Chương 917: Kinh động bộ chính trị

Nghị luận về Trương Thanh Vân, đây chẳng qua là một sự việc nhỏ xen vào trước hội nghị, nhưng một sự việc như Trương Thanh Vân có thể xen giữa hội nghị cấp cao của quân giải phóng quốc gia, chỉ tính riêng vấn đề này đã nói rõ Trương Thanh Vân nổi danh khắp Trung Quốc. Hắn không những có ảnh hưởng với dân chúng, ngay cả cao tầng quân đội cũng chú ý, vì vậy có thể thấy được lực ảnh hưởng và phản hồi của buổi họp báo trước đó là thế nào.

Không biết vì sao vì chuyện nhỏ xen giữa hội nghị làm tâm tình của Triệu Truyền khá hẳn lên, trong nghị luận lần này Phùng Tấn Vân và Quách Thanh Minh rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, Mã Quang Vinh là người thẳng tính nổi tiếng trong tổng cục chính trị, lão sẽ không thèm nể mặt Phùng Tấn Vân và Quách Thanh Minh.

Quách Thanh Minh và Phùng Tấn Vân nghị luận liên tục, nhưng Phùng Tấn Vân thua xa về công phu miệng lưỡi, cuối cùng cũng chỉ biết bại trận đỏ mặt tía tai. Quách Thanh Minh thì càng khó khăn, Triệu Truyền định mở lời nhưng cố gắng nhẫn nhịn.

Triệu Truyền có thể nhận thức có một bụng lời muốn nói nhưng không thể nói, thật sự quá khổ sở. Quách Thanh Minh dù thế nào cũng không vừa mắt Trương Thanh Vân, nhưng lão chỉ biết giấu sâu trong lòng, thậm chí cũng không dám biểu hiện ra trên vẻ mặt.

Triệu Truyền đột nhiên cảm thấy buồn cười, cảm thấy em rể của mình quá thần thông quảng đại. Chưa nói đến vấn đề nổi tiếng cả nước, lợi hại hơn chính là ngủ với người phụ nữ có tương lai nhất Quách gia, nhưng đám tai to mặt lớn của Quách gia không dám nói lời nào.

Nếu so sánh với sự xấu hổ của Quách Thanh Minh, năm xưa Trương Thanh Vân bắt cóc Triệu Giai Ngọc quét rác trên mặt Triệu gia chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Dù sao bây giờ ai cũng biết hắn là con rể Triệu gia, nhưng quan hệ với Quách gia thì thế nào?

Rõ ràng có quan hệ nhưng cũng không thể nói có quan hệ, Quách gia hận Trương Thanh Vân đến tận xương tủy nhưng cũng không dám động vào, đây đúng là khó khăn lớn.

Con người luôn là như vậy, Triệu Truyền thấy hai người mình kiêng kỵ nhất ở tổng cục chính trị phải kinh hoàng mà rất vui sướng, giống như những đau khổ vài ngày qua đã giảm bớt đi rất nhiều. Vì vậy lão rất tiêu sái và tự nhiên trong toàn thể hội nghị, tất cả lo toan bị ném sau đầu.

Vì chuyện nhỏ xen vào trước hội nghị mà Triệu Truyền có được sự ủng hộ, lão quá quen thuộc Trương Thanh Vân, lão đã quen biết khi đối phương chỉ là một con kiến hôi ở góc núi xó rừng. Cả đời này lão đã qua tuổi năm mươi, đã gặp qua rất nhiều người, cũng đã được gặp rất nhiều nhân tài.

Trương Thanh Vân cũng là một nhân tài như vậy, trong thế giới này tìm được một người như hắn có thể nói là vô số. Nhưng muốn phát triển từ một hạt vừng lên cây đại thụ chống trời, điều này tuyệt đối là khó thể có được.

Nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh Trương Thanh Vân là cây đại thụ che trời, nếu lấy xuống tất cả vầng hào quang trên người thì hắn cũng là quan lớn cấp bộ. Trung Quốc có thể chế chính trị thế nào? Có bao nhiêu cán bộ trên cấp chính bộ?

Triệu Truyền biết rất rõ, không bao lâu nữa Trương Thanh Vân sẽ là chư hầu một phương. Trung Quốc có vài chục ngàn kilomet vuông đất đai, cũng có nhiều tỉnh thành, nhưng người như Trương Thanh Vân hầu như có rất ít, có thể tưởng tượng lực ảnh hưởng của đối phương là thế nào.

Trương Thanh Vân đi từ vị trí một dân đen lên cấp bậc hôm nay cũng làm bùng lên khí thế hào hùng trong lòng Triệu Truyền. Từ khi Trương Thanh Vân phát triển đến nay đã qua bao nhiêu sóng gió? Triệu Truyền biết rất rõ, nếu so sánh với hắn thì thất bại của Triệu Truyền căn bản không là gì, không có tính chất quyết định. Sau khi hiểu rõ đạo lý này thì tâm tình Triệu Truyền chợt thông thoáng hơn rất nhiều... ....

