Chương 178: Thầy – Cha

“Ha ha ha… hi hi hi…” Trong sân nhỏ, từng trận gió nhẹ nhàng xao động cuốn tung từng mảnh hoa tuyết trắng tinh. Đây đó, tiếng cười trong trẻo của trẻ nhỏ quanh quẩn trong gió, khiến người ta nghe được mà không khỏi sinh ra lòng yêu mến. Gió tung tăng vui đùa, gió vội vã cuốn đến, gió thảnh thơi lướt qua… gió biểu hiện tình cảm muôn hình muôn vẻ, trong sáng mà ngây thơ, thánh thiện. Chẳng biết từ lúc nào, những cơn gió đã đẩy bật cửa sổ mà ùa vào căn phòng duy nhất trong sân, tinh nghịch vờn quanh Nguyễn Phong như những đứa trẻ nhỏ gặp được người thân, vui sướng vô cùng! Nguyễn Phong sau khi bước ra khỏi thế giới tinh thần liền cảm nhận được một cách rõ ràng những dao động cảm xúc của từng cơn gió, hay nói đúng hơn là của những nguyên tố phong hệ xung quanh hắn. Khe khẽ mỉm cười đầy vẻ yêu thương, Nguyễn Phong nhẹ giơ tay xoa những cơn gió, tựa như đang xoa đầu một đứa nhóc đáng yêu vậy. Mấy chục cơn gió quanh mình hắn nhất tề xoay tròn nhanh hơn, phát ra từng đợt cảm giác càng thêm thân thiết, có vẻ như chúng rất thích được Nguyễn Phong “xoa đầu” như vậy. Tốc độ xoay của mỗi cơn gió càng lúc càng nhanh, dần dần cả mấy chục cơn gió cùng nhau tụ lại một chỗ, nháy mắt đã đan xen lại với nhau thành một khối cầu gió cực lớn. “Tách!” Một âm thanh nhỏ bé nhưng lại rất rõ ràng bất chợt vang lên, khối cầu gió từ từ tách ra làm đôi. Bên trong khối cầu gió lại bỗng nhiên xuất hiện một chú nhóc bộ dáng kháu khỉnh đáng yêu, cái đầu tròn tròn ngộ nghĩnh, mấy chòm tóc tơ đen nhánh, lại thêm chiếc áo ngắn tay màu xanh lá càng làm tăng thêm vẻ ngây thơ của chú nhóc. Vừa mở mắt ra, chú nhóc chợt nhìn khó khắp nơi một hồi, sau đó mới vui vẻ cười một tiếng: “Hi hi, em thật sự được ra ngoài rồi! Anh Phong, anh đúng là anh trai tuyệt nhất, hì hì hì.” Chú nhóc này nào phải ai xa lạ mà chính là nhóc Lục Phong. Đôi ánh mắt hiện lên vẻ tò mò, chú nhóc nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi vội vàng chạy ngay ra ngoài phòng ngắm nhìn. Ở ngoài sân, Vũ Ngôn đã sớm chú ý tới biến hóa của Nguyễn Phong, lúc này lại bất ngờ nhìn thấy nhóc Lục Phong bước ra ngoài cửa. Vũ Ngôn cẩn thận quan sát chú nhóc này, khi bắt gặp được ánh mắt tò mò hiếu kỳ của chú nhóc nhìn lại mình thì không khỏi kinh ngạc. Dù đã biết rõ chú nhóc trước mắt là chân hồn của Nguyễn Phong, thế nhưng vẻ thông minh linh hoạt của chú nhóc khiến Vũ Ngôn tưởng như đây là người thật vậy. Nếu như đem ra so sánh, chú nhóc này thực sự quá “nhân tính”, chân hồn của các thư pháp gia khác khó mà bì kịp, may ra chỉ có những loại chân hồn sinh ra từ linh vật trong trời đất mới có thể có được trí tuệ như thế. Thư pháp gia vốn chú trọng khả năng khống chế nguyên lực! Nghĩ đến đây, Vũ Ngôn lại cảm thấy vui thay cho Nguyễn Phong. Có được một chân hồn đầy nhân tính như vậy đúng là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với mỗi thư pháp gia. Mỉm cười đầy vẻ hiền từ hòa ái, Vũ Ngôn nói với Lục Phong: “Chú nhóc kháu khỉnh thật, lại đây để ta xoa đầu một chút nào.” Lục Phong ánh mắt vẫn tràn ngập tò