Chương 66: Giá như…

Chương 66: Giá như…

- Trời trong xanh không có lấy một gợn mây, lấy đâu ra sấm chớp chứ?

Lục Thanh Nhi cười khổ nhìn túi trữ vật trong tay, điều kiện của Như Ý quá khó khăn a.

- Chạy đi đâu?

Phía xa, Quách Lợi thấy Lục Thanh Nhi chạy đi, hắn khoái trá cười lớn, kiếm trong tay chém ra vài cái, từng luồng kiếm ảnh xé gió lao tới.

Lục Thanh Nhi vội vàng nhảy đi chỗ khác, tuy nàng không cách nào đả thương được Quách Lợi, nhưng tốc độ lại nhỉnh hơn hắn, vậy nên nàng có thể tránh né toàn bộ.

Trận chiến rơi vào tình trạng giằng co hết sức khó chịu, Lục Thanh Nhi tốc độ cực nhanh, bất quá lại không cách nào tạo thành thương tổn đối với Quách Lợi. Ngược lại, Quách Lợi cũng không cách nào đánh trúng được Lục Thanh Nhi, cũng không thể đuổi kịp để bắt nàng.

- Né hay lắm, để xem ngươi có né được đòn này của ta hay không?

Quách Lợi cười lạnh, kiếm trong tay sáng lên quang mang vàng đất, khí thế hủy thiên diệt địa, một trảm chém ra phóng thẳng về phía đám người chúng nữ và huynh đệ họ Cao.

- Hèn nó cũng vừa vừa thôi chứ?

Lục Thanh Nhi nghiến răng ken két mắng một tiếng, trong thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước công kích, che chắn cho đám người phía sau.

Khí trong cơ thể lưu chuyển, Lục Thanh Nhi cố hết sức gồng mình lên, dồn toàn bộ sức lực về hai cánh tay khiến cho nó cứng chắc nhất có thể.

Ầm Ầm!

Kiếm ảnh va chạm, Lục Thanh Nhi lập tức rơi vào hạ phong, lực lượng vô cùng vô tận sắc bén cứa vào da thịt, khiến nàng đau đớn không thôi.

Tuy có 20% giảm sát thương, thế nhưng chênh lệch thực lực quá lớn nên Lục Thanh Nhi vẫn chịu thiệt thòi không khác gì lúc chưa đột phá, nếu quy đổi ra cấp độ, tu vi Vũ Phách của Quách Lợi hẳn là tương đương với cấp 40, chênh lệch hơn hai mươi cấp thế này thì dù hệ thống có buff bẩn cỡ nào cũng không cứu được Lục Thanh Nhi pha này.

Công kích kết thúc, Lục Thanh Nhi hiện ra trong tầm mắt Quách Lợi, máu đã lần nữa nhỏ giọt trên cánh tay nhỏ nhắn, vết thương sâu hoắm cùng dư ba công khiến Lục Thanh Nhi thê thảm không thôi, so với lúc nãy nằm dưới hố cũng tám lạng nửa cân.

- Ha Ha! Còn tưởng nhà ngươi có gì ghê gớm, chỉ được mỗi cái tốc độ mà thôi!

Quách Lợi cười lớn, lại một kiếm mạnh mẽ lao tới:

- Ngươi giỏi né lắm mà? Sao không né tiếp đi!

Lục Thanh Nhi khó khăn đỡ lấy thêm một kiếm nữa, hai tay đau đớn run lên từng cơn, máu chảy ra không ngừng.

Mọi người phía sau vô cùng kinh hãi, bọn họ muốn bỏ chạy, nhưng cũng tự biết mình không có bản lĩnh chạy trốn khỏi sự truy bắt của Vũ Phách, thế nên chúng nữ cũng chỉ có thể trông cậy vào Lục Thanh Nhi.

Minh Nguyệt chắp tay trước ngực, nhắm mắt thành khẩn không ngừng thì thầm:

- Con lạy ông trời, lạy thần linh trên cao, mong người đại từ đại bi ban cho chúng con một tia sét để chúng con kích hoạt trận pháp!

Thái Dương không nhịn được cốc đầu Minh Nguyệt một cái, mắng:

- Muội đừng có suy nghĩ viển vông, nắng chang chang thế này lấy đâu ra sấm? Họa may có ai đó điều khiển được thiên nhiên, tạo ra cho chúng ta một tia thì còn được!

Như Ý nghe Thái Dương vế đầu còn đứng đắn, vế sau cũng chẳng khác gì câu của Minh Nguyệt, nàng bó tay nhún vai, hùa theo:

- Đừng có gây áp lực cho Thanh Nhi nữa, lo bảo vệ bản thân cho tốt đi, muội ấy chống đỡ đến bây giờ đã sắp không chịu nổi nữa rồi…Hức, giá như mà có một tia lôi điện bé tí thôi cũng được, chỉ cần là lôi điện là đủ.

Nguy hiểm đang cận kề, thế mà mọi người tự dưng lại giở thói nhiều chuyện, việc này khiến cho Cao Chiêu và Cao Kiến bất đắc dĩ không thôi.

- Tình hình quả thật vô cùng nguy hiểm, phòng ngự của ta chỉ có thể miễn cưỡng chống lại Vũ Sư, còn Vũ Phách thì không có khả năng.

- Tốc độ của đệ cũng không thể qua mắt được hắn, so với Thanh Nhi cũng không cách nào so a. Giá như…

- Giá cái đầu ngươi, lại lây bệnh của các nàng hả?

