Ba ngày sau, thị trấn biên giới.
Hoàng hôn buông xuống, trời mưa lất phất.
Gió nam ấm áp làm nhòe ánh sáng hoàng hôn, thị trấn biên giới chìm trong sắc thái lười biếng đặc trưng, những giọt nước nhỏ men theo mái hiên của thành bang chảy xuống. Mùa thu sắp đến hồi kết, mùa đông đang dần tiến tới, đường phố thị trấn nhỏ vắng người qua lại, các tiểu thương cũng sớm đóng cửa hàng về nhà.
Ansu cầm ô đi trên con đường nhỏ vắng vẻ của thị trấn, hướng về phía đại giáo đường của Quang Huy Giáo đình.
Buổi trưa hắn mới nhận được tin, đề cử nhập giáo của hắn đã được thông qua.
Hiện tại hắn cần đến giáo đường để hoàn tất đăng ký, nhận Thánh Ấn, như vậy hắn có thể trở thành một thánh đồ dự bị.
Kiếp trước, Ansu là một streamer speedrun 7 lần, mỗi lần hắn đều khiêu chiến kỷ lục của chính mình, đồng thời suy nghĩ và nghiên cứu cách bắt đầu nhanh nhất và trường phái mạnh nhất.
Trường phái hiến tế sinh mệnh được hắn tạo ra ở lần speedrun thứ sáu đã là kỷ lục thế giới về tốc độ thành thần nhanh nhất.
Thông qua việc liên tục chiêu mộ các tín đồ tàn ác, để cho bọn họ làm việc 24/24, kích thích cảm xúc đen tối trong lòng bọn họ, chăn nuôi kiểu “nuôi heo” để bồi dưỡng nguyên tố hắc ám của tín đồ, nuôi đến cấp bốn thì đem đi “xuất chuồng”, cuối cùng hiến tế tất cả cho nữ thần để thu hoạch điểm kỹ năng.
Nhưng Ansu luôn cảm thấy trường phái của mình vẫn còn chỗ cần cải thiện, vẫn còn không gian để tiến bộ.
Vẫn chưa đủ cực đoan.
Mãi cho đến lần thứ 7, cuối cùng Ansu cũng nghiên cứu ra cách bắt đầu đơn giản nhất và cũng mạnh nhất. Đáng tiếc, hắn mới chơi được một nửa thì đột tử xuyên không.
— Gia nhập Quang Huy Giáo đình là bước đầu tiên trong trường phái mà hắn đã định hình.
Đại giáo đường Quang Huy nằm ở trung tâm thị trấn biên giới.
Ánh chiều tà nhuộm mưa phùn thành màu cam, giáo đường sừng sững trong màn mưa nhỏ màu cam, huy hoàng và thần thánh.
"Tính danh."
Linh mục già phụ trách đăng ký trước cửa ngáp dài, có vẻ như lão sắp tan làm về nhà nên giọng điệu hơi thiếu kiên nhẫn, cũng không ngẩng đầu lên nói với Ansu.
"Ansu Morningstar."
"Ansu Morningstar." Lão vừa nói vừa viết tên của Ansu xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên: "Là do Luojia đại nhân đề cử sao? Người của gia tộc Thần Tinh?"
"Đúng vậy." Ansu híp mắt nói.
"Hừ..." Linh mục già hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Bây giờ ai cũng có thể trở thành giáo đồ dự bị rồi..."
Đứa trẻ của gia tộc Thần Tinh, đương nhiên lão đã từng nghe nói qua, nguyên tố quang minh trong cơ thể ít đến đáng thương, vừa sinh ra đã hại chết mẹ mình.
Năm đó chuyện này đã gây xôn xao cả thành phố.
Nhưng thật trớ trêu, nhiều năm sau, đứa con của sự nguyền rủa này lại có thể trở thành thánh đồ dự bị của Quang Huy Giáo đình, thậm chí còn được thánh nữ dự bị đề cử.
Chắc chắn là đã sử dụng sức mạnh của tiền bạc.
Nếu không thì sao thánh nữ dự bị lại để mắt đến đứa con của sự nguyền rủa này chứ?
Còn bản thân lão?
Vì Giáo đình canh giữ cửa hơn nửa đời người, đến bây giờ vẫn chưa được đề cử, vẫn chỉ là một nhân viên hợp đồng, mỗi tháng lĩnh một đồng vàng tiền lương.
“Thánh ấn của ngài vẫn chưa được làm xong.” Linh mục già vẫn cúi đầu: “Chúng ta đã đóng cửa rồi, ngày mai hãy quay lại.”
“Không thể sắp xếp một chút sao?” Ansu bình tĩnh nói.
Hắn nhớ rõ ràng vẫn chưa đến giờ đóng cửa.
"Đóng cửa rồi chính là đóng cửa rồi." Linh mục cúi đầu sắp xếp tài liệu, cũng không thèm nhìn Ansu một cái: "Cho dù ngài là quý tộc cũng không có đặc quyền.”
Lão sùng bái nữ thần quang minh, ghét nhất là loại hoàn khố này.
Linh mục già cũng không sợ Ansu sau này sẽ trả thù, thánh đồ dự bị chỉ là thân phận tạm thời, nếu thánh đồ thi ba lần mà không qua thì ngay cả thân phận dự bị của đứa trẻ này cũng sẽ bị tước đoạt.
Loại hoàn khố này làm sao có thể vượt qua kỳ thi chứ?
Bài kiểm tra nhập giáo không thể dùng tiền để mua chuộc.
Linh mục cảm thấy việc lão ngăn Ansu ở ngoài cửa là để bảo vệ giáo đường thần thánh kia khỏi sự ăn mòn của tư bản.
"Ta biết ông đang nghĩ gì," Ansu nhìn chằm chằm vào mặt linh mục: "Ông cho rằng ta dựa vào tiền mới có được đề cử.”
“Ngài hiểu lầm rồi.” Linh mục ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Ngài đâu phải như vậy. Nhưng mà, chỉ là ta không muốn để cho hơi thở của tiền bạc xâm phạm đến con đường của nữ thần.”
"Không, thực ra ông nói không sai." Ansu cũng cười đáp lại, thẳng thắn nói: "Ta chính là có tiền.”
Sự thẳng thắn của Ansu khiến linh mục sửng sốt.
Làm gì có ai nhận tội mà lại quang minh lỗi lạc như vậy chứ!
Nhưng điều khiến lão càng kinh ngạc hơn là hành động tiếp theo của Ansu – hắn trực tiếp đặt một túi tiền nặng trịch lên quầy.
Ước tính sơ bộ, ít nhất cũng phải có sáu mươi đồng vàng.
Đây là phòng trước mà, còn có người khác ở đây mà.
Làm gì có ai hối lộ mà quang minh chính đại như vậy chứ!