Lại là một ngày mặt trời chói chang, ánh mặt trời đầu thu vẫn phát ra những ánh sáng nóng bỏng, những hàng cây trong sân khu tỉnh ủy vẫn xanh mướt, nhưng buổi sáng người đi lại trong sân có vẻ ít đi khá nhiều. Tất cả mọi người đều sợ nóng, khí trời như hôm nay dù là ai cũng ở trong phòng hóng mát, không muốn đi ra ngoài.
Trong khu nhà phòng tổ chức tỉnh ủy, phòng làm việc của Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân đang chăm chú xem xét những báo cáo tổng kết công tác của các thành phố tuyến dưới. Phương Hàn khẽ đẩy cửa tiến vào, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh rồi nói:
- Trưởng phòng, tổ khảo sát đã từ sân bay Lăng Thủy đến trạm khảo sát thứ nhất là HongKong.
Bàn tay cầm văn kiện của Trương Thanh Vân có hơi run rẩy, vẻ mặt lại không có biến đổi, hắn nói:
- Cậu phát ra thông báo, chiều nay mở hội ý các trưởng phòng, cần phân công sắp xếp công tác khi phó phòng Lâm ra ngoài thị sát.
- Vâng, tôi sẽ lập tức đi làm.
Phương Hàn cung kính nói, nói xong thì lập tức lui ra. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn bóng lưng Phương Hàn, sau đó dùng tay gõ lên mặt bàn. Trong lòng hắn biết rõ sắp có một tấm màn được kéo ra, bây giờ hắn còn chưa thể phán đoán xem có bao nhiêu người bị ảnh hưởng trong sự việc lần này, nhưng có một điều cần khẳng định, đó chính là sau sự kiện lần này thì cải cách ở Hoa Đông sẽ đón chào cục diện mới, đồng thời chính trị Hoa Đông sẽ phải lật bài tẩy.
Trương Thanh Vân rất tiếc hận đối với Lâm Ninh, năng lực công tác của người này rất xuất chúng, tất cả những sự việc lớn nhở ở phòng tổ chức đều được đối phương xử lý thuận buồm xuôi gió, hơn nữa còn rất có trật tự, rất làm người ta yên tâm.
Quan trọng là Lâm Ninh có một tình cảm đặc biệt với công tác tổ chức, hắn cực kỳ chuyên nghiệp, cực kỳ có hứng thú. Đồng thời người này còn hiểu rất rõ các tệ đoan trong hệ thống tổ chức, thấy được nhiều vấn đề sâu sắc, nếu xét về phương diện năng lực thì đúng là nhân tài.
Đáng tiếc cuối cùng Lâm Ninh không đi theo đường chính đạo, những năm qua nắm quyền lực trong ta và làm nhiều chuyện rối loạn kỷ cương, hơn nữa trong đó còn có những sự việc với ảnh hưởng ác liệt. Trước đó Trương Thanh Vân còn có chút ảo tưởng, hắn hy vọng đối phương có thể dừng cương trước bờ vực, có thể chủ động khai báo.
Bây giờ xem ra Trương Thanh Vân đã đánh giá cao về Lâm Ninh, người này đã không còn đường quay về, có quá nhiều khả năng khó thể quay đầu.
Lâm Ninh đi thì công tác ở phòng tổ chức khó thể buông, ngoài Lâm Ninh thì phòng tổ chức còn có bốn phó phòng, phó phòng Đàm Thu kiêm nhiệm cả chức vụ trưởng ban nhân sự, Mạc Thanh Lâm kiêm nhiệm hiệu trưởng trường đảng, hai người này thường cũng không tham dự nhiều vào các sự vụ hằng ngày ở phòng tổ chức.
Hai vị phó phòng còn lại chính là Để Trường Nguyên và Lí Tử Hằng, Để Trường Nguyên thì có đủ lý lịch nhưng khiếm khuyết về năng lực. Lí Tử Hằng thì có chút năng lực nhưng lý lịch và kinh nghiệm lại có vấn đề. Vì vậy Trương Thanh Vân cũng khó thể buông tay cho hai người này làm phó phòng thường vụ chuyên xử lý sự vụ hằng ngày của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Cuối cùng Trương Thanh Vân nghĩ đến khả năng cuối cùng chính là tăng thêm một phó phòng thường vụ, hắn cũng phải suy xét về vấn đề nhân tuyển. Bây giờ phòng tổ chức đang phổ biến cải cách, cần phải tìm được người can đảm quyết đoán, trong số người quen thì Trương Thanh Vân cảm thấy thỏa đáng nhất là bí thư Giang Hán Thanh của thành phố Lâm Hải.