Lục Thanh Nhi triệt để cạn lời:

- Cái này là chuyện gì đây? Ta đang che chở cho mọi người a, ta vừa ăn ba kiếm sắp rớt tay ra ngoài rồi đây, Đoạn Tuyệt Đao sắp gãy rồi đây này!

- Thế mà mọi người lại không tim không phổi đứng trò chuyện tán dóc, u là trời!

Lại một đạo kiếm quang bắn mạnh tới, Lục Thanh Nhi vung lên thanh đao, cản lại được một chút lực đạo, sau đó vẫn phải dùng sự cứng chắc của thân thể để cản lại lực lượng khổng lồ kia.

+ 500 exp!

Bất Tử Thể level 20: 1.500/20.000 exp!

Quách Lợi vô cùng khoái trá chém ra công kích, hắn chỉ dùng một chút sức mạnh không đáng là bao để công kích, thế nhưng lại đánh cho nữ nhân quỷ dị kia thành cái bộ dạng này.

Cái cảm giác khiến đối phương không thể né đòn mà buộc phải ngạnh kháng phải nói quá đã, Quách Lợi nghiện mất cảm giác này rồi, hắn không ngừng tung ra từng đường kiếm lạnh lùng.

+ 500 exp, + 500 exp!

Lục Thanh Nhi không ngừng hứng chịu công kích, cảm nhận Quách Lợi đang muốn chơi đùa với mình, ngược lại thì đây là một cái máy cày kinh nghiệm từ trên trời rơi xuống, thế là Lục Thanh Nhi cũng chìm vào trạng thái diễn xuất, không ngừng run rẩy kêu la thảm thiết, máu phun ra như mưa sau mỗi lần Quách Lợi tấn công.

Lục Thanh Nhi diễn đạt đến mức chúng nữ đứng ngay sau lưng tưởng thật, mấy người mít ướt đã khóc toáng lên, những người kiên định cũng đã đỏ ngầu đôi mắt.

- Tốc độ tăng kinh nghiệm quá chậm, lên một cấp thì còn có khả năng, Quách Lợi không rảnh đến mức đứng đây chém mình cả ngày, vẫn phải tìm cách lật ngược tình thế!

Lục Thanh Nhi lại đỡ lấy một kiếm ảnh, hiện tại nàng đã quen cách sử dụng hơi thở vận chuyển nội công cường hóa cơ thể, đau đớn cũng đã giảm dần. Nhưng cứ đà này Quách Lợi sẽ mất kiên nhẫn, những đòn sau đó sẽ không hời hợt như thế này nữa mà trực tiếp lấy mạng nàng. Ai mà biết được tên hèn hạ này có dùng mấy trò hạ lưu nào hay không, hắn mà đánh lén chúng nữ thì nàng cũng hết cách.

- Phải có lôi điện sao? Chúng ta cần phải có lôi điện sao?

- Lôi điện…lôi…điện!

- Điện… phải rồi! Là điện! Điện!

Lục Thanh Nhi chợt sáng bừng ánh mắt, tại sao nàng không nghĩ ra chứ?

- Như Ý tỷ! Chỉ cần một chút lôi điện nhỏ thôi đúng không? Không cần lôi điện lớn như sét đánh đúng không?

Lục Thanh Nhi liền gấp gáp hỏi, Như Ý cũng liền xác nhận.

- Trong tài liệu là vậy, nó nói chỉ cần là lôi điện là được, không quản uy lực.

- Hay lắm! Có cách rồi!

Lục Thanh Nhi liền cười lớn, đỡ lấy một kiếm ảnh nữa, nàng phun ra chút máu tươi tiếp tục nói:

- Vậy lực lượng cần thiết để nhét viên đá vào lỗ trái tim thế nào?

Như Ý suy nghĩ một lúc, nàng nói:

- Nó cùng một bộ với cục bi hôm trước, chắc lực lượng cũng tầm đó.

Lục Thanh Nhi gật đầu, nàng nhìn qua Cao Chiêu, hỏi:

- Cao Chiêu huynh, huynh là Vũ Sĩ Cửu Trọng đúng không? Huynh có thể trong thời gian ngắn bộc phát ra lực lượng của Vũ Sư không?

Cao Chiêu lập tức gật đầu:

- Muội yên tâm, ta có chút thủ đoạn, trong thoáng chốc tăng lực lượng không thành vấn đề!

- Tốt lắm, vậy mọi người nghe muội phân phó, chúng ta sẽ tuyệt địa phản kích!

- Thế nhưng muội vẫn cần Như Ý tỷ xác nhận lại một lần nữa kẻo phí công vô ích!

Lục Thanh Nhi nghiêm túc hỏi Như Ý:

- Sau khi lập trận, có thể đối phó với Vũ Phách không?

Như Ý tự tin gật đầu, nàng nói:

- Trừ khi người làm ra công thức bố trí trận pháp nói xạo, nếu không thì chắc chắn có thể đối phó với tu luyện giả dưới cấp Tướng!

- Trận pháp này là cấp bậc hiếm nhất trong tất cả những thứ có thể ngẫu nhiên rơi khi trả nhiệm vụ, có tới một vạn linh kiện, mười vạn liên kết mà cấu thành, ta tin với quy mô của nó, chắc chắn sẽ giúp chúng ta thoát khỏi nghịch cảnh!

- Tốt! Mọi người ai còn khả năng chiến đấu, đều nghe muội phân phó!

Hết chương 66…

Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan