Chương 916: Ảnh hưởng khổng lồ

Tổng cục chính trị quân ủy trung ương, hôm nay tổng cục chính trị tổ chức họp hội ý, Triệu Truyền mặc một bộ quân phục, dáng người thẳng tắp xuất hiện trước khu nhà tổng cục chính trị.

Hai binh sĩ gác trước cổng lập tức chào Triệu Truyền theo nghi thức quân đội, lão chỉ thoáng cử động tay coi như đáp lễ, sau đó đi vào trong khu nhà tổng cục chính trị với bộ mặt không vui, đi thẳng về phía phòng họp số hai.

Bây giờ đã gần cuối năm, đây cũng là lúc quân đội rất bận rộn, gần đây Triệu Truyền phải xuống thị sát các quân khu, bận tối tăm mặt mũi, nhưng đó cũng không phải lý do làm lão mất hứng.

Tâm tình Triệu Truyền không tốt vì trong lòng có chuyện, khoảng thời gian trước ban ngành chủ chốt của quân khu Tây Nam điều chỉnh, Triệu Truyền rất quan tâm, Triệu gia cũng làm đủ công tác, mục đích chính là đưa Triệu Truyền đến vị trí chính ủy quân khu Tây Nam.

Trung Quốc có bảy quân khu lớn, quân khu Tây Nam xếp hàng đầu, mà bảy đại quân khu đều có chính ủy thấp nhất là trung tướng. Triệu Truyền lên cấp trung tướng đã vài năm, đã có tư cách làm chư hầu một phương. Tất nhiên nếu xét theo lý lịch thì lão vẫn còn thiếu, yếu thế hơn các đối thủ cạnh tranh khác.

Nhưng Triệu gia thế lực hùng hậu trong quân, Triệu lão tướng quân là người có công khai quốc, lực ảnh hưởng trong quân là rất lớn, thậm chí quân ủy trung ương bây giờ có rất nhiều người trước đó là thủ hạ của ông lão.

Vì nguyên nhân như vậy mà dù là Triệu gia hay Triệu Truyền cũng cảm thấy khá nắm chắc với chức vụ chính ủy quân khu Tây Nam lần này, nhưng quân đội dù sao cũng là quân đội, trong quân đội đề bạt và trọng dụng quân ủy trung ương là cực kỳ thận trọng.

Đặc biệt là vị trí chính ủy bảy đại quân khu, nếu nói không khoa trương thì liên quan đến vấn đề an toàn quốc, tuy Triệu Truyền và Triệu gia đã cố gắng rất lớn nhưng cuối cùng cũng không được quân ủy trung ương lựa chọn, đối tượng là một đồng chí có lý lịch dày hơn.

Đối với Triệu Truyền thì đây là một đả kích rất lớn, nhưng thân là tướng lãnh cao cấp, Triệu Truyền vẫn có thể kịp thời điều chỉnh tâm tính. Nhưng lão cũng lo lắng, sợ rằng sau sự kiện này mình sẽ bị chèn ép ở tổng cục chính trị.

Dù sao lúc bắt đầu Triệu Truyền cũng không thông báo cho chủ nhiệm tổng cục chính trị Quách Thanh Minh, vì Quách gia và Triệu gia đều có lực ảnh hưởng lớn trong quân đội, vấn đề tranh đoạt vài vị trí ở quân khu Tây Nam, bọn họ luôn là đối thủ của nhau. Triệu Truyền không thể liên hệ với Quách Thanh Minh cho được.

Nhưng bây giờ Triệu Truyền chưa thành công, lão vẫn còn tiếp tục ở lại tổng cục chính trị, lão không thể không uy xét cách quan hệ với Quách Thanh Minh. Dựa theo vai vế thì Quách Thanh Minh hơn Triệu Truyền một bậc, khi còn bé lão gọi Quách Thanh Minh là Tam thúc.

Nhưng cũng rất rõ ràng, tên Tam thúc gọi rất thân mật, thực tế thì quan hệ Triệu gia và Quách gia cũng không hòa hợp, đặc biệt là trong quân, hai bên đều không phục đối phương, thường âm thầm phân cao thấp. Dù quan hệ cá nhân giữa Quách Thanh Minh và Triệu Duyên An là khá tốt, nhưng đây chỉ là quan hệ cá nhân, căn bản không có tác dụng trong tranh đấu giữa hai nhà.

Thực tế thì từ khi Triệu Truyền được tiến cử vào tổng cục chính trị thì Quách Thanh Minh còn chưa từng thật sự quan tâm, vài vị phó phòng ở tổng cục chính trị cậy già lên mặt, Quách Thanh Minh cũng chưa từng nói một lời. Triệu Truyền có thể đứng vững bàn chân, căn bản đều là cố gắng của bản thân.

Bây giờ Triệu Truyền đã có thể mở rộng và triển khai công tác ở tổng cục chính trị, đã có vài năm tích lũy, lúc này còn xuất hiện tình huống mới, Triệu Truyền không thể không cố kỵ thái độ của Quách Thanh Minh.

