Bạn cũ của Trương Thanh Vân ở Giang Nam quá nhiều, những ngày nay hắn căn bản đều phải tiếp đón bạn cũ.
Mà trong đám người thì đặc biệt nhất chính là Lệ Cương, Trương Thanh Vân có nhiều truyền kỳ đến ngày hôm nay thì Lệ Cương là nhân vật mấu chốt.
Lệ Cương là người thưởng thức và đề bạt Trương Thanh Vân đầu tiên, tuy năm xưa hai người ở chung cũng không quá hòa hợp, đặc biệt là có một thời gian hai người trở mặt. Nhưng dù thế nào thì bây giờ Trương Thanh Vân vẫn rất ghi ơn người bạn cũ này.
Không thể nghi ngờ Lệ Cương là tiêu chuẩn của nhân vật chính trị, là điển hình của người ngoài nóng trong lạnh, nhìn thì có vẻ hiền lành hảo hữu nhưng thật ra lại là người tàn nhẫn lợi hại, đây là ưu điểm và cũng là nhược điểm của hắn. Nếu năm xưa Lệ Cương không buông bỏ Trương Thanh Vân thì bây giờ hai người đã rất tâm đầu ý hợp, đây là trợ lực rất lớn cho tương lai của Lệ Cương.
Mà bây giờ Lệ Cương cũng đang cố gắng dựa vào Trương Thanh Vân, nhưng giao tình của hai người vẫn khá nhạt. Cái khó là Lệ Cương không có người ở tuyến trên, mà ngoài Trương Thanh Vân thì hắn khó tìm đến trận thế khác, tình cảnh cũng chỉ dậm chân tại chỗ như vậy mà thôi.
Nếu xét theo điểm này thì Lệ Cương vẫn là người chưa đủ khí lượng, tầm mắt có chút hẹp.
Tất nhiên dù Lệ Cương có thế nào thì cũng là nhân vật quan trọng trong con đường làm quan của Trương Thanh Vân, bây giờ Trương Thanh Vân phát triển như gió cũng ảnh hưởng đến Lệ Cương. Bây giờ Lệ Cương là bí thư thị ủy khi mới hơn bốn mươi, rõ ràng tương lai cũng rất tươi sáng.
Thực tế Trương Thanh Vân trước nay cho rằng Lệ Cương rất giỏi giao tiếp, người này quan hệ rất mịn. Những năm gần đây Trương Thanh Vân dù ở cách xa Giang Nam, nhưng mỗi khi đến ngày lễ tết thì đều nhận được những lời thăm hỏi ân cần của Lệ Cương.
Hơn nữa mỗi khi đến ngày tết nhất thì khu thường trú của thành phố Vũ Đức ở thủ đô đều chuẩn bị lễ vật đến thăm hỏi nhà Trương Thanh Vân thay mặt cho Lệ Cương, lễ vật là những đặc sản Vũ Đức và Ung Bình, có trà, có cá Áp Tử Hà.v.v. Tuy tất cả không phải quá quý hiếm nhưng đều là sản vật quê hương của Trương Thanh Vân, điều này cũng làm cho Trương Thanh Vân thường xuyên nghĩ đến Lệ Cương.
Nhà hàng tây Shangri-La ở Thành Đô, trong một gian phòng chỉ có Trương Thanh Vân và Lệ Cương, phòng này rất xa hoa, đèn treo cao rất tiêu chuẩn, bàn đá cẩm thạch, trong phòng dùng tông màu chính là trắng sữa và hồng nhạt, bầu không khí ôn hòa và tao nhã, là nơi thích hợp để bàn luận.
Lệ Cương hơn bốn mươi nhưng nhìn qua thì đặc biệt trẻ, hắn ăn mặc khá mạnh mẽ và chỉnh tề, thể hiện phong thái của lãnh đạo. Nhưng hắn đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì rất cung kính, khách khí giống như quên mất đối phương năm xưa là thư ký của mình. Nhưng hắn cung kích và khách sáo rất tự nhiên, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy tình cảnh vốn là như vậy.
Trương Thanh Vân ở thủ đô đã nhận được thư của Vũ Đức Chi, trong thư lão nói Lệ Cương đang cố ý làm phai nhạt kinh nghiệm nhận chức ở Ung Bình năm xưa, có lẽ hắn đang mượn sự phai nhạt này để làm mất đi kinh nghiệm không vui với Trương Thanh Vân năm xưa.
Nếu so sánh với Lệ Cương thì Vũ Đức Chi trước nay không bao giừ để ý đến những mâu thuẫn với Trương Thanh Vân, cũng sẽ không để ý đến vấn đề trước đó là thủ trưởng của đối phương. Đâ chính là sự khác biệt giữa Vũ Đức Chi và Lệ Cương, thật ra nếu nói một cách đơn giản thì Trương Thanh Vân cực kỳ ngưỡng mộ và tán thưởng Vũ Đức Chi.
