng vào hai mắt của Vũ Ngôn. Sắc mặt Vũ Ngôn thoáng cứng lại, thế nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Vòng xoáy trên giấy chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lưu lại vài kí tự kỳ lạ khó hiểu. Đến tận lúc này Vũ Ngôn mới thở phào một hơi, nét mặt cũng đã trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày. “Lão Vũ, đã có chuyện gì mà lão phải vận dụng đến cả ngón nghề bói toán này thế?” “À, mấy đứa học trò gặp chút nguy hiểm nên phận làm thầy không thể không lo lắng được. Chẳng qua đây cũng là một hồi thử thách đối với tụi nó, nếu có thể vượt qua được thì đúng là chuyện tốt, mà không vượt qua được thì chỉ có thể tự trách bản thân kém cỏi mà thôi!” “Ha ha, tự trách bản thân kém cỏi? Đã mấy lần ta nghe câu này của lão rồi, lần nào lão cũng chắc chắn rồi mới nói lời như vậy, xem ra lần này cũng không ngoại lệ đâu.” Lão Ngô thản nhiên bật cười chế giễu một phen, Hoàng lễ sinh cũng chỉ mỉm cười như chẳng có chuyện gì. Vũ Ngôn chẳng cười, cũng chẳng tỏ vẻ khó chịu với lời nói đùa của hai người bạn già, chỉ bình tĩnh mà nói: “Lão Ngô, lão Hoàng, hai lão mau chuẩn bị đi thôi. Sắp đến lượt chúng ta ra tay rồi đấy!” Vừa nói đến việc quan trọng, sắc mặt hai người đều trở nên nghiêm túc, khẽ gật đầu tỏ ý đã biết rồi liền xoay người rời đi. Vũ Ngôn đứng một mình trong phòng, ánh mắt thăm thẳm nhìn về phương xa chợt lóe lên một tia sáng. ************ Đau! Đau đớn vô cùng! Đau đớn đến tận xương tủy! Tất cả những cảm giác khác đều đã bị vứt bỏ, trong cảm nhận của Văn Thái lúc này chỉ còn lại sự đau đớn không bút nào tả xiết. Văn Thái vẫn nhớ khoảnh khắc cuối cùng trước khi cơn đau xâm chiếm tâm trí hắn, cái cảm giác móng vuốt sắc bén như đao xuyên thấu qua ngực đến giờ vẫn còn rõ ràng, như thể móng vuốt ấy vẫn chưa hề rút ra khỏi ngực hắn. Phải chăng ta đã chết? Văn Thái tự hỏi như vậy. Thế rồi trong lòng hắn chợt muốn bật cười, thế nhưng những nỗi đau như từng lớp sóng biển lại một lần nữa ập tới khiến cái ý cười ấy chẳng thể nào trở thành hiện thực. Ai mà biết được, chết rồi vẫn còn phải chịu đau đớn đến thế này? Nếu mà biết rồi, có lẽ tất cả mọi người trên cái thế giới này ắt hẳn sẽ càng có thêm động lực để mà tu luyện ấy chứ. Và khi đó, biết đâu đấy khắp thế giới lại nhan nhản những cao thủ cấp bậc thái cực? Nếu thật mà như vậy thì đám ma tộc kia chắc chỉ có nước cuốn xéo khỏi thế giới này, không bao giờ dám xuất hiện nữa ấy chứ! Một cơn đau đớn mới ập đến lập tức cắt ngang mạch suy nghĩ của Văn Thái. Cơn đau thực chất khiến Văn Thái hiểu rằng hắn vẫn còn sống. Mỗi lần Văn Thái tưởng như đã quen thuộc được với nỗi đau, nỗi đau lại hung hăng ập tới tra tấn hắn một cách dữ tợn. Văn Thái cố không nghĩ đến nỗi đau nữa, thế nhưng hắn lại chẳng thể nào thoát được nỗi đau này. Mắt nhìn thấy đau, tai nghe thấy đau, mũi ngửi thấy đau, miệng nếm được nỗi đau, thân thể càng rõ ràng cảm nhận được nỗi đau. Có lẽ chỉ còn lại tâm trí của hắn là không phải chịu đau đớn, ấy thế nhưng nơi lành lặn duy nhất ấy lại cùng lúc phải chia sẻ nỗi đau với tất cả mọi giác quan khác, càng thêm đau đớn! Một đợt đau đớn mới lại ập tới, chẳng biết đã là đợt thứ bao nhiêu rồi, tâm trí Văn Thái sau một thời gian dài chịu sự đau đớn dằn vặt đã mệt mỏi không thể chịu đựng thêm được nữa. Một lần nữa, hắn lại chìm vào nỗi đau vô bờ bến. ** Bất chợt tỉnh lại từ trong cơn đau, Văn