Trương Thanh Vân đã bí mật sắp xếp người khảo sát Giang Hán Thanh được nửa năm, người này lý tưởng về các phương diện, vấn đề duy nhất chỉ là danh tiếng, người này bình thường đeo báo rất dai và không biết xấu hổ, đây cũng là nguyên nhân có người phản đối khi đưa hắn lên làm phó phòng thường vụ phòng tổ chức.
Nhưng Trương Thanh Vân biết Giang Hán Thanh là người có thủ đoạn, hắn đeo bám lãnh đạo chẳng qua chỉ là một thủ đoạn, hắn đã tiến lên chức bí thư thành phố Lâm Hải, như vậy tính giai cấp phải rất mạnh, vì vậy Trương Thanh Vân cho rằng bệnh tật này của đối phương có thể tiếp nhận được.
Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng không thích dùng những người không có tật xấu, quá bình ổn sẽ chứng tỏ con người không có điểm sáng, phó phòng thường vụ chính là người giúp việc, nếu không có sở trường thì sẽ khó thể ủy thác trách nhiệm.
Tất nhiên tất cả những sắp xếp này chẳng qua chỉ còn là ý nghĩ, cũng cần phải chờ sự việc kéo tấm màn ra mới có thể thực hiện được.
Phòng làm việc của phó bí thư Âu Đan, Liên Nhược Hàm đang giúp bí thư thu dọn văn kiện lộn xộn trên bàn. Sau khi thu xếp xong thì nàng lấy một bó hoa bách hợp bỏ vào bình, sau khi gian phòng không khác gì ngày thường nàng mới dừng tay.
Liên Nhược Hàm nhìn gian phòng đã sạch sẽ mà có chút toan tính, bí thư Âu đi công tác nên một trưởng ban tổng hợp như nàng không còn mục tiêu phục vụ, rảnh rỗi cũng cảm thấy khó thể chịu được, vì vậy đành phải dọn dẹp văn phòng cho qua thời gian.
Đáng lý ra Liên Nhược Hàm cũng có thể theo tổ để đi khảo sát, nhưng Âu Đan suy xét đến vấn đề hai vợ chồng Liên Nhược Hàm đều ở Lăng Thủy, mà Lăng Tiểu Tô lại quá trẻ, quá thiếu kinh nghiệm. Vì vậy mà Âu Đan quyết định mang Lăng Tiểu Tô theo bên người và để Liên Nhược Hàm ở nhà tiếp ứng.
- Tút, tút, tút.
Điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, Liên Nhược Hàm cau mày, nàng tiến đến bàn thư ký bên ngoài rồi nhận điện thoại:
- Alo, xin hỏi là vị nào?
- Tiểu Hàm à?
Trong điện thoại vang lên một giọng nói ôn hòa.
Liên Nhược Hàm chợt sững sờ:
- Bí thư Âu, cô đang...Đang ở đâu vậy?
- Cô điện thoại đến phòng làm việc của cháu và không ai bắt máy, vì vậy cô nghĩ cháu đang ở bên này.
Âu Đan nói, ngay sau đó nàng ngừng lại rồi tiếp tục:
- Là thế này, cháu kéo ngăn thứ hai ở bàn làm việc, bên trong có một tờ đơn tố cáo, sau đó cháu fax sang cho cô, cô đang ở HongKong, mã số fax là... ....
- Vâng, cháu sẽ làm ngay.
Liên Nhược Hàm nói, Âu Đan tuy nói rất bình tĩnh nhưng Liên Nhược Hàm vẫn nghe ra hương vị khác thường, vì vậy mà nàng không dám chậm trễ mà lập tức đồng ý. Sau đó nàng lại không nhịn được nói:
- Đúng rồi, bí thư Âu, khi nào thì cô rời khỏi HongKong?
- À, có lẽ phải ở lại vài ngày, tạm thời có chút vấn đề, sao cháu lại hỏi như vậy?
Âu Đan nói.
- Không...Không có gì.
Liên Nhược Hàm nói, nàng định nói rằng Âu Đan nên cho mình theo, nhưng bây giờ khi thấy có vấn đề thì nàng cũng không dám nhắc lại, nàng nói:
- Bí thư, trước tiên cứ như vậy, cháu sẽ lập tức gửi fax sang cho cô.
