Hương trà vẫn bùng lên nồng nàn, bầu không khí trong phòng có chút quái dị.
Lâm Ninh quả quyết từ chối lời đề nghị của Yến Thành và Miêu Thiên Phương, rõ ràng là không chừa ra đường sống quay về, hơn nữa còn châm chọc khiêu khích, căn bản không có ý phối hợp. Đến lúc này bầu không khí có chút căng thẳng.
Không biết bao lâu sau, giọng điệu của Miêu Thiên Phương chậm dần, hắn nói với vẻ mặt ôn hòa:
- Anh Lâm, chúng ta giao tình nhiều năm, chẳng lẽ trước khi đi không giúp nhau được chút chuyện sao? Người một nhà không nói hai lời, vừa rồi anh đã hỏi ý kiến của chúng tôi, tôi bây giờ nói luôn cho anh biết, chúng tôi muốn tập trung chứng cứ, muốn đánh ngã Trương Thanh Vân.
- Anh Lâm, anh nghĩ lại xem, vì sao anh bị buộc phải chạy ra nước ngoài? Còn không phải vì tên Trương Thanh Vân muốn công to mà cải cách Hoa Đông sao? Trước ki Hoa Đông đoàn kết hùng mạnh thế nào? Năm xưa khi còn trưởng phòng Mã thì quyền lực trên tay anh hùng mạnh bao nhiêu?
- Nhưng Trương Thanh Vân đến Hoa Đông thì lập tức vãi hạt ra ngoài, hắn từ Cảng Thành đến Hoài Dương giống như Tôn Ngộ Không vào bụng Thiết Phiến công chúa, liên tục đảo lộn cục diện Hoa Đông, cuối cùng còn có hàng loạt người liên quan, bao nhiêu người mất bát cơm vì hắn?
- Chẳng lẽ anh Lâm không hận hắn? Tôi không tin, anh cũng hận hắn thấu xương, rõ ràng chúng tôi và anh có cùng chí hướng... ....
- Ha ha.... ....
Lâm Ninh cười lớn, giọng cười chấn động gian phòng. Hắn cười trong vòng mười giây đồng hồ, cười đến mức chảy cả nước mắt giống như kẻ điên. Vẻ mặt Yến Thành và Miêu Thiên Phương chợt biến đổi lớn, hai bên nhìn nhau, bộ dạng của Lâm Ninh giống như bị kích thích quá độ, giống như gần đến biên giới sụp đổ.
Một lúc lâu sau Lâm Ninh mới thu lại nụ cười, hắn liên tục cười lạnh nói:
- Tốt, là bạn, hơn nữa còn cùng chung chí hướng. Nếu nói tôi và các anh có giao tình sâu sắc, như vậy tôi cũng không khách khí. Các anh cũng biết Châu Âu là nơi tiền tài không đáng giá, chút giá trị của tôi cũng chẳng đáng là thá gì.
- Tôi cũng phải há mồm sư tử ngoạm lấy một ít trước khi đi... ....
Lâm Ninh duỗi ra hai ngón tay:
- Hai trăm ngànro đối với hai vị cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, trước khi đi tôi hy vọng hai vị có thể sắp xếp thỏa đáng.
- Anh nói gì?
Vẻ mặt Yến Thành chợt phát lạnh, hắn lập tức đứng lên. Bọn họ hẹn Lâm Ninh đến đây vì muốn giở chiêu cuối cùng để kiếm được chút tác dụng, không ngờ Lâm Ninh là loại keo kiệt, hơn nữa còn há miệng muốn ngoạm thêm thịt.
Yến Thành cực kỳ tức giận, Miêu Thiên Phương thấy cục diện không ổn thì vôi vàng nháy mắt với đối phương, chính hắn lại chậm rãi châm trà nói:
- Trưởng phòng Lâm, anh cũng phải nói rõ ra chứ, anh dựa vào cái gì để đòi thêm tiền?
Lâm Ninh cười lạnh một tiếng, hắn nói:
- Dựa vào cái gì sao? Chỉ bằng những năm qua các người lợi dụng tôi mới có được tình cảnh ngày hôm nay ở Lăng Thủy, năm xưa các anh đến Hoa Đông với bộ dạng gì? Nếu nói không khách khí thì năm xưa hai anh chỉ là thằng hề, là loại người chỉ biết cúi mình nịnh bợ để tìm quan hệ, người nào mà chẳng biết năm xưa Chu Thủ Tuân có hai con chó giữ nhà, đó chính là các anh... ....
- Ầm... ....
Yến Thành đột nhiên vỗ bàn, hắn đứng lên dùng giọng lạnh lùng nói:
- Lâm Ninh, anh không cần chẳng biết xấu hổ, anh có tin chỉ trong vòng mười phút sẽ có người của ủy ban kỷ luật đến bắt đi không? Sau này ở trong tù mà sung sướng.
