Chương 193: Lửa Giận.

Văn Thái đang đứng đối diện với một vòng xoáy tối đen như mực! Trong phạm vi ba mét xung quanh vòng xoáy không tồn tại một chút ánh sáng nào, chỉ còn lại bóng tối thuần túy nhất. Văn Thái sử dụng tinh quang phù một lần nữa, thế nhưng lần này tấm phù đã mất đi tác dụng. Vầng hào quang vừa tiến đến gần vòng xoáy liền bị bẻ cong, ánh sáng trở nên hỗn loạn rồi hoàn toàn biến mất vào trong vòng xoáy. Văn Thái thu lại tịnh quang phù, ánh mắt chợt hiện lên nét suy tư phức tạp. Hắn đã tìm kiếm toàn bộ căn nhà này, thế nhưng vẫn không thể tìm ra được vị trí đám ma tộc giam giữ con tin. Nếu nói còn chỗ nào khả khi cần phải tìm kiếm, vậy chỉ còn vòng xoáy trước mặt hắn đây. Thế nhưng mỗi khi hắn nhìn vào vòng xoáy đen tối nọ, trong lòng lại chợt nảy lên một cảm giác nguy hiểm vô cùng. Chính cảm giác này khiến hắn do dự khó quyết. Đúng lúc này, từ ngoài con hẻm chợt vọng lại từng tiếng gào thét thảm thiết xen lẫn tiếng hô hào thúc giục vội vàng. Trận chiến bên ngoài kia đã tiến đến thời khắc khốc liệt nhất. Hình ảnh từng sĩ tử tuổi đời sàng sàng như hắn ngã xuống trong trận chiến khốc liệt ấy tạo nên một niềm thôi thúc mãnh liệt trong lòng Văn Thái. Hắn mặc kệ cái cảm giác nguy hiểm kia, đã nhận nhiệm vụ này thì đối mặt với nguy hiểm cũng chỉ là chuyện thường, Văn Thái vừa nghĩ vậy thì đôi chân đã bước thẳng vào trong vòng xoáy, dứt khoát, quyết liệt! Trái ngược với dự đoán của Văn Thái, phía sau vòng xoáy tối đen như mực lại không phải là bóng tối vô tận. Không gian nơi đây được bao phủ bởi một tầng sướng khói màu xám đục, tuy rằng âm u mờ mịt nhưng ít nhất thì hắn vẫn có thể nhìn rõ được hoàn cảnh nơi đây. Dò dẫm bước đi trong màn sương khói, cảm nhận của Văn Thái cũng trở nên tù mù như màn sương. Ánh mắt hắn dường như bị một lực lượng vô hình bẻ cong. Đôi tai hắn chỉ có thể nghe được từng trận âm thanh ù ù khó chịu. Cánh mũi hắn phập phồng hít thở dữ dội hơn hẳn lúc thường, thế nhưng lượng dưỡng khí hấp thụ được vẫn chẳng đủ dùng. Mà ngay cả cổ họng hắn cũng dần trở nên khô khốc, nơi đầu lưỡi chỉ còn lại một trận đắng chát khó chịu khiến người ta buồn nôn. Văn Thái không nôn, hắn vẫn dò dẫm bước đi từng bước trong cái không gian nơi mọi cảm quan đều đã trở nên hỗn loạn này. Bất chợt, ánh mắt hắn bắt gặp một bóng hình quen thuộc, một bóng hình đã để lại trong lòng hắn ấn tượng sâu đậm dù mới chỉ gặp qua hai lần. Phương Thanh Mộc! Nàng nằm lơ lửng giữa không trung, đôi mắt nhắm nghiền đầy vẻ mệt mỏi. Thân thể nàng dường như đang bị một tầng trói buộc vô hình quấn lấy, thi thoảng tầng trói buộc ấy lại siết chặt khiến cho Phương Thanh Mộc đau đớn vô cùng. Phía sau nàng còn có hàng chục người nữa cũng chịu chung số phận, toàn bộ đều bị trói buộc bởi một tầng lực lượng vô hình. Văn Thái vội vã tiến lên trước, thế nhưng thân thể hắn chợt bật ngược lại phía sau như vừa va phải một bức tường. Nhanh chóng đứng thẳng dậy, Văn Thái lúc này mới nhớ ra cảm quan của bản thân đã bị không gian nơi đây làm cho đảo lộn. Chậm rãi lần mò tiến lên từng bước, khoảng cách giữa Văn Thái và những người bị giam cầm dần được thu ngắn lại. Đúng lúc này, tầng khói sương bao phủ khắp không gian chợt rung động, lại có một kẻ nữa tiến vào nơi đây! Cẩn