Chương 2: Chương 2

Chết tiệt! Hắn đường đường một đại nam nhân, thế nhưng muốn hắn đi xung hỉ? Nều truyền ra hắn còn mặt mũi gì nữa? Về sau khi áp tiêu, nhất định bị người giang hồ cười chết! Đêm khuya, Yến Huyền Tiêu trừng mắt lầu các cách vách, ở trong lòng phẫn giận mắng. Đáng chết nhất là cha mẹ hắn, không trải qua đồng ý của hắn, liền tự tiện đồng ý, thật sự muốn hắn lên kiệu hoa ở rể Ngu gia. Mụ nội nó, rốt cuộc hắn có phải thân sinh của họ, hay Ngu Điệp hương mới là thân của họ? Vì báo ân, đem hắn đưa vào hố lửa? Hắn mà để họ hài lòng như ý, hắn sẽ không gọi là Yến Huyền Tiêu! Bạc môi mím chặt, Yến Huyền Tiêu thề ở trong lòng, ngày kia, hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoan lên kiệu, mặc kệ cha mẹ bức bách như thế nào, chuyện hắn không muốn làm, ai cũng không thể bắt buộc hắn. Bỗng nhiên, mũi lại ngửi được một vị thuốc nồng đậm. Hắn nhíu mi, nhìn cửa sổ ở đối diện. Buổi chiều, hắn lửa giận tận trời lao ra khỏi nhà, nghe được người bên đường nói Ngu Điệp Hương sinh bệnh. Bọn họ đều nói nàng thật sự bệnh rất nặng, bộ dáng giống như không sống được bao lâu… Mày rậm không tự giác nhăn lại, nghĩ đến năm năm trước nhìn đến khuôn mặt tái nhợt ốm yếu, thân mình mảnh khảng, phảng phất như bị gió thổi sẽ ngã, làm cho hắn không dám tới gần. Nhưng rõ ràng vài năm nay nàng rất tốt, vị thuốc kia cũng biến mất một đoạn thời gian, hôm kia nàng cũng còn tốt, đứng bên cửa sổ, như thế nào mới hai ngày liền bị bệnh? Nàng thật sự có ở điều dưỡng thân thể sao? Càng nghĩ. Càng hé ra khuôn mặt càng trầm, không hiểu đến độ lo lắng đứng lên. “Kỳ quái, nàng bị bệnh liên quan gì ta? Ta lo lắng cái rắm gì?!” Hắn tức giận tự hỏi, nhưng không thể tự khống chế chính mình. Môi khẽ mím lại, cá tính xúc động làm cho hắn không chút nghĩ ngợi liền vụng trộm hướng tới lầu các, mũi chân nhón lên, lập tức phi thân lên cửa sổ. “Khụ khụ……” Thanh âm rất nhỏ từ trong thất truyền ra, mà vị thuốc cũng càng đậm, tràn ngập toàn bộ phòng. Hương vị kia làm cho Yến Huyền Tiêu ngửi tới nhíu mày, có thể tưởng tượng được, dược uống kia có bao nhiêu khổ. Bước xuống cửa sổ, hắn hướng đến nội thất đi. Ánh nến mỏng manh xuyên thấu qua mạn gường, mơ hồ có thể thấy được bóng người bên trong, thanh âm chính là phát ra từ nơi đó. “Khụ…… Ai? Tiểu Thúy sao?” Tế nhu thanh âm bay ra, mềm mại kéo dài, làm cho Yến Huyền Tiêu dừng lại cước bộ. Ách…… Làm sao bây giờ? Hắn muốn lên tiếng sao? Yến Huyền Tiêu xấu hổ, vì xúc động, nửa đêm chạy tới khuê phòng của người ta, nếu như bị đã phát hiện, danh dự của hắn sẽ bị hủy. (MT: K phải danh dự của mỗ nữ à?) Đáng chết! Hắn bị làm sao vậy? Như thế nào không chút nghĩ ngợi bỏ chạy tới phòng của người ta? Hiện tại phải làm sao? Lên tiếng cũng không được, không lên tiếng cũng không