Lâm Ninh híp mắt một lúc lâu không lên tiếng, sau đó mới khẽ cười nói:
- Thế nào? Nói hai anh là chó giữ nhà thì không chịu nổi nữa sao? Xem ra thế đạo đúng là chó má, người nói thật luôn bị hại... ....
Lâm Ninh chậm rãi đứng lên, hắn nhấc chân đá ngã bàn trà, tất cả dụng cụ pha trà rơi xuống đất nát bấy, mà chính hắn cũng nhanh chóng tức sùi bọt mép, hắn nói:
- Yến Thành anh là cái quái gì dám vỗ bàn trước mặt tôi? Nói thật cho anh biết, bây giờ anh đang do dự có nên đi theo đúng kế hoạch hay ép tôi, mọi người cùng ép nhau cũng tốt.
- Hơn nữa dù giữ nguyên kế hoạch chạy trốn, chỉ cần tôi tung ra chút tin cho trưởng phòng Trương, tôi tin các anh có thể thấy được hậu quả... ....
Lâm Ninh cười vài tiéng quái dị, ngay sau đó hắn nói như giọng cú trong đêm:
- Trương Thanh Vân chỉ cần có chuẩn bị, như vậy hai người các anh chờ người đến nhặt xác đi... ....
Vẻ mặt Yến Thành và Miêu Thiên Phương đều đỏ bừng bừng, rõ ràng lời nói của Lâm Ninh làm hai người trở tay không kịp. Bọn họ không hiểu vì sao một Lâm Ninh trước đó còn nằm trong khống chế nhưng bây giờ lại phát rồ không giống con người như vậy.
Lâm Ninh cười lớn, tâm tình rõ ràng không khống chế được, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Các người không chơi được với tôi, Yến Thành và Miêu Thiên Phương các anh chỉ là nô tài, hơn nữa còn là loại nô tài không biết trời cao đất rộng, dã tâm quá lớn.
- Các anh thử nghĩ xem sự việc được đưa ra ngoài ánh sáng thì có hậu quả gì? Dù Âu Đan là phụ nữ tài hoa tuyệt thế cũng không thể gánh vác được đại cục, Hải phái sẽ nằm xuống ở Hoa Đông, các anh sẽ đều đi gặp quỷ dưới âm phủ... ....
Lâm Ninh nói đến đây thì dùng giọng nghiêm nghị nói:
- Vì vậy, Yến Thành, Miêu Thiên Phương, các anh thông minh thì phải đáp ứng yêu cầu của tôi, lần này là con số khác.
Lâm Ninh đưa ra ba ngón tay, hắn lắc đầu thở dài một hơi:
- Thiếu một đồng cũng không được, tôi còn nhắc nhở hai vị, ngàn vạn lần đừng có ý nghĩ khác, nếu vậy các anh sẽ chết nhanh hơn.
- Bây giờ con đường sống duy nhất của các anh chỉ có thể cho tôi đến Hà Lan an toàn, để cho tôi sống tiêu diêu tự tại, những ý nghĩ khác đều cực kỳ nguy hiểm, rất có thể sẽ bắn nát đầu hai vị.
Lâm Ninh nói xong lại cười dài, hắn nói:
- Ăn cơm cũng không cần, đã tiêu pha của hai anh khá nhiều, ăn thêm bữa cơm cũng quá ngại.
Lâm Ninh cầm áo khoác đi ra cửa, Yến Thành muốn ngăn cản nhưng bị Miêu Thiên Phương giữ chặt lại. Hai người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Ninh nghênh ngang rời khỏi cửa, sau đó lên xe của mình chạy khỏi biệt thự.
Đợi đến khi Lâm Ninh biến mất trong tầm mắt thì Yến Thành cũng không nhịn được nữa, hắn bắt đầu nổi giận muốn tìm thứ gì đó đập bể để phát tiết, ngay sau đó luôn miệng chửi bới, cũng dần khó khống chế được tâm tình.
- Lâm Ninh quá kiêu ngạo, người này không thể cho đi được, nếu không thì chúng ta tìm người trực tiếp xử lý hắn.
Yến Thành lạnh lùng nói.
Miêu Thiên Phương cũng buồn ngồi hút thuốc, hắn không lên tiếng, tâm tình cũng không xong. Hắn và Yến Thành tự cho mình là thông minh, trước đó hai người còn muốn tìm chút lợi ích từ Lâm Ninh, không ngờ kết quả cuối cùng là nhục nhã, cuối cùng còn bị đối phương phản kích cực kỳ xảo trá, hai người đã bao giờ uất ức như vậy?