Thật ra trước hội nghị tổng cục chính trị mà có một sự việc nhỏ xen vào cũng rất tầm thường, khi tổng cục chính trị phát sinh sự việc bàn cãi thì tổng bí thư Diệp cũng vừa kết thúc hội nghị thường ủy bộ chính trị trung ương. Hội nghị cấp cao như vậy được mở ra, nội dung thảo luận liên quan đến cuộc họp báo liên hợp giữa bộ thương mại và bộ ngoại giao.

Sau khi tan họp, các vị đại biểu cũng không bỏ đi, tất cả đều nói đùa vài câu với phó thủ tướng Dương, nói hành trình đến Bắc Âu lần này của lão được chú ý cao độ. Phó thủ tướng Dương thì đến bên cạnh thủ tướng Đỗ nói:

- Thủ tướng, tôi thấy họp báo ngày hôm qua đúng là bất ngờ, trước đó cũng không ai ngờ sự việc sẽ phát sinh như vậy.

Thủ tướng Đỗ cười cười, lão nói:

- Sự việc đã xảy ra, chúng ta nên tiếp nhận.

Thủ tướng Đỗ khựng lại một lúc rồi nói:

- Không nhất định là chuyện xấu, chúng ta cần phải xem xét ở hai khía cạnh, ít nhất thì bây giờ chúng ta cũng có một cán bộ trẻ cấp bộ trưởng, biểu hiện cũng không tệ. Đây là một người có tư tưởng, rất cơ trí, việc này cũng không thể trách cậu ấy được. Cán bộ trẻ tuổi nhất, điều này sẽ làm cho mọi người chú ý.

Phó thủ tướng Dương gật đầu nói:

- Thủ tướng, chuyện đã xảy ra, tôi nghĩ áp lực của đồng chí Thanh Vân cũng sẽ rất lớn, tôi sợ rằng vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cậu ấy, chúng ta có nên suy xét biện pháp bảo vệ hay không?

Thủ tướng Đỗ mỉm cười nhưng không lên tiếng, lão đột nhiên chỉ ra sau lưng phó thủ tướng Dương nói:

- Anh hỏi thăm phó chủ tịch Lương xem, phó chủ tịch Lương là người cai quản trường đảng, để xem chúng ta có thể đưa đồng chí đến trường đảng tránh sóng hay không.

Phó thủ tướng Dương quay đầu nhìn, sau lưng là phó chủ tịch Lương với mặt mũi tràn đầy nụ cười. Lão nở nụ cười tự giễu:

- Phó chủ tịch Lương, đồng chí Thanh Vân là cán bộ thê đội mới của chúng ta, bây giờ cán bộ thê đội chọc chuyện, đều phải trách tôi già cả hồ đồ.

- Anh Dương cứ khách khí, cán bộ phát triển phải có kinh nghiệm và từng trãi, tôi thấy tin tức buổi họp báo hôm qua chỉ là bình thường và không có gì đáng ngạc nhiên. Tôi tin cán bộ trẻ của chúng ta có năng lực ứng phó với tình hình trước mắt.

Phó chủ tịch Lương nói.

- Vậy thì quá tốt, tôi cũng hy vọng như thế.

Phó thủ tướng Dương nói, vài vị lãnh đạo vừa cười vừa nói, sau đó đi ra cửa phòng họp, mọi người cáo từ... ....

Phó thủ tướng Dương lo lắng cũng có đạo lý, bây giờ Trương Thanh Vân quả thật có áp lực rất lớn, ngày hôm qua hắn đã thức trắng đêm không ngủ. Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, vì sao sự việc lại diễn biến như vậy? Buổi họp báo giống như khoe mẽ, may mà vào lúc cuối cùng hắn nhanh trí lèo lái vấn đề, vì vậy họp báo mới quay về nội dung chính là họp báo nói về vấn đề phó thủ tướng Dương qua Bắc Âu.

Nếu không thì sự việc sẽ bết bát hơn, nhưng dù là như vậy thì buổi hôm qua cũng là buổi họp báo vớ vẩn nhất trong nước.

Phòng làm việc rất yên tĩnh, trong phòng chỉ có một mình Trương Thanh Vân ngồi tĩnh tọa, máy tính trên bàn công tác đã mở, bên trên là blog cá nhân. Sau buổi họp báo hôm qua thì blog cá nhân của Trương Thanh Vân có rất nhiều người truy cập, gần đây hắn phải trả lời rất nhiều vấn đề, thậm chí có hơn mười ngàn bài bình luận.