Liên Nhược Hàm cúp điện thoại và đi vào phòng làm việc của Âu Đan để lấy đơn tố cáo, đơn có ba trang, đối tượng bị tố cáo là...Lâm Ninh. Liên Nhược Hàm chợt sững sờ, bàn tay đột nhiên run rẩy, nàng liếc sơ qua nội dung mà vẻ mặt biến đổi vài lần, trái tim cũng gia tốc. Không biết vì sao nàng cảm thấy mình quá căng thẳng, phải mất rất nhiều công sức mới đánh fax đi. Bí thư Âu đang ở HongKong mà vội vàng cần tờ đơn này, như vậy nhất định phải có công dụng. Mà người bị tố cáo trong tờ đơn cũng làm Liên Nhược Hàm phải chấn động, phó phòng Lâm tiếng tăm lừng lẫy ở phòng tổ chức là người tình nghi sao? Nếu phó phòng Lâm bán quan mua chức thì tình trạng của phòng tổ chức sẽ bết bát đến mức độ nào? Ý nghĩ xoay chuyển rất nhanh, Liên Nhược Hàm đột nhiên nghĩ đến Trương Thanh Vân, nếu lần này trưởng phòng Lâm thật sự có vấn đề, như vậy Hoa Đông sẽ chấn động, mà phòng tổ chức xảy ra án lớn, Trương Thanh Vân có thể thoát khỏi liên quan sao? Dù là thế nào thì lãnh đạo cũng phải gánh trách nhiệm. Thời điểm này là lúc mà phòng tổ chức gánh trọng trách cải cách, nếu phòng tổ chức Hoa Đông xuất hiện án lớn, đây rõ ràng là đả kích với Trương Thanh Vân.
Liên Nhược Hàm nghĩ đến đây thì chợt trở nên linh hoạt, nàng nhạy cảm mình phát hiện được một tin tức rất quan trọng, một tin tức đủ để ảnh hưởng đến chính đàn toàn tỉnh Hoa Đông. Lúc này trống ngực nàng càng đập nhanh, nàng càng lo lắng bất an, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng như đứng trên tổ kiến lửa. Không biết bao lâu sau nàng cầm điện thoại gọi đi, khi điện thoại vừa nối thông thì đã nói:
- Cát Tường à? Em là Tiểu Hàm, bây giờ anh đang ở đâu?
- Anh nói lúc đang công tác em nên bớt điện thoại, bây giờ anh sắp họp, có chuyện gì để sau hãy nói.
Bên kia vang lên giọng nói của Cao Cát Tường, giọng điệu mất kiên nhẫn.
- Này, Cát Tường, trưa này chúng mình cùng dùng cơm, em có chuyện quan trọng cần nói.
Liên Nhược Hàm lớn tiếng nói.
- Có chuyện gì, em à, hai người chúng ta đều có công tác, có chuyện gì không để về nhà nói được sao?
Cao Cát Tường nói.
- Không được, chuyện này cực kỳ quan trọng, trưa nay em phải gặp anh.
Liên Nhược Hàm vội la lên.
- Vậy nói rõ ra điện thoại đi, đỡ bắt em phải đi một chuyến, từ tỉnh ủy đến đây cũng không gần.
Cao Cát Tường đề nghị.
- Không, nói qua điện thoại không rõ ràng.
Liên Nhược Hàm rất kiên trì, nàng đưa tay nhìn giờ:
- Bây giờ là mười rưỡi, em sẽ đến khu nhà khối chính quyền thành phố Lăng Thủy, anh cho thư ký xuống đón em.
Liên Nhược Hàm nói xong cũng không thèm chờ câu trả lời thuyết phục của Cao Cát Tường mà cúp điện thoại, nàng hít vào vài hơi thật sâu, sau đó lại thở ra thật mạnh, lúc này tâm tình mới có chút bình ổn.
Liên Nhược Hàm nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc của Âu Đan đi ra ngoài, nàng điềm nhiên như không quay về phòng làm việc của mình, đúng lúc gặp phải thư ký trưởng tỉnh ủy đang vội vàng nơi bậc cầu thang.
Liên Nhược Hàm vội vàng cúi đầu làm lễ:
- Chào thư ký trưởng!
Canh Liệt liếc mắt, trên mặt không có nụ cười như thường ngày, vẻ mặt rất nghiêm túc, lão chỉ gật đầu xem như chào hỏi, hai người đi sát qua nhau. Liên Nhược Hàm cau mày, đúng lúc này lại nghe thấy Canh Liệt nói:
- Trưởng ban Liên, đúng rồi, tôi có một chuyện cần hỏi cô.
Liên Nhược Hàm quay đầu, Canh Liệt nói:
- Bí thư Âu hôm nay có điện thoại cho cô không?
Liên Nhược Hàm chợt sững sờ, nàng lắc đầu theo vô thức. Canh Liệt cau mày, lão khoát tay rồi đi về phía trước. Khi đi được vài bước thì Liên Nhược Hàm lại thấy thư ký Chu Hướng đi từ một phía cầu thang khác xuống gặp Canh Liệt nói:
- Thư ký trưởng, bí thư thông báo mở hội ý thường ủy khẩn cấp, vừa rồi tôi điện thoại cho anh không được, phòng làm việc lại không có người... ....
Liên Nhược Hàm chỉ cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng, lúc này nàng đã hiểu, có chuyện lớn đang xảy ra.