Liên Nhược Hàm về đến nhà, nàng uể oải ngồi trên ghế sa lông.
Chuyện hôm nay đối với Liên Nhược Hàm là quá đột ngột, nàng trở tay không kịp. Nàng đi theo Âu Đan không phải ngày một ngày hai, trước kia nàng đã từng làm thư ký cho Âu Đan, trong long biết rõ nụ cười bình tĩnh của Âu Đan là không thật, trong lòng bí thư cũng rất khiếp sợ, rất bất ngờ.
Rõ ràng Liên Nhược Hàm cũng thấy, bí thư Âu bị mang đi có tính chất cưỡng chế, thực tế không cho phép bí thư phản đối, như vậy có ý nghĩa thế nào? Đã xảy ra chuyện.
Liên Nhược Hàm phán đoán nhất định là Yến Thành và Miêu Thiên Phương đã xảy ra chuyện, bọn họ chọc họa liên lụy đến cả bí thư Âu. Liên Nhược Hàm lại đột nhiên nghĩ đến chồng mình, tâm tình dần trầm xuống, nàng vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Cao Cát Tường.
Điện thoại vang lên vài tiếng tút tút rồi im ắng, điều này làm Liên Nhược Hàm rất sợ hãi, nàng lại gọi, lại gián đoạn. Nàng chợt sinh ra cảm giác tan vỡ, nàng vội vàng lật danh bạ điện thoại, cuối cùng tìm được số điện thoại của thư ký cha mình, nhưng nàng không dám gọi đi.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sự việc rốt cuộc là thế nào? Người nào sẽ bị liên quan? Những câu hỏi này bùng lên và Liên Nhược Hàm không biết gì cả, mà không biết gì đồng nghĩa với nổi sợ hãi vô tận.
Những tiếng loẹt xoẹt truyền đến, Liên Nhược Hàm bật khỏi ghế sa lông như có lò xo, nàng lớn tiếng nói:
- Là ai?
Cửa bị đẩy ra, Cao Cát Tường kẹp cặp công văn đứng ở trước cửa, hắn nhíu mày nói:
- Anh tắt điện thoại vì sắp về đến nhà, em gọi đến rất nhiều lần phải không?
Liên Nhược Hàm dùng ánh mắt ngây ngẩn nhìn Cao Cát Tường:
- Anh...Anh...Đã trở lại rồi sao? Em... ....
Liên Nhược Hàm cuối cùng cũng không khống chế được tâm tình, nàng vội vàng lao vào lòng Cao Cát Tường rồi khóc ồ lên. Cao Cát Tường nhíu mày, hắn giống như nhận ra sự khác thường của Liên Nhược Hàm, hắn nói:
- Đừng khóc, có chuyện gì không nói được sao? Đúng rồi, ngày mai con sẽ đến, hôm nay anh đã làm tốt công tác nhập học... ....
Liên Nhược Hàm giống như không nghe thấy lời nói của Cao Cát Tường, nàng vẫn không có phản ứng, nàng chỉ nức nở nói:
- Anh...Anh ở thủ đô không làm gì đấy chứ? Em rất lo lắng cho anh. Em...Em... ....
- Được rồi, được rồi, anh thấy thần kinh em quá nhạy cảm rồi. Em ngồi xuống đi, anh đi lấy nước cho em... ....
Cao Cát Tường nói, hắn muốn đẩy Liên Nhược Hàm ra, nhưng nàng vùng vẫy rồi dùng giọng rung động nói:
- Bí thư Âu đã xảy ra chuyện, cô ấy bị người ủy ban kỷ luật trung ương đưa đi, vừa mới xảy ra đây thôi, em và cô còn ở cùng một chỗ... ....
Động tác của Cao Cát Tường chợt cứng đờ:
- Ở đâu... ....
- Ở nhà bí thư, có một người tìm cô, hai người nói chuyện với nhau, sau đó bí thư Âu theo bọn họ... ....
Liên Nhược Hàm nói.
Cao Cát Tường không lên tiếng, cặp văn kiện kẹp bên nách cũng rơi xuống đất, hắn không phát giác ra mà đặt mông ngồi trên ghế rất xuất thần.