Trước khi Triệu Truyền cạnh tranh chức vụ chính ủy quân khu Tây Nam thì đã từng chuẩn bị tâm lý thất bại, nhưng khi sự việc thật sự rơi xuống đầu, lão khó thể vui sướng cho được.

Hôm nay chính là hội nghị cao tầng đầu tiên của tổng cục chính trị sau khi Triệu Truyền thất bại trong cạnh tranh, lão biết rõ tình huống hôm nay sẽ không tầm thường.

Triệu đi thang máy lên lầu, cuối cùng từ thang máy đi ra, đi đến cửa phòng họp số hai. Lúc này vệ binh đứng trước cửa giúp lão đẩy cửa, lão thấy Quách Thanh Minh, còn có một phó phòng khác là Phùng Tấn Vân.

- Chào trưởng phòng, chào trưởng phòng Phùng.

Triệu Truyền cất cao giọng nói, Quách Thanh Minh ngẩng đầu nhìn lão mà không nói lời nào, Phùng Tấn Vân lại khách khí nở nụ cười nói:

- Trưởng phòng Triệu, ngồi, mời ngồi.

Triệu Truyền ngồi xuống vị trí của mình, dư quang khóe mắt nhìn qua thấy Quách Thanh Minh xuống như đang xem báo, Phùng Tấn Vân thì chỉ cười mà không nói gì. Triệu Truyền lấy vở từ trong cặp ra, vẻ mặt có hơi xấu hổ.

Ba người ở chung thế này quả thật làm người ta cảm thấy xấu hổ, tổng cục chính trị vốn là một ban ngành đoàn kết nhưng Triệu Truyền hoàn toàn không có giao tình với Phùng Tấn Vân. Người này có độ tuổi tương đương với Quách Thanh Minh, tính tình cổ quái, cực kỳ xem thường cán bộ trẻ.

Năm xưa Phùng Tấn Vân cũng là người công tác tốt, bộ đội trong sư đoàn của lão rất anh dũng, nhưng Triệu lão tướng quân không thích người này, đã nhiều lần sử dụng sư đoàn của lão làm quân dự bị. Từ khi đó Phùng Tấn Vân bắt đầu có ngăn cách với Triệu gia.

Dù sao thì sau khi Triệu Truyền vào tổng cục chính trị, Phùng Tấn Vân cũng là người chọc khoáy nhiều nhất, mà bây giờ khách khí mời ngồi, đây là ấn tượng đầu tiên của Triệu Truyền về đối phương.

Triệu Truyền mở cặp, bên trong không có gì dù chỉ là một quyển vở hay một tạp chí đảng, vì vậy lão cũng chỉ còn cách ngồi đối mặt khô khan với Phùng Tấn Vân, dù muốn tự nhiên cũng không được.

- Hừ!

Đột nhiên Quách Thanh Minh hừ khẽ một tiếng, Triệu Truyền quay đầu nhìn Quách Thanh Minh cau mày, lão híp mắt nhìn báo, bộ dạng rất chán ghét. Triệu Truyền đang muốn nhìn chằm chằm vào tờ báo thì Phùng Tấn Vân đã nói:

- Anh Quách, bây giờ cán bộ đảng viên của chúng ta có chút thái quá, đường đường là quan lớn cấp bộ trưởng nhưng lại giống như ngôi sao Hollywood, tôi đang nghĩ anh ta làm quan hay đang biểu diễn?

Triệu Truyền cau mày, khóe miệng Quách Thanh Minh lại lộ ra một nụ cười lạnh, lão cầm tờ báo đưa sang cho Triệu Truyền. Lúc này Triệu Truyền nhìn qua và cảm thấy nhức đầu, trang đầu tờ báo có một tấm ảnh lớn, người trong ảnh không phải là ai khác, chính là Trương Thanh Vân.

Chú thích của truyền thông lại hấp dẫn ánh mắt người khác: "Phong thái của cán bộ trẻ tuổi nhất Trung Quốc". Triệu Truyền nhìn lướt qua, tờ báo này không phải truyền thông chủ lưu nhưng số lượng phát hành đạt đến con số kinh người trong nước, khoảng thời gian này Triệu Truyền chỉ quan tâm đến chuyện của mình, thật sự cũng không biết Trương Thanh Vân làm ra chuyện gì.

- Trưởng phòng Triệu, tôi nhớ vị phó bộ trưởng bộ thương mại gần đây tạo ra danh tiếng đánh chém bốn phương này là em rể của cậu. Hừ, đúng là rất giỏi, tôi thấy anh ta đứng ở bộ thương mại rõ ràng là nhân tài không được trọng dụng, người như vậy phải vào bộ tuyên truyền mới đúng.

Phùng Tấn Vân nói, lão nói ra lời này mà trên mặt không còn nụ cười.