Lúc này trên inte cũng có hàng loạt tin tức về Trương Thanh Vân, thậm chí có tin tức nói, trang web. mở blog cá nhân của hắn chợt trở nên nổi tiếng.

Nếu thật sự là như vậy thì quá kinh người, Trương Thanh Vân không sợ mình nổi tiếng, nhưng tự nhiên tạo ra lực ảnh hưởng quá lớn, điều này làm cho tất cả mọi người biết đến một Trương Thanh Vân, danh tiếng quá mức.

Điều này trực tiếp làm cho Trương Thanh Vân bị soi dưới kính lúp, sau này hắn làm bất cứ điều gì cũng phải cẩn trọng, sẽ đều có tin tức, có lẽ sẽ được chú ý đặc biệt, đây là áp lực quá lớn.

Trương Thanh Vân biết, sau một thời gian thì tất cả sẽ đều tốt đẹp hẳn lên, nhưng bây giờ hắn cảm thấy rất khó thích ứng.

Chưa nói đến những vấn đề khác, hôm nay chỉ riêng tiếp điện thoại cũng làm hắn mệt mỏi.

Từ Trung Nguyên đến Hoa Đông, từ địa phương đến quân đội, không biết có bao nhiêu người điện thoại đến. Có người quan tâm đến hắn, có người ân cần hỏi han, có kẻ giúp đỡ, có người nhân cơ hội tìm hắn làm việc, đủ mọi loại điện thoại, điều này làm cho Trương Thanh Vân đáp ứng không xuể.

Mặt khác Trương Thanh Vân đi làm lúc sáng sớm cũng rõ ràng cảm nhận được bầu không khí khác thường, quảng đường hắn đi đến cũng không gặp quá nhiều người, nhưng hắn luôn cảm giác có rất nhiều cặp mắt chăm chú vào mình. Ánh mắt đến từ sau lưng là rất nhiều, đây hoàn toàn là một cảm giác, nhưng loại cảm giác này làm hắn không thoải mái.

Loại cảm giác này giống như mặc một bộ trang phục kỳ dị đi làm, tất cả mọi người đều phải ngước nhìn. Trương Thanh Vân biết rõ, chuyện họp báo hôm qua đã được tất cả biết đến, bây giờ mọi người đều xem xét nhân vật chính.

- Tút, tút!

Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân thanh tỉnh lạ, hắn cầm điện thoại:

- Alo, xin hỏi anh là... ....

- Bộ trưởng Trương, tôi là anh Ngụy!

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Ngụy Tống Bình.

- Chào bộ trưởng Ngụy, chuyện ngày hôm qua tôi xử lý không tốt, tôi đây... ....

- Ha ha, không thể trách cậu, hôm qua thủ tướng Đỗ đã phát biểu ở Macao, nói đây là chuyện tốt, còn cổ vũ những cán bộ khác học tập theo.

Ngụy Tống Bình cười ha hả nói, thủ tướng Đỗ quả thật đã nói như vậy, mà bây giờ Ngụy Tống Bình cũng không ở thủ đô, lão đang tham gia hội nghị hợp tác Trung Phi ở Hoàng Hải.

Ngụy Tống Bình điện thoại cho Trương Thanh Vân nhất định lo nghĩ vấn đề áp lực quá lớn, Trương Thanh Vân cũng hiểu, hắn nói:

- Bộ trưởng yên tâm, chuyện này đã qua, tôi cũng không có quá nhiều gánh nặng. Đúng rồi, phó thủ tướng Dương tìm hiểu công tác Châu Âu, chúng ta đã sắp xếp thỏa đáng, ba bản ghi nhớ đã đạt thành nhận thức. Mặc khác, những hợp đồng đã hoàn thành, tuyệt đối không có sơ hở.

- Ha ha.

Ngụy Tống Bình cao giọng cười, lão nói:

- Đi, những chuyện này cậu xử lý là được, tôi không ở thủ đô thì cậu là bộ trưởng bộ thương mại, cậu cứ an tâm công tác.

Ngụy Tống Bình ngưng lại trong chốc lát rồi nói:

- Trước một ngày khi thủ tướng Đỗ sang thăm Mỹ thì tôi sẽ về thủ đô, đến lúc đó mọi người sẽ bận rộn, không nhất định có cơ hội gặp mặt. Bây giờ tôi chúc cậu cùng phó thủ tướng Dương sang Bắc Âu có được thành công vang dội.

- Cám ơn bộ trưởng, tôi cũng chúc anh đi cùng thủ tướng Đỗ sang Mỹ co được thành công viên mãn.

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, vừa rồi hắn nhìn lịch, hắn đột nhiên phát hiện thời gain đã rất gấp, thời gian thủ tướng Đỗ sang Mỹ chỉ còn hai ngày, mà phó thủ tướng Dương sang Bắc Âu chỉ còn ba ngày