Khi Trương Thanh Vân nói chuyện với Lệ Cương thì phần lớn đều nhắc đến những vấn đề phát sinh ở Giang Nam trong những năm vừa qua, mà hai người cũng nhắc đến vài chuyện ở Vũ Đức và Ung Bình. Vài năm không gặp, bây giờ địa vị của Trương Thanh Vân ngày càng cao nhưng cũng càng làm cho người ta khó thể xem xét, bây giờ Lệ Cương đối thoại với Trương Thanh Vân đã sinh ra cảm giác khó thể dò tâm tư của đối phương.
Nghĩ lại cũng dễ hiểu, bây giờ Trương Thanh Vân là thường ủy tỉnh ủy, là nhân vật có thực quyền ở Hoa Đông, một người như vậy sao có thể để cho người khác nắm được tâm tư?
- Bí thư Thanh Vân, có một chuyện tôi cần báo cáo với cậu, năm xưa huyện Ung Bình có một thôn Liên Hợp, cậu còn ấn tượng chứ?
Lệ Cương nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác thân thiết, thôn Liên Hợp là khu vực nghèo khó của thị trấn Nguyệt Toàn, trước đó hắn đã hao tổn rất nhiều tâm tư cho sự phát triển của người dân trong thôn. Bây giờ Lệ Cương nhắc đến thôn Liên Hợp, vì vậy trong đầu Trương Thanh Vân lập tức có ấn tượng.
- Tất nhiên là nhớ rõ, đáng tiếc là những năm nay chương trình quá chặt, nếu không còn phải chạy đến Ung Bình xem xét, đó chính là nhà tôi.
Trương Thanh Vân dùng giọng có chút tiếc nuối nói, những lời này rất chân tình.
Lệ Cương cười cười nói:
- Thôn Liên Hợp bây giờ phát triển rất tốt, năm ngoái người trong thôn đều có thu nhập hơn năm mươi ngàn, đã trở thành điển hình trong xây dựng nông thôn mới ở Giang Nam, bây giờ trong thôn có sản nghiệp của hợp tác xã tỉnh Giang Nam, còn có cả những khu du lịch sinh thái nông thôn, cực kỳ có đặc điểm.
- Thật vậy sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng vui sướng hỏi ngược lại:
- Như vậy thì đúng là quá tốt... ....
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm cảm thán, ánh mắt nhìn về phía Lệ Cương, hắn đã hiểu Lệ Cương đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Vũ Đức thì có vài phần kính trọng Ung Bình, coi Ung Bình là đại bản doanh để khai phá.
Thị ủy có rất nhiều cán bộ được đề bạt từ Ung Bình, có thể nghĩ đây là quan hệ giữa Lệ Cương và Ung Bình. Mặt khác Trương Thanh Vân cũng cảm thấy điều này có liên quan đến mình, Lệ Cương không hổ danh là người biết cách sử dụng tâm tư.
Người nào cũng rất quan tâm đến sự phát triển của quê hương, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không phải là ngoại lệ. Lần trước hai ông bà Trương Đức Giang về Ung Bình nhìn thấy những biến đổi lớn, sau khi về thủ đô thì liên tục nói rằng Ung Bình phát triển nhanh, mà trong lòng Trương Thanh Vân cũng rất vui. Lệ Cương thông qua những hành động này để cải tạo ấn tượng với Trương Thanh Vân.
Đúng lúc này thư ký Phương Hàn đẩy cửa tiến vào nói khẽ vài câu bên tai Trương Thanh Vân, mà Trương Thanh Vân cũng ngẩng đầu lên nói:
- Đến rồi sao? Cho mọi người vào, đều là người quen.
Phương Hàn chậm rãi lui ra, một lát sau cửa phòng mở ra, một ông lão nho nhã hơn sáu mươi mỉm cười tiến vào, từ xa đã vươn tay với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng cười ha hả, hắn nói:
- Giám đốc Biện, việc buôn bán của chú càng ngày càng lớn, bây giờ toàn tỉnh Giang Nam đều quảng cáo đồ uống Tiết Cao, cháu mới đến vài ngày mà cảm thấy choáng váng... ....
Người đến không phải ai khác mà chính là ba người nhà Ngải gia, Biện Huy Hoàng đi phía trước, vợ chồng Ngải Gia theo sau, sau cùng còn có một đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Biện Huy Hoàng rất kích động, lão dùng hai tay nắm chặt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Cám ơn bí thư Trương, cảm ơn... ....
Biện Huy Hoàng nhờ có sự đầu tư của Cảnh Sương và Triệu Giai Ngọc mà thường xuyên có liên hệ, nhưng lại ít liên hệ với Trương Thanh Vân. Đặc biệt là từ khi Trương Thanh Vân đến Hoa Đông thì những năm này rất ít khi gặp mặt, lúc này gặp mặt tất nhiên Biện Huy Hoàng sẽ thổ lộ tâm tình.