Nhìn ánh mắt của Phùng Tấn Vân thì giống như không muốn làm khó Triệu Truyền, có lẽ cũng chỉ vì lão không nhìn quen những sự việc thế này. Là một người trong quân ngũ, nói như vậy cũng coi là bộc trực, không có ý muốn che giấu.

Triệu Truyền không quan tâm đến Phùng Tấn Vân, lão cẩn thận đọc báo, càng xem càng kinh hoàng, càng không thể tưởng tượng. Ngày hôm qua bộ thương mại và bộ ngoại giao liên hợp tổ chức họp báo, Trương Thanh Vân là một cá nhân lên sân khấu, chuyện này quá hoang đường, khó thể tin nổi.

- Tiểu tử này... ....

Triệu Truyền thở dài một hơi, lão không kìm lòng được phải nhìn sang Quách Thanh Minh, nhưng lão đã biết, ấn tượng của Quách Thanh Minh với Trương Thanh Vân đã rất kém.

Nếu nói đến nguyên nhân thì Triệu Truyền khó thể mở miệng, nhưng trong lòng lão biết khá rõ, bây giờ chuyện Quách Tuyết Phương sinh con đã không còn là bí mật trong các đại gia tộc ở thủ đô, mà cha của đứa con rất có thể là Trương Thanh Vân.

Nghĩ đến vấn đề này, không những Quách Thanh Minh không có hảo cảm với Trương Thanh Vân, mà ngày cả một anh rể như Triệu Truyền cũng hận không thể giẫm chết tiểu tử kia. Nhưng mọi người cũng chỉ biết đặt vấn đề này trong lòng, không ai dám nói ra.

Đặc biệt là Quách Thanh Minh, đối với lão thì chuyện Quách Tuyết Phương không kết hôn đã có con, đây rõ ràng là vấn đề của Quách gia. Dù lão có kiểm tra sự việc cho rõ ràng cũng không dám làm gì Trương Thanh Vân, vì một khi làm như vậy, chẳng phải để người khác chế giễu chính mình sao?

Nhưng vì nguyên nhân không thể chủ động mà Quách Thanh Minh lại càng chán ghét Trương Thanh Vân, Triệu Truyền rõ ràng cảm nhận được điều này. Nhưng Phùng Tấn Vân lại giống như không biết, lúc này còn đặt vấn đề về Trương Thanh Vân, rõ ràng là vạch áo cho người xem lưng.

- Ôi, trưởng phòng, anh Phùng, anh Triệu, các người đều đến rồi à? Tôi còn tưởng mình đến sớm nhất.

Lúc này ngoài cửa xuất hiện một phó phòng khác, là Mã Quang Vinh, người này mặt vuông, hồng hào như chuông đồng, sau khi vào cửa thì tùy tiện ngồi bên cạnh Phùng Tấn Vân.

Phùng Tấn Vân không quan tâm đến Mã Quang Vinh, lão tiếp tục nói:

- Dựa theo ý kiến của tôi, Trương Thanh Vân như vậy thì trung ương nên có biện pháp quan tâm đặc biệt. Đảng viên phải có bộ dạng của đảng viên, như vậy rõ ràng chẳng ra gì, đây là cán bộ đảng viên sao?

Phùng Tấn Vân nói ra hai câu bực tức, Mã Quang Vinh mới đến cũng không xua tan không khí hòa hoãn. Triệu Truyền thì dứt khoát không nói lời nào, Quách Thanh Minh thì nhíu mày càng sâu.

- Anh phùng, tôi không ủng hộ quan điểm của anh.

Mã Quang Vinh nói, giọng nói rất lớn, vừa nói đã có khí thế bất phàm:

- Cán bộ chúng ta đang đi vào thời kỳ mới, cần phải có những cán bộ phấn chấn tinh thần như Trương Thanh Vân, phải có can đảm biểu hiện mình, có can đảm đưa chính mình ra ánh sáng.

- Buổi họp báo hôm qua sinh ra những ảnh hưởng không nhỏ, tôi đã xem qua một lần, chúng ta đều làm công tác chính trị, tôi nói thật, tôi cảm thấy Trương Thanh Vân nổi danh không phải ngẫu nhiên. Hơn nữa tôi cho rằng trung ương rất thích nghe ngóng về anh ta.

Phùng Tấn Vân nhướng mày, lão quay đầu nói:

- Anh Mã, anh nói lời này là sao? Anh nói tôi, chẳng lẽ ý kiến của anh có thể đại biểu cho trung ương? Tôi nói anh đừng đưa ra những quan điểm quá lớn lao.

Mã Quang Vinh cười ha hả:

- Anh Phùng, anh không nên kích động, trước khi đến tôi đã xem thời sự sáng, thủ tướng Đỗ hôm qua ở Mâco đã họp báo phản hồi, anh ấy nói truyền thông có thể chú ý đến cán bộ là một chuyện tốt.

- Hơn nữa cán bộ chủ động liên hệ với quần chúng là một chuyện rất tốt, chuyện như vậy cần phải cổ vũ, chúng ta cần những cán bộ đưa mình ra ánh sáng cho dân chúng giám sát.