Chương 84: Đi Chợ Bị Móc Túi

Chương 84: Đi Chợ Bị Móc Túi

Hắc thị, nơi đây ở Nguyệt Long Trấn là địa phương có thể tìm thấy bất kỳ thứ gì mà ngươi cần. Đan dược, Vũ Kỹ, Linh Kỹ, Vũ Linh Khí, Yêu Thú thậm chí một số thiên tài địa bảo cũng có thể xuất hiện ở đây.

Nhưng đã gọi là chợ đen thì phải có buôn bán hàng hóa trái phép. Đúng thế! Mọi vật phẩm ở đây đều là hàng trái phép, các tài nguyên tu luyện nơi này đều là đồ trộm cướp được từ khắp nơi, được các tặc thủ đem đến đây trao đổi và rửa tiền.

Nguyệt Long Trấn chỉ có một số người có địa vị lớn mới biết đến sự tồn tại của chợ đen dưới lòng đất này, những phàm nhân và các tu luyện giả tu vi thấp đều không có tư cách biết được.

Điểm đặc biệt của nơi này chính là nó được sự ủng hộ âm thầm của các thế lực lớn trong Nguyệt Long Trấn, miễn chợ đen này không xung đột lợi ích với họ thì có thể tự do kinh doanh. Mặt khác, sự tồn tại của chợ đen này góp phần không nhỏ đến sự phồn hoa của Trấn.

Đặc sản của chợ đen này tất nhiên không thể thiếu buôn người, nơi đây có không ít quầy bán nô tì nữ nhân, cũng có một vài nơi thậm chí bán cả nô lệ là nam nhân, nói chung là cái gì cũng có.

Theo sự dẫn dắt của năm người, đội hình Thiên Nữ Tối Cường Cung đi qua một vài con hẻm vắng, sau đó xâm nhập được vào chợ đen, nhìn thấy khách hàng mới đến là một nhóm nữ nhân đông đúc, mọi người không khỏi hoài nghi dừng lại quan sát.

- Dừng lại, các ngươi làm sao biết được nơi này? Chỗ này không phải nơi muốn tới là tới đâu!

Thấy đám người Lục Thanh Nhi muốn tiến nhập hắc thị, một tên chịu trách nhiệm quản lý lối vào lập tức ngăn cản. Tuy dáng vẻ đám nữ nhân này rất phi phàm nhưng hắn cũng không đặt các nàng vào mắt. Đến chợ đen đều là các nam tử hán thực lực thông thiên, hoặc là thế gia giàu nứt đố đổ vách, một đám nữ nhân thì có tư cách gì mà đi vào?

- Chúng ta muốn đi chợ, xin nhường đường cho!

Thái Dương lập tức tiến tới nói, tên gác cổng nghe thế cười mỉa mai:

- Cái gì cơ? Ngươi muốn đi chợ á?

- Có tiền không mà muốn vào đây? Thôi thôi, cầm mấy đồng xu lẻ của các ngươi lên chỗ cổng trấn mà mua đồ ăn cầm hơi đi, nhầm chỗ rồi.

Thái Dương nghe thế không vui đáp:

- Chúng ta không phải đi mua thức ăn, chúng ta chính là muốn đi vào hắc thị!

Mọi người xung quanh nghe thế liền ồ lên ngạc nhiên, tên gác cổng cười phá lên như điên, vừa cười vừa nói:

- Muốn đi chợ đen cũng được, thế thì nộp phí qua cổng a, các ngươi cả thảy mười bảy người, phí vào một người là năm trăm kim tiền, vị chi là tám nghìn rưỡi, trả nổi không?

- Tám nghìn rưỡi sao?

Thái Dương lộ vẻ lúng túng, mức giá này có chút không ổn, mọi người xung quanh thấy thế lại càng trào phúng:

- Ha Ha, nghe giá một cái đơ ra như tượng luôn kìa!

- Cũng phải thôi, bọn nữ nhân một ngày giỏi lắm kiếm được hai mươi kim tiền, đi làm hơn một năm cũng chưa chắc trả nổi số tiền như thế để qua được cổng.