được. Đang do dự, tế nhu thanh âm lại truyền ra. “Tiểu Thúy, em làm sao không ra tiếng?” Dứt lời, một bàn tay tuyết trắng đẩy mạn gường ra, mặt phù dung tuyết trắng theo mạn gường dần dần được hé lộ. Tròn to mắt, Yến Huyền Tiêu ngốc lăng ra. Ngũ quan thanh lệ, mắt đẹp long lanh, thân mình mảnh khảng khoác lên tuyết trắng y phục (áo ngủ của thời cổ đại như trong phim ý), tóc đen huyền dài mềm mại, môi hoàn mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhu nhược, sở hữu bộ dáng động lòng người, khiến kẻ khác không thể rời tầm mắt ra. Trí nhớ về nàng, năm năm về trước, cũng đủ cho hắn khắc sâu vào trí nhớ, sớm biết nàng bộ dạng mĩ, nhưng hiện tại tính ngây ngô trẻ con của nàng đã rút đi, ngược lại còn thuộc loại nữ nhân mềm mại quyến rũ, bộ dáng thanh lệ thoát tục làm người ta nín thở. Mà lúc này, cặp thủy mâu trong suốt chính trực nhìn thẳng hắn, làm cho hắn có thở gấp, khí không thông, mặt tục tằng đỏ lên khó hiểu. Ngu Điệp Hương trừng mắt nhìn, mắt đẹp xẹt qua một tia kinh ngạc, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ nửa đêm chạy tới phòng nàng. Làm sao bây giờ? Nàng muốn giả bộ như sợ hãi sao? Nhưng là…… Cánh môi nhịn không được khẽ nhếch, lần đầu tiên chạm mặt hắn gần như vậy, thân hình khổng lồ khiến cho người ta sản sinh ra loại cảm giác áp bách, ngũ quan kiên cường giờ phút này ngốc tại một chỗ, giống một tên đầu gỗ, sự đáng yêu này, làm cho nàng muốn cười. “Ngươi…… Khụ khụ!” Vừa mới mở miệng, yết hầu liền truyền đến một trận ngứa ngáy, làm cho nàng thống khổ ho, tay nhỏ bé nắm chặt áo trước ngực, ho tới khuôn mặt đều đỏ lên. Nữ nhân Tô Dạ Đồng kia! Nàng vốn là muốn giả bệnh thôi, không nghĩ tới nàng ta lại quẳng về một câu — giả bệnh không lừa được người. Hơn nữa Yến Huyền Tiêu lại là học võ người, ít nhiều gì cũng hiểu được chút ít y thuật thô thiển, nếu giả bệnh, thì nhất định sẽ bị vạch trần. Ngẫm lại cũng có lý, Ngu Điệp Hương tùy ý nàng xử trí. Không nghĩ tới nữ nhân kia lại hạ thật nhiều dược, làm cho nàng lập tức trở về bộ dáng suy yếu của nhiều năm trước, ngay cả xuống gường cũng không được. Loại bệnh yếu ớt này, chỉ có thể ngày ngày ngậm đắng (uống thuốc nên đắng ý) thật làm cho nàng chán ghét, nếu không phải vì muốn hắn… Mày khẽ chau lại, nàng ho tới thở không nổi, lệ quang phiếm trên hốc mắt, mắt đẹp ngắm hắn, thấy hắn vẫn giống như đầu gỗ đứng ngây ngốc ở kia, nhịn không được mở miệng. “Nước…… Khụ khụ…… Đưa, cho ta nước……” Đầu gỗ! Nàng ho thành như vậy, cũng sẽ không giúp nàng đổ chén nước. “Ách…… Ohm!” Yến Huyền Tiêu chân tay luống cuống nói, chạy nhanh giúp nàng đổ chén nước, vừa đổ xong, nhìn nàng, hắn lại chần chờ. Vừa mới xem nàng ho thành như vậy, làm cho cả người hắn không biết nên phản ứng như thế nào, tiến lên cũng không phải, rời