Tay của Cao Cát Tường có chút run rẩy, hắn giống như mất rất nhiều sức lực mới co thể rút một điếu từ gói thuốc trên bàn, sau đó hắn châm lửa, trong phòng mờ mịt khói.
Không thể nghi ngờ, tin tức quá bất ngờ này đã hoàn toàn làm Cao Cát Tường đờ đẫn, Âu Đan bị mang đi từ nhà, điều này đã chứng tỏ sự nghiêm trọng của sự việc. Cao Cát Tường trước tiên có phán đoán là Hải phái sẽ gặp phiền toái ở Hoa Đông, sợ rằng mục tiêu của vụ án Lâm Ninh chính là bọn họ.
Sự việc Lâm Ninh gây ra phiền toái cho Trương Thanh Vân, bây giờ nếu bí thư Âu Đan rớt đài thì ảnh hưởng rất lớn đến Cao Cát Tường.
Cao Cát Tường và Âu Đan là người thân, điều này hầu như mọi người ở Hoa Đông đều biết, nếu Âu Đan đóng vai trò nhân vật lén lút trong vụ Lâm Ninh, như vậy hắn cũng sẽ bị liên quan. Bây giờ hắn thế đơn lực bạc, dù là ở Lăng Thủy cũng bị Uông Sâm ép cho khó thể quán triệt ý chỉ của mình, nếu như có thêm biến cố Âu Đan, như vậy tình cảnh của hắn càng thêm ảm đạm.
Gian phòng cực kỳ yên tĩnh, cảm xúc của Cao Cát Tường và Liên Nhược Hàm rất thấp, một lúc lâu sau Cao Cát Tường mới nói:
- Tiểu Hàm, đây là chuyện phải giữ bí mật, em cần phải nhớ cho rõ. Anh phán đoán vấn đề của bí thư Âu là không lớn, rất có thể chỉ là hỗ trợ mà thôi, nếu thật sự là tình huống nghiêm trọng thì chính em cũng bị đưa đi... ....
- Có phải như vậy không?
Liên Nhược Hàm khẽ nói, khóe miệng Cao Cát Tường chợt co quắp, hắn dùng sức gật đầu. Thật ra hắn cũng không hiểu gì về vấn đề của Âu Đan, cũng chỉ bịa chuyện mà thôi. Hắn muốn Liên Nhược Hàm giảm bớt căng thẳng, đồng thời cũng liên tục ra ám hiệu tâm lý cho chính mình, để chính mình bình tĩnh trở lại.
Chuông điện thoại trong cặp tài liệu vang lên, vì bầu không khí rất yên tĩnh nên tiếng chuông rất chói tai. Cao Cát Tường đứng lên, hắn đi lòng vòng mới tìm được cặp tài liệu nằm trên mặt đất, sau đó lấy điện thoại bên trong ra nhìn.
Cao Cát Tường nhìn lên màn hình điện thoại, là điện thoại đến từ thủ đô, hắn không nhịn được phải bấm nút nghe nói:
- Tôi là Cát Tường, có chuyện gì?
- Vụ án ở Hoa Đông đã căn bản được định tính, phó phòng Lâm Ninh kia không chạy, hơn nữa còn bị người của ủy ban kỷ luật khống chế ở HongKong. Bây giờ Lâm Ninh đã được đưa về nước, vụ án đã rõ, có lẽ cũng sắp công bố tin tức này... ....
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Cao Cát Tường chỉ cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng, tâm thần rối loạn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là vụ án Lâm Ninh bỏ chạy chẳng qua chỉ là một tấm lưới giăng ra đợi con mồi tự chui vào... ....
Đầu bên kia còn tiếp tục nói nhưng Cao Cát Tường đã không còn tâm tư nghe hết chuyện, hắn cúp điện thoại, lòng bàn tay đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Hắn không biết vụ án lần này nhằm vào ai, nhưng hắn biết rõ trưởng phòng Trương Thanh Vân chắc chắn có tham gia trực tiếp vào vụ án.
Cao Cát Tường tự nhận là hiểu sâu về Trương Thanh Vân, hắn cũng không cho rằng Trương Thanh Vân thiết lập mạng lưới để bẫy rập kẻ thù chính trị. Hắn cho rằng Trương Thanh Vân bỏ nhiều tâm tư như vậy chủ yếu là muốn giải quyết tận gốc những vấn đề trong hệ thống tổ chức ở Hoa Đông.