thận phóng ánh mắt quan sát khắp nơi, Văn Thái đứng vững tại chỗ thủ thế phòng bị. Ánh mắt tuy vẫn bị không gian bẻ cong, thế nhưng Văn Thái cũng đã phần nào quen thuộc với loại quy luật đảo lộn này. Phía xa xa, tầng sương khói chợt động, một bóng đen vụt lướt qua tầm mắt Văn Thái rồi lại biến mất không chút dấu vết. Một giọng nói âm u chợt vang lên trong không gian tĩnh mịch, hòa cùng với thứ âm thành ù ù khó chịu truyền vào trong tay Văn Thái: “Ta còn tưởng là kẻ nào đến giải cứu con tin, hóa ra lại là ngươi.” Vừa nghe thấy giọng nói ấy, lòng cảnh giác của Văn Thái càng được đề cao tới mức tối đa. Hắn vẫn cẩn thận quan sát xung quanh để nắm bắt tung tích của đối phương, đồng thời cẩn thận lên tiếng thăm dò: “Ngươi chính là tên thích khách nọ! Ta còn nhớ hai lần trước chúng ta chạm trán, ngươi đều cong đuôi lên mà chạy trốn thì phải! Thế nào, hôm nay ngươi có định chạy trốn nữa không? Nếu có ý định đó thì nên sớm thực hiện đi, kẻo chút nữa khi ta ra tay thì ngươi muốn chạy trốn cũng khó ấy chứ.” Giọng nói của Văn Thái trầm trầm vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Ám vừa nghe những lời ấy thì cả thân thể đều thoáng run lên vì tức giận, giọng nói cũng lạc đi vì sự phẫn nộ, chầm chậm gằn lên từng chữ: “Hừ hừ hừ, vừa hay chúng ta còn có một khoản nợ cần phải giải quyết, chờ khi ta tính sổ với ngươi xong, ta nhất định sẽ tìm đến hai tên anh em kết nghĩa của ngươi. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để cho ba tên các ngươi có được dù chỉ một cơ hội chạy trốn đâu. Rồi các ngươi lại được đoàn tụ với nhau mà thôi, chỉ có điều khi đó thì các ngươi đều đã là kẻ chết rồi. Hừ hừ hừ!” Vừa dứt lời, thân thể Ám đột nhiên tan ra thành một trận khói đen hòa lẫn vào làn sương khói mờ mịt. Văn Thái biết rõ đối phương sắp sửa tấn công, bản thân hắn thầm vận nguyên lực bao phủ khắp thân thể hình thành một tầng phòng ngự. Chỉ có điều, ngay cả nguyên lực của hắn cũng bị không gian này làm cho hỗn loạn, hiệu quả phòng ngự cũng vì vậy mà giảm mạnh so với lúc bình thường. Ám vốn là một thích khách trời sinh, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua sơ hở rõ ràng như thế của đối phương. Vô số sợi khói đen bất chợt ngưng tụ lại thành một móng vuốt sắc bén ngay sau lưng Văn Thái, dứt khoát chém vào khe hở trong tầng phòng ngự hỗn loạn của hắn. Móng vuốt giống như dao sắc rọc giấy, dễ dàng xé toạc một mảng da thịt của Văn Thái. Từng dòng máu tươi theo miệng vết thương mà chầm chậm rỉ ra, sắc mặt Văn Thái thoáng chốc đã trở nên trắng bệch. “Hừ hừ hừ, để ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng được nữa hay không. Sao, ngươi định đánh cho ta không bỏ chạy nổi cơ mà? Đánh đi, ta đứng ngay đây cho ngươi đánh này! Hừ hừ hừ.” Tiếng cười gằn đầy vẻ tàn độc quanh quẩn khắp không gian, bóng dáng Ám thoắt ẩn thoắt hiện, liên tục tấn công vào yếu điểm trong tầng phòng ngự của đối phương. Sắc mặt Văn Thái ngày càng kém đi, gần chục miệng vết thương chậm chạp rỉ máu giống nhau ngọn lửa liu riu đang từng bước thiêu rụi đi sức sống của hắn. Cũng đã có vài lần Văn Thái ra đòn phản kích, thế nhưng những cố gắng ấy đều là vô dụng. Đòn công kích của hắn toàn bộ đều chìm vào tầng sương khói mờ mịt, không chút hiệu quả. Suy