đi cũng không phải, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Hiện tại, hắn muốn đem nước tới, nhưng là muốn…… Muốn tiến lên phía trước sao . “Khụ khụ…… Đứng ở kia làm sao…… Khụ! Đem nước cho ta a……” Thấy hắn lại ngây người. Ngu Điệp Hương tức giận ra lệnh. “Ohm, được!” Nghe được mệnh lệnh của nàng, hắn theo bản năng lên tiếng trả lời, bước nhanh đi đến trước giường. Khi tới gần nàng, trừ bỏ vị thuốc, mơ hồ còn ngửi được chút hương thơm, mùi thản nhiên kia làm cho hắn không khỏi ngực nóng lên. Nuốt nuốt nước miếng, hắn không được tự nhiên đem nước đưa cho nàng. “Ách…… Nước của ngươi.” Nói xong, hắn thấy có điểm kỳ quái. Hắn làm sao không có việc gì nghe mệnh lệnh của nàng? Hơn nữa đường đường một đại nam nhân, làm sao có thể bị nữ nhân sai khiến? Một chút cũng không giống chính mình. “Khụ khụ…… Ngồi, ngồi xuống……Giúp ta uống.” Ngu ngốc! Nàng ho đến sắp chết, còn muốn nàng mở miệng mới chịu nhúc nhích làm việc sao? “Được” Rõ ràng đang tự chữi chính mình, nhưng vừa nghe được lời của nàng, lại không tự chủ được nghe theo, ngoan ngoãn ngồi ở giường, đem bát trà đưa tới môi nàng. Cúi đầu, Ngu Điệp Hương một ngụm một ngụm uống, hàng mi dài phía dưới mắt đan thành những gợn sóng xinh đẹp tỏa bóng râm Da thịt tuyết trắng như hột gà vô cùng mịn màng, cánh môi dính nước trà, bộ dáng cực kỳ quyến rũ làm cho Yến Huyền Tiêu cảm thấy yết hầu nóng lên, mà mùi hương theo người nàng bay ra, làm cho cả người hắn không được tự nhiên. Con ngươi đen to gan đi xuống, nhìn vào trong lớp áo đang hé mở đôi chút, mơ hồ nhìn được cái yến hồng nhạt cùng với bộ ngực sữa phập phồng Thân thể phút chốc buộc chặt, lửa không nên có cũng theo dưới bụng dấy lên, đem hắn trướng đau, làm cho hắn thấp giọng rủa trong lòng: ! Hắn là làm sao vậy? Cũng chưa không phải chưa từng hưởng qua nữ nhân, vì sao lại phản ứng như vậy? (MT: Anh Tiêu không phải rau sạch ( ) Kẹp chặt hai chân, hắn điều chỉnh lại tư thế, làm cho quần áo che khuất đi phản ứng kia, cũng chạy nhanh đem tầm mắt dời đi. Ai ngờ, lúc này mới để ý, nàng đang nhìn hắn. “Ách……” Bị phát hiện sao? Ngu Điệp Hương mỉm cười. “Cám ơn, ta tốt hơn nhiều.” Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, nhìn chăm chú vào mâu quang thập phần trong suốt của hắn. Nghĩ lại phản ứng cực kỳ tà ác của hắn. Chột dạ, Yến Huyền Tiêu không mở mắt. “Ách…… Sẽ không.” Vừa mở miệng, lại phát hiện thanh âm của mình có chút thô ách, hắn vội ho nhẹ một tiếng, thuận cái hầu: “Khụ! Ngươi không có việc gì nữa, ta đi trước đây.” Hắn chạy nhanh đứng dậy, đưa lưng về phía nàng, chỉ sợ bị phát hiện cứng rắn dưới thân khởi lên, hắn có điểm cứng ngắt đi về hướng bàn, đem bát trà đặt ngay ngắn xuống “Ách…… Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, không quấy rầy