Nhưng Cao Cát Tường cũng tin, nếu có người dám ở trong tình cảnh này gây ra sóng gió, muốn làm loạn, với tính cách của Trương Thanh Vân thì rất có thể sẽ dùng thủ đoạn thông thường là mượn gió bẻ măng.
Cao Cát Tường hiểu, mình may mắn không tham gia gì vào vụ này, nếu không chỉ cần Trương Thanh Vân hơi đung đưa một ngón tay sẽ làm hắn chính thức ăn không tiêu. Giống như Âu Đan, rốt cuộc bí thư Âu có vấn đề hay không? Có thật nàng đã sai khiến đám người Yến Thành?
Chuyện này khó ai nói rõ ràng, mà Trương Thanh Vân trong đó lại đóng vai trò quá mấu chốt. Nếu hắn thật sự nắm chặt không buông thì Âu Đan sẽ vấp ngã rất mạnh, sợ rằng cả đời làm quan sẽ chấm dứt ở bước ngoặt này, có thể sớm dưỡng lão.
Cao Cát Tường cười nhạt, hắn dùng sức vuốt tay cầm ghế sa lông, hắn nói:
- Tiểu Hàm ơi Tiểu Hàm, ngã một lần phải khôn hơn, em bình thường có tính cách quá mạnh, không nhìn rõ lợi hại bên trong, mỗi ngày cứ ồn ào phải cho Trương Thanh Vân biết tay. Trương Thanh Vân là ai? Anh ấy là thượng khách của cha, là người mà em nhìn thấu được sao?
- Vừa rồi Nhị thúc đã điện thoại cho anh, Lâm Ninh căn bản không bỏ chạy mà trước đó đã bị các đồng chí ủy ban kỷ luật trung ương giữ lại ở HongKong để bí mật điều tra. Điều này đã chứng tỏ chuyện của Lâm Ninh đã sớm bị Trương Thanh Vân nắm chặt vào tay, mà những tin đồn gần đây chẳng phải không phải của đám người ngu ngốc tung ra sao? Đáng thương cho bọn họ, không biết mình chỉ là con khỉ trong mắt người khác, ha ha.
Cao Cát Tường cười lón, tâm tình hắn cực kỳ phức tạp. Thật ra hắn đã sớm có ý nghĩ này, với sự hiểu biết của hắn về Trương Thanh Vân, người này rất khôn khéo, sao có thể không khống chế được một phó phòng thường vụ phòng tổ chức? Sợ rằng ngay từ lúc bắt đầu thì Trương Thanh Vân đã thấy rõ vấn đề của Lâm Ninh.
Nếu lúc đó Cao Cát Tường dám đưa những suy đoán của mình nói rõ cho Âu Đan, để mọi người dừng cương nơi bờ vực, nói không chừng sự việc sẽ chẳng không xong như bây giờ. Nhưng hắn cuối cùng lại không làm như vậy, hắn không nắm chắc, thực tế thì ý nghĩ này chỉ dám chôn sâu trong đáy lòng.
Cao Cát Tường đã vài năm không tiếp xúc với Trương Thanh Vân, khoảng cách hai người cũng rất xa. Tuy cấp bậc là giống nhau nhưng lực ảnh hưởng, uy vọng và quyền lợi đã cách biệt một trời một vực. Sau khi vụ án Lâm Ninh phát sinh, dù Cao Cát Tường cảm thấy có chút kỳ quặc nhưng trong lòng vẫn phải nhìn Trương Thanh Vân.
Cao Cát Tường muốn xem Trương Thanh Vân có còn thần kỳ mãi không, xảy ra chuyện lớn như vậy có bình yên không.