- Buồn cười hết sức! Cổng còn không qua được, lại còn nói muốn vào đó sắm đồ! Ta cười chết mất, Ha Ha!

Thái Dương sau một thoáng bối rối thì đành thở dài, nàng nói:

- Ngại quá, mười nghìn này được buộc sẵn, giờ lựa ra một nghìn rưỡi để đưa cho ngươi tám nghìn rưỡi cũng khá là mất thời gian, thôi thì ngươi cứ cầm mười nghìn luôn đi, xem như tiền boa nha!

Nói xong, nàng khẽ ném xâu tiền vào lòng bàn tai tên gác cổng một cách chính xác, sau đó cùng chúng nữ hiên ngang đi vào bên trong.

Phải mất một phút sau, cả đám đông cùng với tên gác cổng mới định thần lại.

- Đám nữ nhân này có tiền! Nhanh theo sát chúng, sơ hở là…hốt bạc. Hà Hà!

Một tên nhanh chóng mừng rỡ lủi vào trong đám người, sau đó cả đám cũng thi nhau đuổi theo, muốn cùng nhau đánh cướp một trận ra trò.

Vào trong chợ đen, cảnh tượng tráng lệ nơi đây khiến chúng nữ hoa cả mắt, vốn nghĩ khu chợ dưới lòng đất này sẽ khá tối tăm và ẩm thấp, thế nhưng không ngờ lại sáng như ban ngày, không nghí ồn ào nô nức và mát rượi như có gió thoảng qua.

- Oa! Thật nhiều dược liệu!

- Kia là! Tài liệu luyện khí!

- Ôi! Lãnh Thiết, ta đang cần để nghiên cứu trận pháp!

- Vũ kỹ nhiều quá, Linh Kỹ cũng cả rổ kìa! Nguyên Linh Khí mà chất như là binh khí thường!

Lập tức, mọi người đều bị sự phồn hoa thu hút, An Yên và Quỳnh Mai tự bỏ tiền túi ra mua không ít dược liệu và tài liệu luyện khí, như Ý cũng không ngừng chi tiêu.

Lục Thanh Nhi thận trọng quan sát xung quanh, nữ nhân đi vào trong đây vốn đã không bình thường, đằng này vào chợ đen các nàng lại mua không ít thứ, chắc chắn chuyện này sẽ gây chú ý.

- Thứ lỗi, tránh đường tránh đường đi!

Đột nhiên, từ bên phải đoàn người lao ra một nam nhân che kín dung nhan, tên này di chuyển vô cùng khả nghi, người khác nếu muốn lách qua dòng người sẽ khéo léo luồn lách, còn tên này giống như đang lao thẳng về các nàng hơn.

- Ha! Trò này xưa rồi!

Cái kiểu chen chúc va đập trong đám đông rồi móc túi các kiểu Lục Thanh Nhi đã quá quen mắt khi còn ở kiếp trước, nàng xác định chắc chắn tên này có vấn đề, hai tay vươn ra rồi vung vẩy giống như là vươn vai giãn gân giãn cốt.

Mọi người thấy Lục Thanh Nhi đang đi bỗng dưng múa may tại chỗ thì đều dừng lại, còn chưa kịp thắc mắc thì lại thấy nàng lắc mình một cái, thân ảnh quỷ mị trong nháy mắt từ đầu đoàn người xuất hiện ở giữa hàng, ngay trước mặt Vũ Hạnh tung ra một quyền.

Bốp! Rắc!

Nắm đấm dứt khoát đánh vào xâu tiền Vũ Hạnh đang cầm trên tay, bất quá lại va chạm phải một cánh tay hư hỏng khác.

- A A A! Các ngươi chờ đó!

Tên móc túi lấm la lấm lét kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó ôm bàn tay của mình vội vàng chạy đi.

Mọi người thấy cảnh này đều hít một hơi thật sâu, hóa ra cung chủ cố tình làm động tác giả rồi nhân lúc tên trộm vặt này không chú ý mà ra tay.

- Vũ Hạnh, tiền bạc phải để trong trữ vật, khi nào thanh toán mới mang ra, tỷ cứ cầm hớ hênh như thế sẽ thu hút rất nhiều người đến xin đấy!