mò ngắm nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, vừa thấy Vũ Ngôn bước lại gần thì không khỏi lo lắng, thế nhưng khi chú nhóc bộ dáng ông hòa ái dễ gần thì lòng cũng bình tĩnh lại, vui vẻ để cho ông ta xoa đầu một phen. Đúng lúc này, Nguyễn Phong vừa bước ra cửa chợt lên tiếng: “Sư phụ!” Vũ Ngôn nhìn thấy Nguyễn Phong thì nét cười càng rõ ràng, gật đầu một cái mà nói: “Con có thể bình yên rời khỏi không gian tinh thần là tốt lắm, thật khiến cho sư phụ cảm thấy yên lòng.” Nguyễn Phong vừa nghe được những lời này thì bất chợt cảm thấy trước mắt như nhòe lại. Trải qua một giấc mộng dài trong thế giới tinh thần, tâm tình của Nguyễn Phong lúc này bỗng trở nên nhạy cảm lạ thường. Từ trong lời nói của Vũ Ngôn, hắn rõ ràng cảm nhận được từng tia tình cảm hiền từ ấm áp như của một người cha dành cho con trai. Chẳng cần kể đến công lao dạy dỗ nặng như núi, chỉ riêng phần tình cảm này của Vũ Ngôn cũng đã để Nguyễn Phong kính trọng sư phụ vô cùng. Kể từ lúc này, trong lòng hắn lại có thêm vị trí của một người cha, một người cha có công ơn dạy dỗ. Chắp tay khom người làm lễ với Vũ Ngôn, Nguyễn Phong nghẹn ngào đáp lời: “Sư phụ, con đã tìm được không gian tinh thần của con, may mắn không làm phụ lòng quan tâm của người.” “Ha ha, thế là tốt lắm. Thôi, ta không quấy rầy con nữa, con cứ từ từ làm quen với không gian tinh thần đi nhé.” Chờ cho Vũ Ngôn đã bước đi xa, nhóc Lục Phong lúc này mới níu tay Nguyễn Phong mà nói: “Anh Phong, anh dẫn em đi chơi đi. Nơi này chắc là có nhiều trò hay lắm, em không đợi được nữa rồi!” “Ha ha, được rồi, để anh dẫn em đi dạo phố nhé.” Tâm tình đã dần bình tĩnh lại, Nguyễn Phong lúc này mới vui vẻ đáp lời của nhóc Lục Phong. Hai người nhanh chóng bước ra khỏi phủ lễ sinh, rời khỏi khu phía đông thành Đông Long, hòa mình vào trong dòng người nhộn nhịp nơi phố phường kinh đô sầm uất. ************ Trung ương thành Đông Long Bộ Hình Mạc Tĩnh Duy – quan thượng thư bộ hình, vốn là một người rộng rãi, phẩm hạnh làm quan cũng có thể nói là tốt: làm việc cặn kẽ cẩn thận, không nhận hối lộ không sợ uy quyền, phân xử đúng sai rõ ràng. Chính nhờ những đức tính ấy mà ông rất được nhân dân yêu quý, quan hệ với bạn bè đồng liêu cũng vô cùng hữu hảo. Có thể nói, cuộc đời của ông cũng đã sống một cách đáng giá. Kì thật Mạc thượng thư cũng không phải là người dòng họ Mạc danh giá nổi tiếng tại kinh đô, trái lại ông lại có xuất thân nghèo khó vô cùng. Chẳng qua người có tài thì dần dần cũng sẽ trở nên nổi bật, Mạc Tĩnh Duy cũng không ngoại lệ. Trong một khoa thi văn do triều đình tổ chức cách đây hai mươi bảy năm, Mạc Tĩnh Duy giành được vị trí trạng nguyên bằng tài năng nổi bật. Lại trải qua mấy lần đi sứ thành công khiến cho uy thế của Đại Việt trong mắt các nước láng giềng càng thêm tăng cao, ông được hoàng đế cất nhắc giao cho trọng trách. Mạc thượng thư cho đến nay vẫn luôn vui vẻ với cuộc sống của mình, thế nên trên mặt ông luôn có vẻ hòa nhã thân thiết. Chỉ có điều, ngày hôm nay Mạc thượng thư lại không cách nào vui vẻ cho được, bởi ông đang gặp phải