Nhưng kết quả cuối cùng là như vậy, Trương Thanh Vân không việc gì, nằm trong dự đoán của Cao Cát Tường, cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Bãi đậu xe trong khu hành chính cục tổ chức trung ương, một chiếc Audi dừng trước cổng, hai gã cảnh vệ mở cửa ra, Lăng Tổ Hồng mặc một bộ tây phục với áo sơ mi trắng bước xuống. Trên bậc thang trước mặt có một vị cán bộ trẻ, hắn tiến đến nói:
- Bí thư Lăng, anh rất đúng giờ, trưởng phòng nói anh sẽ không vội vã từ Hoàng Hải về thủ đô, xem ra phán đoán không sai. Bây giờ có lẽ cũng đang họp.
Người này không phải là ai khác mà chính là thư ký Kha Kiến của Chiêm Giang Huy.
- Tiểu Kha, cậu đừng nói những lời dễ nghe, tôi có thể đợi. Chúng ta vào thôi, tôi ở phòng làm việc của cậu đợi anh Chiêm.
Lăng Tổ Hồng nói, lão giống như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, vì vậy bổ sung:
- Đợi một ngày cũng được.
Kha Kiến nở nụ cười ngượng ngùng, hắn đưa tay mời. Lăng Tổ Hồng quét mắt nhìn đám người xung quanh nói:
- Mọi người ở đây chờ tôi, tôi đến báo cáo công tác với lãnh đạo.
Vẻ mặt Kha Kiến trở nên cổ quái, hắn chú ý dẫn Lăng Tổ Hồng về phía trước. Hắn đối diện với bí thư Lăng mà không có chút khinh thường, là nhân tuyển sốt dẻo cho chức vụ phó thủ ướng, sang năm ban ngành luân chuyển thì bí thư Lăng sẽ trở thành thủ tướng.
Đối với một nhân vật như vậy thì Kha Kiến nào có thể đối đãi như các lãnh đạo khác?
Hơn nữa Kha Kiến cũng hiểu, Lăng Tổ Hồng trước kia là đối thủ của Chiêm Giang Huy. Trước khi Lăng Tổ Hồng nhận chức bí thư thị ủy Hoàng Hải thì đang là bí thư tỉnh ủy Cam Nam, lúc đó Chiêm Giang Huy cũng ở tây bắc, hai người nắm hai tỉnh tụt hậu, hai bên đấu với nhau tạo nên giai thoại.
Sau khi hai người từ tây bắc đi ra thì Chiêm Giang Huy về Giang Nam mà Lăng Tổ Hồng tiến vào bộ chính trị trung ương làm ủy viên, bí thư thị ủy Hoàng Hải. Nhưng sau khi thay đổi nhân sự thì Chiêm Giang Huy từ Giang Nam lên nắm chức bí thư thị ủy Kinh Tân, sau đó lại tiến vào làm trưởng phòng cục tổ chức trung ương, vượt mặt Lăng Tổ Hồng.
Hai người này bình thường là đối thủ, trước nay nói chuyện đều dùng sức, hơn nữa cả hai lại thuộc hai phe phái khác biệt, điều này làm tranh chấp giữa cả hai được nhiều người chú ý. Nhưng đấu tranh giữa hai người luôn có kết cục tốt, thường chỉ so thành tích với nhau, chưa bao giờ đấu tranh quyền lợi. Hơn nữa hai người trước nay đều không cùng một ban ngành, đều là bá chủ một phương.
Bây giờ hai người chạm trán ở cục tổ chức trung ương, Kha Kiến biết rõ lai lịch của cả hai, tất nhiên hắn phải cẩn trọng và chặt chẽ, sợ sẽ sinh ra sai lầm.
Bên cạnh phòng làm việc của Chiêm Giang Huy có một phòng nghỉ, Kha Kiến mời Lăng Tổ Hồng vào và ngồi xuống, sau đó chú ý ở bên cạnh hầu hạ. Lăng Tổ Hồng cũng không khách khí, lão tự tìm vài tạp chí đảng rồi lấy trong cặp ra một cặp kính lão ngồi đọc.
Thời gian trôi qua rất chậm, điều này làm Kha Kiến càng lúc càng căng thẳng. Trưởng phòng biết bí thư Lăng đến nhưng sao không thay đổi chương trình, đây không phải là đấu sức sao? Rõ ràng đang cố ý làm bí thư Lăng khó khăn, cần gì phải như vậy?