ngươi.” Hiện tại, hắn muốn tắm nước lạnh! Nói xong, không đợi phản ứng của nàng, vội vã nhảy xuống cửa sổ, biến mất trong chốc lát. Hắn vừa ly khai (rời khỏi), Ngu Điệp Hương liền nhịn không được “Phốc xích” một tiếng bật cười. Khi vừa mới uống nước, nàng không cẩn thận ngắm đến thân dưới của hắn, ngay từ đầu, nàng không biết đó là cái gì, cho đến vừa thấy bộ dáng có điểm cứng ngắc và xấu hổ của hắn, nàng lập tức hiểu được. Nghĩ lại, nàng có điểm xấu hổ, nhìn tới bộ dáng hắn che lấp dục vọng, từ ngượng ngùng lập tức bị ý cười thay thế, ra vẻ không biết sự quẫn bách của hắn. A! Thật đáng yêu. Nhếch môi, nàng chống cằm, nhìn cửa sổ. Biết hắn nửa đêm tới, nhất định vì chuyện ở rể! Qủa nhiên, chuyện ở rể kia, khiến cho hắn giận điên lên rồi. Nhìn hắn nhiều năm, nàng biết được hắn là nam tự có tự tôn cao, hơn nữa ở giang hồ, hắn cũng có chút địa vị, muốn hăn ở rể, nhất định sẽ làm cho hắn trở thành trò cười. Nhưng là, nàng cũng không muốn làm như vậy, Ngu gia chỉ có mỗi nàng, cha mẹ không phải không thể sinh, mà là không chịu sinh, sợ vì đứa con khác sẽ bỏ quên nàng Hoặc là rất quan tâm nàng, sợ sẽ tạo cho nàng tâm lý bất bình thường, cho nên họ không sinh, chỉ cần một nữ nhi là nàng Cha mẹ rất thương nàng, mỗi lần nàng có bệnh, ở trước trước gường bồi nàng, tóc cũng bạc đi vài sợi, làm cho nàng tâm hảo đau. Cho nên, từ nhỏ nàng liền quyết định, sẽ không lấy chồng, thú (cưới) trượng phu ở rể, dù sao lấy tài sản của Ngu gia ra, nàng không sợ không tìm được người ở rể. Nhưng cái bất hạnh, nàng lại yêu hắn. Ngay từ đầu chính là ghen tị, nhưng sau khi hắn trao cho nàng kẹo hồ lô, sự ghen tị liền biến mất, ngược lại còn cảm thấy tò mò, bởi vậy tiếp tục nhìn hắn. Một ngày, một ngày đều xem, nhìn hắn từ kiện thiếu niên biến thành nam nhân, một ngày nhìn không tới hắn, trong lòng liền cảm thấy mất mát; Vừa nhìn thấy hắn, nàng liền cảm thấy vui mừng. Nàng hiểu được! Nàng muốn hắn — đây là tư tâm của nàng. Vì tư tâm của nàng, cố ý sinh trận bệnh này, vì muốn có được hắn, nàng chỉ có thể nghĩ ra phương pháp này. Mỗi lần nhìn đến hắn cùng Dương Mai Ngọc cùng một chỗ, nàng đều ghen tị, tâm tư Dương Mai Ngọc thực rõ ràng, tâm của nàng ta đều đặt trên người hắn. Nàng càng xem càng thấy không được, nếu cứ chần chờ, để lâu ngày, hắn thực sẽ thú Dương Mai Ngọc làm vợ, dù sao tình cảm của bọn họ thật sự tốt lắm. Cho nên, nàng chỉ có thể nghĩ ra phương pháp này, ti bỉ thì sao? Dù sao khổng phu tử đều đem nữ nhân cùng tiểu nhân so bì không kém xa lắm. Mím môi cánh hoa, Ngu Điệp Hương nhìn cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chấp nhất, quật cường nói nhỏ: “Mặc kệ! Dù sao ngươi là của ta.” ………