Thái đột nhiên phát hiện ra hắn đã không còn cảm nhận được nỗi đau nữa. Chẳng lẽ là được giải thoát rồi? Nếu vậy thì thật tốt quá! Đúng lúc này, tầm mắt Văn Thái đột nhiên sáng ngời. Trước mắt hắn xuất hiện một con cá chép, một con cá chép màu nâu đậm xen lẫn những mảnh vẩy màu vàng đất đang oằn mình bơi lội trong lòng đất. Thổ lý ngư! Đây chẳng phải là chân hồn của hắn sao! Văn Thái vội vàng tiến lên một bước, bàn tay đưa về phía trước như muốn chạm vào con cá chép kia. Thế nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng chẳng thể chạm được tới cá chép. Con cá chép bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn khắp mọi nơi như muốn tìm kiếm thứ gì đó, thế nhưng rút cục nó vẫn chẳng tìm được thứ mình cần. Ánh mắt buồn bã lại cụp xuống, con cá chép tiếp tục oằn mình tiến lên từng chút một, tuy cực khổ nhưng vẫn rất kiên cường. Cá chép vốn nên sinh sống trong nước, thế nhưng chẳng biết vì nguyên do gì mà nhánh cá chép này lại lựa chọn sống tại trong đất liền. Thổ vốn khắc thủy, hai loại thuộc tính tương phản khiến cho cuộc sống của loài cá chép này càng thêm cực khổ. Ấy thế nhưng, loài cá chép ấy chưa từng từ bỏ nỗ lực, dù cho hành động đơn giản nhất là di chuyển cũng tràn đầy khổ cực thì bọn chúng vẫn chậm rãi tiến lên từng bước một, tiến đến mục đích vô cùng cao cả của bản thân. Có truyền thuyết nói rằng, nếu như thổ lý ngư có thể chạm đến mây thì chúng sẽ hóa thành rồng. Chẳng biết truyền thuyết ấy từ đâu mà có, thế nhưng những con cá chép có cuộc sống khổ cực này quả thật vẫn luôn cố gắng để chạm được đến mây cao. Mục tiêu của chúng chính là bầu trời xanh trong cao vời vợi kia, đó mới là nơi mà chúng nên thuộc về! Văn Thái bất chợt hiểu ra, chính loài cá chép này đã lựa chọn cho mình cuộc sống cực khổ. Có trải qua gian khổ thì mới càng có động lực để tiến bước, mới càng có thêm quyết tâm để đạt đến mục tiêu. Có lẽ chính là vì suy nghĩ như vậy mà tổ tiên của loài thổ lý ngư mới lựa chọn sống tại nơi đất liền, lựa chọn đối mặt với gian khổ để cầu đạt được thành công. Loài cá chép nhỏ bé ấy thế nhưng lại có nghị lực to lớn đến vậy, thế còn bản thân mình thì sao? Văn Thái chợt cảm thấy trong lòng nảy sinh cảm giác xấu hổ. Bản thân hắn chỉ vì không chịu đựng nổi nỗi đau mà đã muốn được giải thoát, vậy đã xứng đáng với chân hồn thổ lý ngư kia chưa? Nghĩ tới đây, trong lòng Văn Thái chợt sinh ra một niềm quyết tâm, quyết tâm phải vượt qua được nỗi đau đáng sợ ấy. Tầm mắt Văn Thái chợt chuyển, mọi cảm quan của hắn lại một lần nữa bị nhấn chìm vào nỗi đau. Thế nhưng lần này Văn Thái lại không trốn tránh nỗi đau. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nỗi đau, đôi tai hắn đón lấy âm thanh của nỗi đau, mũi hắn hít sâu vào từng hơi đớn đau, mồm hắn nếm rõ ràng hương vị của đớn đau. Thậm chí ngay cả tâm chí hắn cũng hòa vào trong nỗi đau để cảm nhận càng thêm rõ ràng. Nỗi đau đớn như muốn xé toạc linh hồn hắn, thế nhưng Văn Thái vẫn gồng mình để mà cảm nhận. Dần dần, tầm mắt hắn một lần nữa nhìn xuyên qua nỗi đau đớn, đôi tai hắn một lần nữa nghe được từng âm thanh khác với nỗi đau, mũi hắn một lần nữa được hít vào những mùi hương khác ngoài mui đớn đau, đầu lưỡi hắn một lần nữa nếm được hương vị khác ngoài nỗi đau. Văn Thái chậm rãi cảm thụ lại thân thể quen thuộc, cảm thụ lại từng khía cạnh quen thuộc của cuộc sống. Đau đớn ư, ta đã vượt qua mi rồi!