“Con có hiểu rõ giáo quy của Quang huy Giáo đình không?”
Bá tước Carlo hơi bình tĩnh cơn tức giận, nói với Ansu:
“Một khi đã trở thành thánh đồ, hết thảy của thế tục đều không còn liên quan đến con nữa.”
“Con hiểu.” Ansu không kiêu ngạo không siểm nịnh mà gật đầu:
“Phụ thân đại nhân, con cũng quyết tâm dùng cả một đời của con hiến dâng cho thánh quang, con cũng đã đạt được danh ngạch kiểm tra rồi.”
Sắc mặt bá tước Carlo lập tức trầm xuống.
Nhất định là nữ tu sĩ vừa mới thăm hỏi làm hại.
Đúng thật là giao hữu vô ý.
Thiếu gia chỉ biết ăn chơi trác táng nhà ông lại bị những hồ bằng cẩu hữu này dạy hư, muốn đem một đời của mình hiến cho thánh quang chó má kia!
Tình huống của thằng nhóc nhà mình, bá tước Carlo có thể không hiểu rõ sao?
Thiên phú về phương diện quang minh của Ansu gần như bằng không, nói trắng ra chính là cái thánh quang ngu ngốc.
Nữ tu kia dụ dỗ hắn gia nhập giáo đình, còn muốn đi thi cái gì kiểm tra nhập giáo kia. Thi thất bại rồi thì còn lần thi thứ ba thứ tư thứ năm, tuổi xuân rực rỡ tốt đẹp đều lãng phí vào việc làm đề rồi, đây không phải là chậm trễ người ta sao?
Đứa bé của tử tước nhà cách vách cũng đã chòng ghẹo phụ nữ nhà mẹ đẻ rồi, thằng con nhà mình đặt hôm nay ngày làm đề, bao giờ bá tước Carlo ông mới có thể ẵm lên cháu trai?
“Ansu… Tình huống của con chúng ta đều rõ ràng,”
Ông quyết định ngữ trọng tâm trường tử tế trò chuyện chút với con trai:
“Thiên phú của con không ở lĩnh vực thánh quang này… Trong nhà chúng ta không thiếu ma pháp sư, cha biết rõ, trong lòng con có oán khí, nhưng không phải cha không ủng hộ giấc mộng của con, mà là chúng ta phải nhận thức rõ ràng đâu là hiện thực.”
“Thực ra chưởng quản mỏ vàng cũng không phải chuyện hỏng bét như vậy.”
Carlo dùng giọng điệu thương lượng nói:
“Nếu như con thực sự không muốn thì cũng có thể đi quản lý mỏ bạc mà…”
“Con có biết kiểm tra nhập giáo của Quang huy Giáo đình có nhiều khó khăn như thế nào không hả?”
Thấy Ansu vẫn là không hề lung lay, bá tước Carlo liếc một mắt Enya đứng hầu tại bên cạnh: “Enya, ngươi thử nói xem, ngươi cảm thấy chủ nhân của ngươi có thể thông qua kiểm tra không? Với trình độ của chủ nhân ngươi?”
“Không thể.” Cô không hề do dự nói trúng tim đen: “Chủ nhân là đồ vô dụng.”
Sau đó, Enya nghĩ một chút, lại nói bổ sung thêm một câu:
“Nhưng tôi nghĩ có thể ám sát hết những thí sinh khác, liền có thể thông qua rồi.”
… Ansu quan sát biểu cảm của nữ bộc tiểu thư, bên trong con ngươi màu hổ phách kia không có một tia gợn sóng, bình tĩnh như là nước hồ vào tiết trời thu, câu kia đem thí sinh khác đều giết sạch, xem ra không hề là lời đùa giỡn.
Sao ngươi còn cực đoan hơn ta…?
Ansu lại cảm thấy đau đầu.
Xem ra, người của toàn gia này đều xem thường ta ah.
Đều cảm thấy Ansu không thể lên bờ.
Quả thực, y theo thiên phú của nguyên chủ, muốn thông qua kiểm tra nhập giáo của giáo đình, quả thực là chuyện viển vông.
Nghi thức nhập giáo của giáo đình tổng cộng có hai phần tính điểm:
Một là bài kiểm tra kiến thức văn hóa.
Mà nguyên chủ chính là bất học vô thuật từ nhỏ, môn văn hóa liền qua không được ải này.
Hai là kiểm tra tư chất.
Cũng liền là trắc nghiệm tư chất ma pháp.
Bằng thánh thể phú nhị đại tiên thiên kia của nguyên chủ, một ải này cũng không đạt được điểm đạt chuẩn.
Hai trận sơ khảo này thi xong rồi, còn có kiểm tra cuối cùng.
Thực chiến.
Ansu là nhân tinh từ nhỏ, hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, rõ ràng Carlo sở dĩ ngăn cản hắn, là lo lắng bản thân lãng phí thanh xuân vào chuyện không có ý nghĩa.
Hắn sợ rằng bản thân bị học tập làm lỡ thanh xuân tươi đẹp của phú nhị đại.
Biết rõ nguyên nhân, liền dễ dàng đúng bệnh hốt thuốc rồi.
“Phụ thân đại nhân.”
Ansu nhìn thẳng vào con ngươi của bá tước, nghiêm túc nói: “Con chỉ thi một lần, nếu như thất bại thì quyết không thi lại, con sẽ vứt bỏ ước mơ, thành thành thật thật về nhà kế thừa mỏ vàng!”