Dọa! Từ trên gường Yến Huyền Tiêu sợ tới mức nhảy dựng lên, cả người đều tẩm ướt mồ hồ, thống khổ thở dốc, dưới thân trướng đau làm hắn thật là khó chịu. Nhảy xuống giường, hắn nhanh chóng vọt tới gian nhà tắm, cầm lấy dũng (thùng) múc nước lạnh, hướng tới đỉnh đầu mà đổ xuống Nhắm mắt lại, muốn nước lạnh giúp hắn tiêu (giải) nhiệt, nhưng khi nhắm lại mắt, hắn lại nghĩ tới giấc mơ ban nãy Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn phiếm chút ửng hồng, thủy mâu nhu thuận, cái miệng nhỏ nhắn bật ra tiếng yêu kiều, thân thể tuyết trắng kề sát hắn Mà hắn, thì lại ở trên người nàng tiến lên, xỏ xuyên qua nơi mềm mại kia, bàn tay to nhu (xoa) nhẹ tuyết trắng no đủ, khinh đạn nhũ tiêm phấn nộn. Theo của hắn tiến lên, yêu kiều mang theo tiếng khẽ nấc, đùi tuyết trắng kẹp càng chặt, nhu thấp thanh âm gọi tên của hắn. “Tiêu…… Còn muốn…… Lại dùng lực một chút a……” Nàng mềm mại khẽ nấc, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm tình dục, mắt đẹp xem xét hắn,bộ dáng kiều mỵ kia rước lấy hắn lửa nóng thô rống. Hổ thắt lưng càng động nhanh, hưởng thụ khoái cảm bao vây, há mồm hôn lấy cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, quấn quấn quít lấy lưỡi đinh hương Mà theo hắn qua lại tiến lên, hoa dịch ẩm ướt ngượng ngùng sái ra, làm cho hắn ra vào càng sung sướng thoải mái, tiểu huyệt ẩm ướt nóng ấm gắt gao hấp trụ hắn, làm cho hắn… “Đáng chết!” Yến Huyền Tiêu thấp giọng rủa một tiếng, lại hướng đến trên đầu đổ xuống một thùng nước lạnh. Hắn đã mấy tuổi rồi, còn mộng xuân, nổi lên phản ứng, nóng cả người, giống như tiểu tử lần đầu nếm thử tình dục? Huống hồ, đối phương lại là nữ nhân kia…… Mùi hương thoang thoảng của nàng phẩng phất còn lưu lại ở trong mũi, làm cho hắn như thế nào cũng quên không được, chỉ có thể tắm nước lạnh, nhưng cũng vô dụng. Như thế nào trong nhiều giấc mộng có thể mơ thấy nàng, nhưng lại là mộng xuân? Đường đường một đại nam nhân, thế nhưng không khống chế được tình dục, thật sự là mất mặt! “Đáng chết!” Càng nghĩ càng giận, dục vọng trướng đau dưới bụng không biến mất, đau tới hắn đau hắn khó chịu, chỉ cần nhất nhắm mắt lại, liền nghĩ đến kia nữ nhân. Vội ngẩng đầu, mâu lửa đỏ trừng mắt cửa sổ đối diện. Nữ nhân kia đối với hắn hạ loại độc tình gì? (Nguyên văn là cổ, còn có thể gọi là độc cổ: nhưng ta thấy kỳ quá, và cũng muốn mọi người hiểu rõ hơn, nên thay đổi một chút) Từ tối qua nhìn thấy nàng, hắn liền nghĩ đến nàng, liên tục nằm mơ đều thấy nàng, hại hắn hàng đêm chẳng ngủ ngon. Mà ngày mai, chính là ngày vui của hai nhà. Trước bữa ăn tối, lão nhân gia nhà hắn cảnh cáo hắn, nhất định phải gả, nếu hắn dám trốn, liền đánh gãy chân hắn. ( =)) Bác trai thật ngoan độc, bất quá ta thích, hắc hắc) Hừ! Hắn mới không chịu uy hiếp, lại càng không để họ đắc ý, thuận theo tâm của họ. Nam tử hán đại trượng phu, hắn cũng không tính dùng cách ‘trốn’, dẫu sau ngày mai, hắn tuyệt đối không lên kiệu, chết cũng không lên! Ngay từ đầu, hắn là nghĩ như vậy; Nhưng hiện tại, hắn có điểm do dự, nghĩ tới bộ dáng nhu nhược của nàng, khuôn mặt đỏ hồng khi ho, hốc mắt phiếm bọt nước, quật cường ra lệnh hắn đi đổ nước, kỳ quái là, hắn ngoan ngoãn nghe theo, rồi sau đó, dục hỏa trêu người liền dễ dàng khởi lên. Hắn cũng không phải chưa từng chạm qua nữ nhân, dâm lãng khiêu khích hắn cỡ nào, hắn đều kiến thức (gặp) qua, nhưng cũng không xúc động như vậy, mà nàng, ngay cả khiêu khích cũng chưa từng khiêu khích hắn, thế mà hắn lại đối với nàng có phản ứng lớn. Thật khủng bố! Cảm giác bị khống chế này rất khủng bố! Hơn nữa dục niệm cùng xông lên, làm cho hắn không thể suy nghĩ, quả thật muốn ăn nàng. Gián tiếp, hắn lại thấy ở rể cũng không có gì to tác, chỉ cần có thể được đến nàng — mỹ lệ động lòng người So sánh với hắn, như cái đại quê mùa, như thế nào cũng không xứng nàng, nhưng là, hắn lại có được nàng. Nghĩ như vậy, chuyện ở rể cũng không quan hệ…. Không đúng! Hắn đang nghĩ cái gì?! Trừng lớn mắt, Yến Huyền Tiêu bị ý nghĩ của chính mình dọa tỉnh. Đáng chết! Hắn bị trúng tà sao? Nếu ở rể, khí khái nam tử của hắn liền đặt ở đâu? Như thế nào vừa thấy nữ nhân kia thì mọi ý chí kiên định đều gục ngã? “Đáng chết! Ta là điên rồi sao?” Hắn sợ tới mức gầm nhẹ, mau chóng gục đầu xuống đại thủy hang (Người xưa thường xây cái bồn chứa nước, cái đó gọi là đại thủy hang, còn có thể gọi là lu, nhưng ta nghĩ lu nhỏ quá, nên…aiz, chơi lại vậy), muốn nước lạnh làm cho đầu óc tỉnh táo. Hồi lâu, hắn mới nâng đầu lên, “Xôn xao” một tiếng, bọt nước cũng đi theo vẩy ra. Lắc đầu, dùng tay lau mặt ướt đẫm, hắn quyết định đào tẩu. Quản hắn mặt mũi hay không mặt mũi, hắn vẫn nên trốn thoát trước, hảo hảo hảo hảo làm cho chính mình bình tĩnh một chút, bằng không chỉ sợ ngày mai hắn thực tình nguyện lên kiệu hoa. Tình cảnh kia…… Nghĩ đến liền khủng bố. “Ta nhất định là bị kia họ ngu nữ nhân hạ độc tình!” Bằng không như thế nào vừa đụng tới nàng, hắn sẽ không còn là hắn? Liền giống như năm năm trước, sau khi hắn đưa kẹo hồ lô cho nàng, suốt hơn một tháng, hắn luôn không tự chủ luôn nghĩ đến nàng. Hơn một tháng kia, hắn vẫn không yên lòng, ngay cả luyện võ đều trở nên lười biếng, hại hắn bị lão nhân đánh cho thực thảm, cuối cùng đi áp mấy chuyến hàng, vì bận rộn trong những ngày đó, nên mớidần dần không thèm nghĩ đến nàng nàng. Thật sự, rất khủng bố! Yến Huyền Tiêu sợ run cả người, không thèm thay quần áo, nhân đêm canh bốn, thừa dịp mọi người đang ngủ, hắn vẫn là nên trốn đi! Hắn phi thân lên tường, đang muốn nhảy xuống, sau lưng lại truyền đến một thanh âm hung tợn — “Tử tiểu tử, Lão Tử chỉ biết ngươi muốn chạy trốn!” Đáng chết, là xú lão đầu! Yến Huyền Tiêu