Nhưng lời nói của Lâm Ninh cũng chính thức làm cho hai người run như cầy sấy, đặc biệt Lâm Ninh dù sao cũng là thủ hạ của Trương Thanh Vân, bản lĩnh lôi kéo người của Trương Thanh Vân luôn nổi tiếng, nếu vào đúng thời điểm mà Lâm Ninh lại hướng về phía Trương Thanh Vân khai báo chút chuyện, như vậy là cực kỳ nguy hiểm.
Yến Thành phát tiết trong chốc lát thì đặt mông ngồi lên ghế rút thuốc ra hút, nhưng mới hút được hai hơi thì đã không yên giống như ngồi bàn châm, hắn đứng lên đi qua đi lại. Lúc này trong phòng rất bừa bộn, dưới đất là bã trà và mảnh vỡ, còn có nước trà, nhưng hai người không quan tâm đến những thứ này, cả hai đều trầm tư suy nghĩ đối sách.
- Không thể xử lý người này được, Lâm Ninh gian trá như quỷ, chắc chắn đã tính trước tình huống này. Hắn đã có chuẩn bị, nếu mất mạng ngoài ý muốn thì sự việc sẽ phát sinh, mà chúng ta thì khó chống đỡ nổi.
Không biết qua bao lâu, Miêu Thiên Phương thản nhiên nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải để hắn đạt được mục đích? Bỏ ra vài trăm ngànro...Hắn, hắn khinh người quá đáng.
Yến Thành quát lên cực kỳ tức giận.
Miêu Thiên Phương ho khan hai tiếng mà không nói lời nào, khoảnh khắc này dù hắn trí kế siêu quần cũng không nghĩ ra biện pháp thích đáng, cũng chỉ có thể dựa theo lời nói của Lâm Ninh là an toàn nhất.
Lúc này Miêu Thiên Phương cũng hiểu mình tính sai, Lâm Ninh cầm bọn họ trên tay, vì vậy mà không dám lộn xộn. Hơn nữa cả hai lại không biết mình lòi đuôi để cho đối phương giữ chặt. Bây giờ đối phương há miệng cắn thịt nhưng chính mình lại không còn biện pháp nào để đối phó.
Hơn nữa Lâm Ninh dám làm như vậy cũng thật sự vì bị kích thích quá lớn, hắn đường đường là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, đây là địa vị hiển hách thế nào? Phải nói là nhân vật cực kỳ quyền lực ở Hoa Đông.
Nhưng bây giờ Lâm Ninh phải vứt bỏ tất cả, phải bỏ chạy ra nước ngoài, bước đi trên con đường không có lối về. Đây rõ ràng là kích thích quá lớn với hắn, cũng là sự kiện mà Miêu Thiên Phương không thể dự đoán được... ....
Trời đã về chiều tối, sắc trời Lăng Thủy trầm xuống, những luồng sáng vàng rực tô điểm cho thành phố thêm xinh đẹp.
Lâm Ninh lẳng lặng ngồi trong xe, hắn dùng ánh mắt si ngốc nhìn cảnh đêm bên ngoài, tinh thần rất hoảng hốt.
Xe đi đến con đường ven sông, đây là đường dọc theo sông Trường Giang, dù là buổi tối nhưng Lâm Ninh vẫn có thể cảm nhận được những con sóng ầm ầm mạnh mẽ bên ngoài, có thể thấy được cảnh đẹp hùng vĩ khi nước triều lên. Khi đó sẽ có vài con thuyền đong đưa trên sông, cảnh đêm trên mặt sông càng có thêm sức sống.
- Dừng xe.
Lâm Ninh vô thức nói một câu, lái xe quay đầu nhìn lại vài lần, sau đó chậm rãi dừng xe bên đường. Lúc này lái xe căn bản không dám nói lời nào, chỉ biết lẳng lặng mở cửa.
Lâm Ninh đi ra ngoài hít mùi không khí chứa mùi vị của dòng Trường Giang, lão chậm rãi tản bộ trên con đê phòng hộ, gió sông thổi cuồn cuộn. Lúc này những ngọn đèn đường trang điểm huy hoàng cho con đường ven sông, tình cảnh giống như một con rồng đầy màu sắc đang uốn lượn.
Lâm Ninh rất quen thuộc con sông này, cả đời hắn có liên hệ với nó. Hắn sinh ra ở bờ sông, lớn lên ven sông, cũng công tác ở thành phố ven sông. Lúc này Lâm Ninh đứng đây, hắn đã qua năm mươi năm, năm mươi năm tình cảm đối với một dòng sông một quê hương cũng có chút thăng hoa.
Lâm Ninh biết rõ, đây là lần cuối cùng hắn còn được nhìn dòng sông trước mặt, mùi bùn đất quen thuộc cũng vĩnh viễn tan biến khi nhuốm sầu biệt ly.
Lâm Ninh dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn dòng nước chảy, hắn cố gắng hít vào mùi hương quen thuộc, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng