Chương 179: Âm Phù Lưu

“Lạch tạch… lạch tạch…”

Ngọn lửa trong chiếc đèn dầu vẫn bập bùng cháy, cũng như dòng suy nghĩ đang liên tục vận động trong tâm trí Mạc thượng thư. Manh mối nằm ở đâu? Câu hỏi này đã quấn lấy tâm trí ông suốt mấy ngày nay, khiến cho ông ăn không ngon ngủ chẳng yên. Rà soát lại một lần những manh mối đã phát hiện được, nét mặt Mạc thượng thư càng thêm đăm chiêu. Nhè nhẹ nhịp ngón tay lên chiếc bàn gỗ hồng gụ - một loại gỗ có màu hồng và hương thơm đặc biệt có thể làm cho người ta cảm thấy tỉnh táo, Mạc thượng thư rút cục cũng quyết định tự mình đi kiểm tra tử thi một lần. Dù sao cũng có những việc phải tự mình nhìn thấy mới rõ ràng, biết đâu còn có manh mối gì đã bị bỏ sót.

“Xoạt!”

Vừa lúc Mạc thượng thư chuyển thân đứng dậy, một trận khói đen từ phía góc phòng đột ngột bùng lên lao thẳng về phía ông. Khói đen đậm đặc như mực tạo cho người ta cảm giác nặng nề khó chịu, thế tới như sóng cuốn càng lúc càng mãnh liệt, chỉ nháy mắt đã chồm sát tới phía Mạc thượng thư. Trái ngược với vẻ ngoài thư sinh hơi gầy gò yếu ớt của mình, tinh thần Mạc thượng thư vào lúc này lại bỗng chốc mạnh mẽ lạ thường.

“Hừ!”

Một âm thanh lạnh lùng chợt dấy lên từng đợt sóng không khí cuốn về phía đám khói đen. Khói đen vừa chạm vào sóng khí liền bị đánh cho tan tác, chỉ có điều đám khói đen lại bền bỉ vô cùng, nháy mắt đã tụ tập lại cùng một chỗ, uy thế còn có phần mạnh mẽ hơn so với khi nãy. Trong đám khói đen, người ta có thể mơ hồ thấy được một gương mặt tà ác vô cùng, cái mồm ngoác rộng để lộ ra từng đám răng tua tủa đặc một màu đen.

“Gràoooooo!”

Gương mặt trong đám khói đen gầm một tiếng điên cuồng, tiếp đó lại cuồn cuộn đổ ập về phía Mạc thượng thư. Khuôn mặt Mạc thượng thư vẫn giữ nguyên một vẻ nghiêm túc lạnh lùng, cặp mắt ông trong một giây phút bất chợt lóe lên từng tia sáng màu vàng kim, khiến cho ông càng thêm phần uy nghiêm. Chợt, ông rút từ trong ống tay áo ra một tấm thẻ bài bằng gỗ sơn màu đỏ chót, trên mặt có viết một chữ thật to theo lối cách điệu, nhìn qua chẳng thể đoán rõ nghĩa nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự uy nghiêm. Năm ngón tay trái nhanh chóng bắt ấn, tay phải ném mạnh tấm thẻ gỗ về phía đám gỗ đen, vẻ mặt trang nghiêm lạnh lùng, Mạc thượng thư chợt hét to một tiếng:

“Áp!”

Lại một trận sóng khí điên cuồng lan tỏa ra, nháy mắt đã tụ tập hết lên tấm thẻ gỗ màu đỏ. Cả tấm thẻ bài bỗng chốc phát ra ánh sáng vàng kim xen lẫn từng tia sáng đỏ chót, trên không trung chợt xuất hiện một chữ “Áp” thật lớn lấp lánh hai màu vàng đỏ. Chữ “Áp” mang theo uy thế nặng nề tựa như núi đè ép về phía trận khói đen. Hai bên vừa va chạm đã lập tức phân ra mạnh yếu, chữ “Áp” nặng như núi nháy mắt đã ép chặt đám khói đen xuống mặt đất. Gương mặt tà ác trong đám khói đen điên cuồng giãy dụa, từng xúc tu hình thành từ khói đen cũng không ngừng quấn lên chữ “Áp” to lớn đang đè ép nó. Chữ “Áp” khe khẽ rung động từng đợt, biên độ càng lúc càng mạnh, thế nhưng đám khói đen mãi vẫn chưa thể thoát khỏi sự áp bức. Đúng lúc này, Mạc thượng thư lại rút ra thêm một tấm thẻ gỗ nữa, năm ngón tay trái cũng nhanh chóng biến đổi thành đủ loại ấn pháp.

“Hình!”

Hét to một tiếng, Mạc thượng thư lại ném ra tấm thẻ gỗ trong tay. Ba lớp sóng khí cuồn cuộn chớp mắt đã tập trung lên tấm thẻ bài, cả tấm thẻ đột nhiên nổ tung thành vô số mảnh, từng mảnh gỗ lại hợp lại cùng nhau thành một chữ “Hình” đỏ chót như máu. Chữ “Hình” mang theo khí thế sát phạt khó chống đánh mạnh vào đám khói đen, khiến cho đám khói đen nháy mắt đã tan rã không thể hội tụ. Gương mặt nanh ác trong đám khói đen giận dữ rít gào:

“Âm phù lưu, không ngờ các ngươi vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ. Hừ, ngươi cứ chờ đó, lần sau gặp lại ngươi sẽ không được may mắn như hôm nay đâu.”

“Hừ, ma tộc? Hóa ra là các ngươi đứng sau những vụ mất tích bí ẩn tại trong những ngày gần đây. Dám tới làm loạn tại nơi ta phụ trách, dù có là ma cũng phải bị xử lý.”

Mạc thượng thư bộ dáng lạnh lùng dửng dưng, lời nói lại sắc bén vô cùng như hàng ngàn lưỡi đao đánh tan đám khói đen còn sót lại. Chờ khi đám khói đen đã hoàn toàn tan biến, sắc mặt của Mạc thượng thư mới trầm hẳn xuống:

“Ma tộc lại xuất hiện, xem ra thế sự sắp không còn yên ổn nữa rồi.”

***** Trong một căn nhà cuối con hẻm nhỏ tại khu ổ chuột phía tây thành Đông Long.

“Tên khốn! Không ngờ hắn lại là một kẻ tu luyện theo âm phù lưu.”

Một kẻ khuôn mặt vô cùng bình thường đến mức không thể bình thường hơn được đang ngồi tĩnh tọa bỗng mở trừng hai mắt, giận dữ mà mắng lớn mấy tiếng. Ở phía đối diện với hắn, một nữ tử trên mặt có đeo khăn che chỉ để lộ ra đôi mắt như nước hồ thu lúc này chợt lên tiếng:

“Ám, sự việc thế nào rồi?”

“Thất bại rồi!”

“Đây đã là lần thứ hai ngươi thất bại trong tháng này!”

“Ta biết rồi!”

“Có lý do không?”

“Hắn là một kẻ tu luyện âm phù.”

“Âm phù lưu? Chẳng phải bọn họ đã bị diệt tuyệt từ trận chiến cách đây một nghìn năm rồi hay sao?”

“Ta cũng không rõ, có lẽ chỉ là một phân nhánh nhỏ còn lưu truyền đến giờ.”

“Rất có thể là vậy. Nhưng dù có là âm phù lưu cũng không thể khiến ngươi dễ dàng thất bại như vậy được chứ.”

“Cảnh giới của hắn ít nhất cũng là bát quái!”

“Sao? Một tu luyện giả cấp bát quái thuộc âm phù lưu, vậy thì đúng là phiền phức. Đáng tiếc, thất bại này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến kế hoạch của chúng ta. Những bước tiếp theo, càng phải thực hiện cẩn thận hơn.”

Nữ tử nọ nói đến đây thì liền dừng lại, sau một hồi trầm mặc mới tiếp tục lên tiếng. Ánh mắt liên tục chớp lên từng tia u ám, cuối cùng nữ tử này chỉ khẽ thở dài, thản nhiên nói với Ám.

“Ám, ngươi cứ tiếp tục nhiệm vụ cũ đi, chúng ta cần phải tìm đủ lượng máu cần thiết để hoàn thành bước tiếp theo trong kế hoạch.”

“Ta biết rồi.”

“Vậy ta sẽ không quẩy rầy ngươi nữa.”

Nữ tử vừa dứt lời liền xoay người rời đi, để lại một mình Ám trong căn phòng u tối.

“Lại thêm một kẻ cấp Bát Quái thuộc âm phù lưu, kế hoạch lần này e là sẽ gặp phải trở ngại lớn. Đáng tiếc, ta vốn muốn dựa vào kế hoạch này để giành được tiếng nói trong tộc, nhưng bây giờ xem ra chỉ còn cách xin sự hỗ trợ từ trong tộc mà thôi.”

Đứng một mình trên mảnh sân nhỏ phủ trắng tuyết, nữ tử nọ mệt mỏi thở dài một tiếng. Kế hoạch lần này thật sự đã làm hao tổn rất nhiều tâm sức của nàng, thế nhưng càng tiến gần bước cuối cùng, những vấn đề khó khăn lại càng nảy sinh thêm nhiều. Uyển chuyển lắc đầu một cái, nữ tử nọ nhanh chóng bước về phía một căn phòng tại góc đông nam. Đẩy cánh cửa phòng ra, toàn thân nữ tử nọ bỗng dấy lên một trận khói đen dày đặc che phủ hoàn toàn bộ dáng của nàng. Trong căn phòng vốn đã âm u tối tăm, theo mỗi bước tiến vào của nữ tử lại càng trở nên u tối hơn.

“Thịch!”

Nữ tử điểm nhẹ bước cuối cùng, cả thân thể nàng đã dừng lại tại trước một chiếc bàn đá ở giữa phòng. Một âm thanh nặng nề vang lên, rõ ràng chẳng phải tiếng bước chân của nữ tử mà càng giống với âm thanh khi mở một cánh cửa đá cả ngàn cân. Trên chiếc bàn đá chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một khe nứt tách đôi chiếc bàn thành hai nửa. Từ trong khe nứt, từng trận khói đen điên cuồng phun ra, tụ lại thành một quầng khói đen nặng nề trước mặt nữ tử. Đám khói đen nhẹ nhàng xoay vần, dần hình thành một khuôn mặt mơ hồ. Đúng lúc này, khuôn mặt kia bỗng mở mắt, giọng nói êm ả trong trẻo như tiếng nước chảy:

“Thủy Tuyệt, mọi việc thế nào rồi?”

************* Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra, Nguyễn Phong uể oải mang theo một đống đồ lỉnh kỉnh đặt lên chiếc bàn duy nhất trong phòng. Cả một ngày hôm nay, ngoại trừ lúc chỉ bảo đám nhóc luyện võ, thời gian còn lại của hắn hầu như đều bị nhóc Lục Phong chiếm mất. Lắc lắc đầu mỉm cười, Nguyễn Phong không sao hiểu nổi tại sao một đứa nhóc lại có thể bền bỉ đến thế. Lúc đi dạo trên đường, nhóc Lục Phong gần như bị tất cả mọi thứ mới lạ thu hút, liên tục kéo Nguyễn Phong vào các cửa hàng trên đường mà thăm thú. Nếu Nguyễn Phong nhớ không nhầm thì hắn đã bị nhóc Lục Phong kéo vào đến hơn hai trăm cửa hàng, quả thật không phải là một việc dễ chịu gì, đến cả hắn cũng cảm thấy có phần mệt mỏi thế mà chú nhóc vẫn cứ tung tăng chạy nhảy như không có việc gì.

Lặng yên ngồi tĩnh tọa trên giường, nguyên lực trong cơ thể Nguyễn Phong nhanh chóng vận chuyển theo quỹ đạo rồi tập trung lại tại nê hoàn cung. Trong tâm trí Nguyễn Phong, cả quá trình đưa nhóc Lục Phong đến thế giới thật lại được hắn cẩn thận suy xét một lần. Ngoại trừ một lượng nguyên lực lúc đầu dùng để triệu hồi nhóc Lục Phong, hầu hết thời gian còn lại hắn đều phải tiêu hao một lượng nguyên lực khá nhỏ để duy trì trạng thái của chân hồn. Đặc biệt, những lúc chú nhóc hoạt động mạnh, lượng nguyên lực bị tiêu hao lại tăng lên đáng kể. Dựa vào biểu hiện hôm nay để xem xét, nếu hắn định thông qua nhóc Lục Phong để sử dụng bất cứ chiêu thức gì thì đều sẽ phải tiêu hao một lượng nguyên lực rất lớn, thậm chí tất cả nguyên lực hiện tại của hắn cũng không đủ để sử dụng. Thế nhưng nếu suy xét lại cẩn thận thì việc tiêu hao nguyên lực nhiều như vậy cũng là bình thường, bởi khi nhóc Lục Phong xuất hiện tại thế giới thực, hắn phát hiện ra khả năng cảm nhận nguyên lực của bản thân càng thêm nhạy bén, mà khả năng vận dụng nguyên lực cũng trở nên linh hoạt hơn hẳn. Chỉ riêng hai vấn đề này cũng đã xứng đáng với lượng nguyên lực phải tiêu hao, đó là chưa kể đến khi hắn thông qua liên hệ giữa bản thân và nhóc Lục Phong để thực hiện bất cứ đòn công kích nào thì uy lực cũng sẽ được tăng lên đáng kể. Ngẫm nghĩ một hồi, Nguyễn Phong lại tự bật cười một mình. Trước hắn đã có biết bao nhiêu thư pháp gia kiệt xuất nghiên cứu về vấn đề này, cũng chẳng phải vô cớ mà họ lại vẫn lựa chọn xây dựng không gia tinh thần để thông qua đó triệu hồi chân hồn hỗ trợ bản thân. Xem ra là hắn đã cả nghĩ rồi. Vừa lúc này, từ phía ngoài cửa sân chợt vang lên tiếng nói chuyện, mấy người Văn Thái đã trở về rồi!

“Đại ca, anh về rồi! Cả ngày hôm qua anh đi đâu thế, thật khiến cho tôi lo lắng.”

Mấy người Văn Thái, Trần Duy vừa thấy ánh đèn trong phòng Nguyễn Phong liền bước ngay vào phòng hắn, dồn dập hỏi han. Nguyễn Phong nghe vậy liền thoải mái đáp lời bọn họ:

“À, tôi đến tìm sư phụ để hỏi về một số vấn đề trong tu luyện ấy mà.”

“Vậy sao sáng nay anh không đến tham gia cuộc thi? Hại tôi tiêu tốn mấy chục đồng đặt cược vào anh đấy.”

“Vậy thì thực xin lỗi anh, ha ha, không bằng để tối nay tôi mời mọi người một bữa, coi như là bù đắp cho sự thất vọng của các anh.”

“Nếu được vậy thì tốt quá.”

“Nếu anh đã có lòng thì chúng tôi cũng xin nhận.”

“Nào, chúng ta mau đi thôi, nghe nói đêm nay lầu Thanh Thúy có tiết mục đặc sắc đấy.”

Sáu sĩ tử vui đùa tán chuyện, cùng nhau bước ra khỏi sân viện một linh ba. Trong sân viện, chỉ còn tuyết trắng vương đầy.