nghĩ của Văn Thái càng lúc càng lờ đờ chậm chạp, mất máu quá nhiều khiến hắn khó mà tỉnh tảo nổi. Đôi mắt trĩu nặng của Văn Thái đã nhắm chặt lại, miệng há hốc ra mà thở hồng hộc từng hơi nặng nề. Đôi tay nặng nề thu lại bên hông, đôi chân run rẩy đứng thành thế tấn dài cơ bản nhất. Văn Thái hoàn toàn vứt bỏ mọi cảm nhận đến từ các giác quan, hắn đang dùng chính sinh lực của bản thân để cảm nhận động tĩnh của kẻ địch. Bất chợt, trong lòng Văn Thái chợt run rẩy một nỗi sợ báo trước, từng sợi lông tơ trên thân thể cũng dựng đứng lên, một vài khối cơ chợt co rút theo bản năng nguyên thủy nhất của con người. Rõ ràng thân thể hắn đã phản ứng lại với nỗi sợ, chỉ có điều tâm của hắn lại phẳng lặng như gương, không vương chút hoảng loạn nào. Bóng hình Ám đột ngột xuất hiện phía bên phải Văn Thái, móng vuốt sắc bén vung lên chuẩn bị tấn công. Ngay trong khoảng khắc ấy, bàn tay Văn Thái chợt động, nhanh như chớp túm lấy cổ tay của Ám. Biến cố bất ngờ khiến Ám không kịp phòng bị, thân thể hắn còn chưa kịp đưa ra thứ phản ứng bản năng nhất thì nắm tay của Văn Thái đã lại đánh tới. Từng nắm đấm nặng nề đánh nên da thịt phát ra những âm thanh trầm đục mà dữ dội. Một tay Văn Thái vẫn khóa chặt cổ tay đối phương, mà nắm tay còn lại tới tấp đánh lên thân thể Ám. Khóe miệng Ám liên tục hộc ra từng búng máu đen như mực, thân thể hắn đã xuất hiện vài chỗ lõm hẳn xuống vì bị lực lượng tàn phá. Thế nhưng hắn lại chẳng thể kêu la lấy một tiếng, bởi loạt đòn điên cuồng của Văn Thái đã khiến hắn không kịp phát ra bất cứ tiếng kêu nào. Văn Thái càng tấn công càng nhanh, đôi mắt trĩu nặng của hắn đột nhiên mở ra, ánh mắt đỏ ngầu đầy vẻ hung bạo và dữ tợn. Trong lòng hắn lúc này chỉ có một trận lửa giận đang rừng rực cháy, càng lúc càng dữ dội như muốn thiêu cháy cả thân thể hắn. Thậm chí ngay cả cơn mệt nhọc cũng không thể ngăn chặn ngọn lửa ấy mà chỉ khiến nó càng bộc phát đáng sợ. Chỉ có điều, thân thể Văn Thái thật sự đã không chịu đựng nổi ngọn lửa ấy, những vết thương liên tục rỉ máu nay lại càng nứt toác ra vì từng động tác mạnh bạo của hắn. Một cảm giác đau đớn chợt nhói lên nơi cánh tay Văn Thái, động tác của hắn cùng vì vậy mà thoáng chậm lại. Chỉ một thoáng ngắn ngủi ấy, Ám đã kịp chớp lấy thời cơ mà tan biến thành một trận khói đen. Mất đi mục tiêu, đòn đánh cuồng bạo của Văn Thái lại một lần nữa đánh vào khoảng không. Thân thể mệt mỏi của hắn cũng vì mất đà mà chệnh choạng lao về phía trước. Đúng lúc này, một bóng đen chợt xuất hiện ngay trước mặt Văn Thái. Móng vuốt sắc bén đã không còn chút hứng thú chơi đùa nào, chỉ có sự tàn độc và một chút run rẩy sợ hãi mà xuyên thấu qua ngực con người điên cuồng đáng sợ kia. Sắc đỏ trong mắt Văn Thái đột ngột rút đi như thủy triều, cả thân thể hắn ngã gục xuống, máu từ miệng vết thương phun ra như suối. “Tên khốn kiếp, không ngờ ngươi lại có thể điên cuồng đến vậy. Đáng tiếc, ngươi đã thua ngay từ khi ngươi bước vào không gian này rồi. Giờ thì hãy chậm rãi mà tan biến vào trong sương khói nơi đây đi, ngươi chỉ đáng được hưởng cái kết cục như vậy mà thôi!” Dứt lời, Ám liền xoay người bước ra khỏi không gian tù túng này, bước chân hắn nặng nề vô cùng, chẳng còn chút linh hoạt nào của một tên thích khách đáng sợ.