thấp rủa một tiếng, trở người lại, né đi một chưởng đánh úp tới của cha mình “ “Xú lão đầu, ngươi muốn giết ta sao?” Xuống tay như vậy có phải quá trọng?! (Trọng = nặng) “Thằng nhóc, còn lão nương nhà ngươi nữa” Phía sau truyền đến tiếng rống của sư tử Hà Đông. Không nghĩ tới ngay cả mẫu thân cũng góp một tay, Yến Huyền Tiêu cả kinh, nhưng không còn kịp rồi, huyệt đạo sau lưng đã bị điểm, hắn không thể động đậy được. “Đáng chết! Nương, mau cởi bỏ huyệt đạo!” Hắn rống giận, trừng mắt hai lão nhân gia. “Cởi bỏ huyệt đạo, cho con chạy trốn sao?” Yến phu nhân hừ lạnh, nhìn con mình cả người ướt đẫm “Nhưng mà con hơn nửa đêm không ngủ được, từ trong phòng lao tới hướng thủy hang, là sao?” Nàng cùng phu quân mình giám thị cả đêm ở trước phòng con mình, chỉ sợ hắn chạy trốn, không nghĩ tới nhìn hắn lao ra cửa, tưởng hắn sẽ trốn, nào ngờ, là nhắm tới hướng nhà tắm mà đi, sau đó liều mình tắm nước lạnh, một bên thì thào tự nói? Gặp quỷ sao? Mặt tục tằng ửng đỏ, một nửa là lửa giận, một nửa là quẫn khốn (Quẫn bách + khốn đốn), hắn xấu hổ phiền não rống to: “Quản nhiều như vậy làm sao? Mau thả ta ra!” “Tử tiểu tử, ngươi dám đối với ngươi nương rống!” Yến lão gia tức giận gõ con đầu. “Dù sao, ngươi ngoan ngoãn đứng tại đây, ngày mai ngoan ngoãn lên kiệu hoa!” (o(∩_∩)o) “Nghĩ cũng đừng nghĩ, các ngươi hai cái xú lão…… Ưm!” Á huyệt bị điểm. “Ừ, như vậy sẽ tốt hơn.” Yến lão gia ngoáy ngoáy lỗ tai. “Đi! Phu nhân, canh giữ một đêm, cũng mệt rồi, chúng ta đi ngủ một chút, ngày mai mới có tinh thần làm việc vui.” Nói xong, ôm nương tử lưu loát rời đi. Để lại Yến Huyền Tiêu tức giận trừng mắt bọn họ, ở trong lòng căm giận mắng. Trời vừa sáng, pháo đỏ thi nhau nổ, người trong thành liền vây quanh xem, đối với việc ở rể sớm thấy. Bát quái thư tứ (tấm giấy; như tờ tạp chí lá cải) ba ngày không ngừng phát đi, sớm đem chuyện xung hỉ truyền cho cả toàn thành biết. “Oa, Yến Huyền Tiêu kia cũng thật có phúc khí, có thể thú đến Ngu gia cô nương, chậc chậc, tài sản của Ngu gia so bì với Hạ gia không hơn không kém” (Ai có coi Q3 + Q9 sẽ thấy Hạ gia giàu cỡ nào) “Đúng a! Tuy là ở rể, nhưng cũng không biết có bao nhiêu nam nhân cực kỳ hâm mộ” “Hừ, cái loại nam nhân thô lỗ này, như thế nào xứng đôi Ngu tiểu thư?” Người dân vây quanh nói nhỏ, mà chú rể không tự chủ bị ép buộc thay hỷ phục, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng là người bị trói chặt, đưa lên kiệu hoa “Oa, chú rể bị trói nha!” “Sắc mặt rât1 khó coi……” “Hừ, người trong phúc không biết phúc, Ngu tiểu thư gả cho loại đại quê mùa này, thật sự là ủy khuất nàng!” Bên tai truyền tới tiếng mải mai của mọi người, sắc mặt Yến Huyền Tiêu càng trầm, nhưng huyệt câm chưa giải, chỉ có thể ngửa mặt lên trời rít gào. Xong! Mặt mũi hắn đều mất hết!