Mà bí thư Lăng cũng rất tàn độc, lão đường đường là lãnh đạo quốc gia, ngày đi vạn dặm lại ngồi trong phòng nghỉ của cục tổ chức trung ương để chờ được gặp mặt. Hai vị lãnh đạo lớn hành động quá tích cực, như vậy chẳng phải làm khổ nhân viên cấp dưới sao?
Kha Kiến càng đợi càng cảm thấy không ổn, Lăng Tổ Hồng chú ý đọc báo nên hắn không dám quấy rầy, vì vậy lặng lẽ đi ra cửa. Hắn về phòng làm việc thì phát hiện trưởng phòng Chiêm Giang Huy đã sớm có mặt, hắn chợt kinh hoàng, vì vậy vội hỏi:
- Trưởng phòng, bí thư Lăng đã đến rồi, anh ấy đã chờ rất lâu ở phòng nghỉ... ....
Chiêm Giang Huy nhíu mày, lão ngẩng đầu nói:
- Ai bảo anh ấy đợi? Đây rõ ràng không nói quy củ, chương trình của tôi đã được lập vào vài ngày trước, nào có thể thay đổi được? Như vậy hỏng việc của người khác... ....
Kha Kiến cúi đầu không nói, trong lòng kêu khổ không chịu nổi, chương trình của trưởng phòng Chiêm không đổi được sao? Tổng bí thư yêu cầu báo cáo công tác mới khó thể thay đổi, nhưng chẳng lẽ những công tác bình thường không đổi vì Lăng Tổ Hồng được sao?
- Cốc, cốc... ....
Hai tiếng gõ cửa vang lên, không đợi Kha Kiến kịp phản ứng, cửa đã mở ra. Lăng Tổ Hồng tùy tiện đi tới, lão khoát tay với Kha Kiến:
- Được rồi, Tiểu Kha ra ngoài trước đi, trưởng phòng của các người hôm nay ăn món cay Giang Nam, bị nghẹn... ....
Trong lòng Kha Kiến cảm thấy rất khổ sở, hắn lui về phía sau một bước, nhưng không có chỉ thị của Chiêm Giang Huy thì nào dám đi? Lúc này Chiêm Giang Huy cũng khoát tay mất kiên nhẫn:
- Đi thôi, đi thôi, nhớ thông báo cho cục trưởng Dịch, để hôm khác báo cáo cho tôi... ....
Kha Kiến chậm rãi lui ra ngoài, Chiêm Giang Huy chỉ xuống ghế sa lông nói:
- Ngồi đi, chỗ này của tôi không giống như Hoàng Hải, phòng làm việc cũng kém xa hoa bằng phòng làm việc của anh. Trung ương có quy tắc, chúng tôi công tác theo quy củ, không phải hoàng đế như tuyến dưới... ....
Lăng Tổ Hồng ngồi trên ghế sa lông rồi khoát tay nói:
- Anh Chiếm há miệng đúng là làm cho người ta chán ghét, không cần phải không buông tha người như vậy. Tôi và anh đều đã lớn tuổi, lại thuộc danh sách lãnh đạo trung ương, anh cũng không sợ người trẻ tuổi chê cười... ....
- Chỉ cần anh không làm phiền thì tôi đã thắp hương rồi. Bây giờ chẳng có chuyện gì tốt, tôi nói vậy là tốt lắm rồi... ....
Chiêm Giang Huy trầm giọng nói, lão cũng chậm rãi tiến đến ngồi ở chiếc ghế sa lông bên cạnh Lăng Tổ Hồng.
Lăng Tổ Hồng nghe Chiêm Giang Huy nói ra những lời này thì vẻ mặt có chút xấu hổ, lão ho khan, giọng điệu trở nên rất ôn hòa, lão nói:
- Cũng không thể nói như vậy được, tôi và anh quen biết nhiều năm, người khác đều nói chúng ta đấu nhiều năm. Thực tế trong lòng tôi lại rất tôn sùng tiểu đệ cậu... ....
- Được, được rồi, nói đến chuyện chính đi. Những lời của người xa lạ không nên nói ra, tôi và anh đều là công bộc của nhân dân, ai tôn sùng ai cũng vô dụng, cuối cùng phải có cái gật đầu của nhân dân thì chúng ta mới có việc làm.
Chiêm Giang Huy nói.