Vũ Hạnh cười cười xấu hổ gật đầu, chúng nữ lại tiếp tục đi dạo trong hắc thị.

Phía xa, không ít người đều chứng kiến pha móc túi kia, ghé tai nhau bàn luận:

- Này, nữ nhân áo lục kia không đơn giản a!

- Đúng thế, ban nãy ra tay chính là Lê Thủ, tên này thủ thuật móc túi và thực lực cũng phải nằm trong những thứ hạng đầu của hắc thị!

- Ừ! Tên này trông bần bần vậy thôi chứ thực lực là Vũ Sĩ Thất Trọng đấy, thân thủ của hắn ngay cả ta cũng khó mà nắm bắt, vậy mà không ngờ lại bị nữ nhân kia bắt quả tang, còn đánh cho một cái.

- Ơ nhưng sao trông hắn đau đớn thế nhỉ, không phải chỉ bị nữ nhân kia đánh nhẹ vào tay để bắt quả tang thôi sao?

- Ngươi ngu thế! Hắn diễn trò đó, không lẽ ngươi đi móc túi bị bắt quả tang trước thanh thiên bạch nhật mà còn mặt dày ở lại?

- Bất quá, đắc tội với đám móc túi này, không phải chuyện thoải mái gì đâu!

Trở lại với tên móc túi, sau khi bị Lục Thanh Nhi gõ cho một cái, xương bàn tay hắn dường như đã bị nứt, đau đớn vô cùng, hắn nhanh chóng chạy về bản doanh tìm đan dược chưa trị.

- Tam Đệ, hôm nay về sớm thế?

Hắn vừa tiến vào thì bên trong vang lên tiếng hỏi thăm, tên này liền oán hận nói:

- Đại ca! Cho đệ xin một viên đan chữa thương, đệ bị người ta ám toán!

- Ám toán! Là ai to gan như vậy!

Người gọi là đại ca lập tức nhướng mày, nhanh chóng tiến tới đưa cho tên móc túi một viên đan dược, sau đó tỷ mỉ quan sát bàn tay bị thương của hắn.

- Vâng đại ca! Đệ đang chuẩn bị nhảy đồ, ai mà ngờ được nữ nhân kia đã sớm theo dõi đệ, đệ vừa vươn tay ra thì ả đánh một quyền!

Tên đại ca nghe thế liền ngây ngẩn

- Ngươi nói cái gì?

- Đệ bị đánh lén!

- Ai đánh?

- Một nữ nhân…. A!

Sau khi nói xong, chính tên này cũng thốt lên kinh hoàng.

- Sao lại là nữ nhân? Sao một nữ nhân lại có thể đánh gãy tay một Vũ Sĩ như ta?

Tên đại ca thì ngưng trọng, hắn nói:

- Tam Đệ, chuyện này không đơn giản, chắc chắn có băng khác muốn cướp mối làm ăn của chúng ta, bọn chúng hèn đến mức cải trang thành nữ nhân để dụ đệ ra tay rồi đánh lén!

Tam đệ nghe thế thì ánh mắt sáng lên, thấy cũng có lý, hắn ngưng trọng hỏi:

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ, thực lực tên này thâm tàng bất lộ, hắn giấu khí tức kỹ đến mức đệ không hề phát giác, hẳn là Vũ Sư trở lên!

Đại Ca suy tư một lúc, gương mặt dần trở nên dữ tợn, hắn vung tay lấy ra một khối ngọc giản, bóp nát:

- Vũ Sư mà thôi, chúng ta không ngán! Triệu tập toàn bộ anh em, có kẻ dám cướp mối làm ăn của chúng ta trong Hắc Thị, giết không tha!

Chưa đầy mười phút sau, trong căn phòng đã tập hợp hơn hai mươi móc túi thủ, tên đại ca trình bày lại sự việc một lần nữa, không khí trong căn phòng lúc này đã tràn ngập sát khí, đâu có phảng phất có sự xuất hiện của một vài hơi thở cấp độ Vũ Sư.

- Tam Đệ, dẫn đường đi!

Đội hình móc thủ hùng hổ đi ra khỏi căn phòng, thẳng tiến về trung tâm chợ đen.

Hết chương 84…

Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan