Chương 1: Khởi điểm

Đừng rời xa ta... đừng bỏ mặc ta ... ta xin nàng... đừng đi ...

Thanh âm đứt đoạn, chất chứa bao đau khổ, bi thống đến tột cùng cứ văng vẳng bên tai. Giữa khung cảnh trắng xóa mờ ảo, vị nam nhân bận y phục cũng trắng xóa, mái tóc dài khẽ đung đưa theo gió, dáng vẻ uy phong, khí chất bất phàm, không vướng chút bụi trần. Khuôn mặt nam tử như bị che khuất bởi một lớp sương mỏng, tuy nhiên, có cảm giác như đằng sau màng sương ấy là một tuyệt thế mỹ nam, vạn năm có một, duy chỉ có ánh mắt là thấy rõ, ánh mắt u sầu, uỷ khuất. Nam nhân hướng tay về phía người kia, thanh âm vẫn đều đều, vẫn thê lương...

Ánh nắng nhẹ nhàng của buổi sớm mai khẽ luồn qua ô cửa sổ, làm bừng sáng căn phòng nhỏ. Một cánh tay   nhỏ nhắn vươn tới, tắt đi cái thứ tiếng réo gọi inh ỏi của đồng hồ báo thức đặt trên bàn ngay cạnh giường. Mi hơi nhíu, là một giấc mơ? Một giấc mơ kì lạ. Khẽ vươn vai, cô gái nhỏ bước xuống giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thay vào bộ đồng phục mới tinh. Liếc qua tập vở cũ trên bàn: Lê Lý Lan Phong, học sinh lớp 8A, cô thở nhẹ, kể từ giờ cô là học sinh trung học cơ sở năm cuối, nhanh thật!

Ngày đầu năm học, học sinh nô nức tựu trường, ai ai cũng vui vẻ. Ngồi trên lớp học, nghe cô giáo phổ biến kế hoạch lao động mà Lan Phong chẳng lọt tai chút nào, cô mải nghĩ về giấc mơ tối qua, nam nhân ấy... thật mơ hồ! Cô không tài nào nhớ nổi khuôn mặt đó, cứ như thể bị xóa sạch trí nhớ vậy! Đến khi cô ngừng suy nghĩ thì cũng là lúc cô giáo chủ nhiệm thông báo nghỉ. Lũ con gái hẹn nhau buổi tối đi bờ hồ giải khát, tất nhiên cô cũng không ngoại lệ.

Tối đó, đám con gái lâu ngày không gặp hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới đất, tiếng cười sảng khoái cả một góc. Cô thích cái không khí này, tụ họp với bạn bè thật là vui. Gió mang hơi nước của hồ Gươm mát rượi, mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Bất giác, một ánh sáng từ đáy hồ lóe lên, kim quang vàng rực. Như bị thôi thúc, cô đến gần hơn , gần hơn nữa... lúc một đứa bạn trong nhóm hét lên cũng là lúc cô nhận ra rằng mình đã rơi xuống nước. Mọi người xúm lại quanh hồ ngày càng đông. Thân mình từ từ chìm xuống, cô sợ. Lấy hết sức bình sinh ngoi lên, nhưng khí lực đã cạn, thân thể dần buông lỏng, cô chìm dần... chẳng lẽ số mình đã tận?