- Khụ, khụ... ....
Lăng Tổ Hồng giống như bị nghẹn vì lời trách móc của Chiêm Giang Huy, lão dừng lại một lúc rồi nói:
- Anh Chiêm, người sáng mắt không nói tiếng lóng, hôm nay tôi đến cầu cậu... ....
Lăng Tổ Hồng hạ giọng trở nên trầm thấp, lão vỗ lên ghế sa lông có hơi căm tức rồi nói:
- Đúng là hỗ thẹn, tôi không ngờ Yến Thành kia là tên khốn kiếp như vậy, anh xem...Hoa Đông bên kia là như vậy, Yến Thành và Miêu Thiên Phương quá đáng chết, dù băm vằm ra cũng nên làm... ....
Chiêm Giang Huy híp mắt nhìn Lăng Tổ Hồng, vẻ mặt có ý vị nghiền ngẫm. Lăng Tổ Hồng nói ra những lời kia cũng không dễ dàng gì, một người sắp là phó thủ tướng mà còn phải mất mặt như vậy, xem ra chuyện Hoa Đông đã làm cho lão phải khốn khổ rồi.
Khoảnh khắc này Chiêm Giang Huy nghĩ về Trương Thanh Vân, tiểu tử này rõ ràng dám nghĩ dám làm. Nếu hắn biết chuyện mình làm sẽ để Lăng Tổ Hồng căng thẳng như thế này, hơn nữa còn phải cúi đầu chân thành, như vậy sẽ có cảm tưởng gì?
Chuyện ở Hoa Đông làm cho Hải phái gặp phải nguy cơ chưa từng có, Miêu Thiên Phương và Yến Thành làm việc không biết xem xét. Nghe nói sau khi Tần Vệ Quốc biết rõ ngọn nguồn thì đã điện thoại trực tiếp đến phòng làm việc của tổng bí thư, nói rằng Hoa Đông có người đang phá hoại, căn cơ Hoa Đông bị những đoàn thể nắm chặt lợi ích để hủy hoại, đầu mâu chĩa về phía Hải phái.
Hổ mất đi hàm răng cũng là hổ, tuy Tần Vệ Quốc bây giờ thế đơn lực bạc, nhưng vào đúng thời điểm và đứng ra phản pháo thì có vẻ rất bi tráng, rất dễ làm người ta sinh ra cảm giác đồng tình. Mà Miêu Thiên Phương và Yến Thành lại chính thức động đến vảy nghịch của Tần Vệ Quốc, phái Hoa Đông đổ vỡ trong tay Tần Vệ Quốc, đây là chuyện làm lão đau nhất.
Những sự việc mà Yến Thành và Miêu Thiên Phương đang làm có thể để Tần Vệ Quốc nhìn thấy quá trình đổ vỡ, như vậy sao không nổi giận? Lão mà không nổi giận thì Hải phái đã không xong, bây giờ lão nhảy xổ ra, nguy cơ của Hải phái ngày càng lớn.
- Anh cũng cần phải hiểu Âu Đan, đây là ngươi chính trực, tư tưởng chính trị đã vượt qua thử thách, cô ấy không thể không ý thức được sự nguy hại trong các hành vi của Yến Thành và Miêu Thiên Phương.
- Nếu cô ấy biết rõ việc này, tôi dám cam đoan cô ấy sẽ bắt hai tên này lại, sẽ không đợi đến ngày hôm nay.
Chiêm Giang Huy cất cao giọng nói, giọng điệu khá cao, tâm tình có chút dao động.
Khi nhắc đến vấn đề này thì Lăng Tổ Hồng cũng có chút hỗ thẹn, Âu Đan vừa đến Hoa Đông thì đã phản ánh vấn đề của hai người Yến Thành và Miêu Thiên Phương, đề nghị điều đi. Lúc đó Lăng Tổ Hồng lại có ý kiến khác, lão xét đến vấn đề hai người kia có kinh nghiệm phong phú, vì vậy mà cản lại. Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì Lăng Tổ Hồng có bác bỏ lời đề nghị của Âu Đan không? Bây giờ Âu Đan rơi vào tuyệt cảnh, ai tin nàng trong sạch? Ai nói được rõ ràng?