một tình huống rất khó xử. Trước mặt Mạc thượng thư lúc này đang bày một chồng dày giấy tờ ghi chép lại những vụ án mới phát sinh trong thời gian gần đây tại thành Đông Long. Trong số này có đến hơn một nửa giấy tờ là ghi chép về những vụ sát nhân một cách bí ẩn khiến cho lòng người hoảng sợ. Nạn nhân được xác định danh tính đa phần đều là những người dân nghèo sống tại khu ổ chuột, về cơ bản thì những việc này sẽ chẳng đến tay của vị quan đứng đầu hình bộ nếu không phải vì thảm trạng của thi thể khi được phát hiện. Tình huống cơ bản của những vụ án này đều khá giống nhau, tất cả nạn nhân đều mất tích trong vòng hai ngày không để lại một chút dấu vết gì, giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Sau hai ngày, thi thể nạn nhân sẽ xuất hiện một cách kì lạ tại nơi đã biến mất khi trước, cũng hoàn toàn không có một chút dấu vết gì khả nghi. Một điểm khác biệt duy nhất giữa hai khoảng thời gian chính là nạn nhân đã chết, hơn nữa còn chết một cách thảm thiết. Thi thể nạn nhân khi được tìm thấy hầu như đều còn nguyên vẹn, chỉ có điều thân thể đã khô quắt lại không còn một chút máu. Khi tiến hành các bước khám nghiệm tử thi kỹ càng hơn, quan lại phụ trách công việc này không một ai có thể giữ được cho tâm tình bình tĩnh trước hiện trạng của xác chết. Ngoại trừ khung xương cùng bộ da còn nguyên vẹn, tất cả nội tạng của nạn nhân đều đã biến mất, biến mất một cách kì dị bởi trên thân thể nạn nhân hoàn toàn không có một chút thương tích nào. Các vị quan lại phụ trách khám nghiệm tử thi dù cố hết sức nhưng cũng không thể tìm hiểu được thủ đoạn của hung thủ, cũng gần như không thể tìm ra bất cứ manh mối gì về vụ án. Nếu còn có điều gì có thể nhận biết từ những thi thể này thì đó chính là vẻ mặt của người chết. Không một ngoại lệ, tất cả những thi thể ấy đều có chung một vẻ mặt là hoảng sợ, hoảng sợ đến cực độ, thậm chí mấy vị quan phụ trách khám nghiệm tử thi còn nghi ngờ rằng những người này thậm chí đã chết trước cả khi bị hút sạch máu huyết cùng nội tạng, chết bởi hoảng sợ! “Ài, đau đầu thật. Mới có hơn một tuần mà đã có đến một trăm hai mươi bảy người bị sát hại, hung thủ thật sự là quá hung hăng. Tên hung thủ này, nếu ta mà bắt được ngươi thì chắc chắn sẽ xử ngươi bằng hình phạt đáng sợ nhất.” Mạc thượng thư đưa tay bóp trán, trong lòng không khỏi mệt mỏi mà thở dài một hơi. Dù cho có là người tâm tính lương thiện đến mấy mà nhìn vào đống giấy tờ này hẳn cũng sẽ sinh ra ý muốn giết chết tên hung thủ, huống hồ là một vị thượng thư đứng đầu bộ Hình. Chỉ đáng tiếc là hung thủ lại quá gian xảo, làm việc cẩn thận gọn gàng không có một kẽ hở nào khiến cho Mạc thượng thư không cách nào lần ra manh mối gì nữa. Dựa lưng vào ghế, Mạc thượng thư chăm chú nhìn vào ngọn lửa trên chiếc đèn dầu, trong lòng lại cẩn thận sắp xếp lại những thông tin về vụ án này một cách rõ ràng hòng tìm ra một điểm mấu khả nghi. Chỉ có điều, ông lại không hề nhận ra rằng nguy hiểm đã sớm kề cận bản thân. Phía góc phòng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một làn khói đen dày đặc