Trước kia Biện Huy Hoàng chỉ là một lão nhà giàu vùng quê Ung Bình, bây giờ có thể trở thành xí nghiệp nổi tiếng Giang Nam, tuy bên trong có sự cố gắng của bản thân, nhưng nếu năm xưa Trương Thanh Vân không tìm nguồn đầu tư thì Biện Huy Hoàng chẳng có ngày hôm nay, vì vậy lão không thể quên được tình nghĩa với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nhìn về phía Ngải Gia, hai người tuy là anh em họ nhưng lớn lên với nhau từ bé, vì vậy còn thân hơn cả anh em ruột. Đã vài năm không gặp, trong mắt Ngải Gia cũng tràn đầy kích động.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Rất tốt, không hổ danh là em gái của anh, nghe nói bây giờ em đã là phó giám đốc, anh nên chúc mừng em.
Ngải Gia cười cười, nàng cũng không còn tinh nghịch như năm xưa, nàng nói:
- Anh, em không còn là cô bé năm xưa, anh xem, con của em lớn thế này rồi... ....
Trương Thanh Vân lúc này mới nhìn rõ cậu bé đang được Ngải Gia nắm lấy tay, vì vậy hắn vội vàng tiến lên. Ngải Gia bắt con gọi Trương Thanh Vân là bác, nhưng cậu bé không nghe theo, nó chỉ dùng ánh mắt sững sờ nhìn Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân vươn tay ôm đứa bé vào lòng, lúc này nó lập tức kinh hoàng quay đầu lại nhìn mẹ, Ngải Gia nói:
- Chào bác đi... ....
Ngải Gia vùa nó vừa vung nắm đấm uy hiếp.
Cậu bé rất quật cường, miệng mím chặt, Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Anh là bác của nó, thế nhưng bình thường quá bận rộn, cũng không có thời gian thân cận với cháu mình. Mà cháu cũng đừng sợ mẹ hù dọa, không gọi bác cũng không sao, để xem có cái gì ăn được, đây, cho cháu... ....
Trên bàn có điểm tâm, Trương Thanh Vân lấy cho cậu bé một miếng bánh ngọt, cậu bé nhận lấy rồi mở miệng nói:
- Cám ơn bác... ....
Mọi người trong phòng cười lớn, Trương Thanh Vân nói:
- Mọi người xem, nó rất giống Ngải Gia, rõ ràng là thích mềm không thích cứng... ....
Nhân viên phục vụ khách khí mời mọi người ngồi vào bàn, lúc này Biện Huy Hoàng cũng tránh không khỏi chào hỏi Lệ Cương, lão cũng nói lời xin lỗi vì mình đã xen ngang cuộc gặp mặt giữa Trương Thanh Vân và Lệ Cương.
Lệ Cương lại xin lỗi vì mình làm chậm trễ Trương Thanh Vân, hắn lầm tưởng rằng Trương Thanh Vân còn có chương trình, mà Trương Thanh Vân thì khoát tay:
- Bây giờ là lúc dùng cơm, vừa rồi tôi cũng chỉ vừa dùng chút điểm tâm với bí thư Lệ, còn chưa dùng cơm, bây giờ chúng ta cùng dùng cơm... ....
Trương Thanh Vân đã nói thì tất nhiên sẽ không ai phản đối, bây giờ hắn rất hứng thú với cháu trai của mình, hai bác cháu nhanh chóng quen mặt nhau. Cậu bé tên là Biện Triệu Lâm, lớn hơn Mạn Mạn một tuổi rưỡi, bây giờ đã là học sinh tiểu học, hơn nữa còn tham gia chuyên mục Anh ngữ đài truyền hình Giang Nam, rất khó lường, liên tục khoe vốn liếng tiếng Anh với bác.
Không thể không nói đến sự giảm xóc của Biện Triệu Lâm, đáng lý ra với thân phận của Trương Thanh Vân lúc này thì bữa tiệc sẽ chú định rất nặng nề, nhưng vì có đứa bé, hơn nữa trẻ con lại rất khờ dại, không cố kỵ như người lớn, vì vậy bầu không khí rất điều hòa.
Trên bàn tiệc Lệ Cương và Biện Huy Hoàng cũng nói chuyện khá nhiều, bây giờ Biện Huy Hoàng là xưa không bằng nay. Trước kia lão rất sợ quan viên, tự hạ thấp chính mình, nhưng bây giờ lão là ông chủ xí nghiệp nổi tiếng Giang Nam, là ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, cũng là nhân sĩ nổi danh, lời nói cử chỉ biểu hiện rõ phong thái của nhân sĩ.
Dù bây giờ Biện Huy Hoàng so sánh với Lệ Cương cũng không rơi vào thế hạ phong, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của một ông chủ nông thôn ở thị trấn Nguyệt Toàn trước kia. Tất nhiên Lệ Cương cũng không dám xem Biện Huy Hoàng là thương nhân bình thường, chỉ cần xem xét mối quan hệ giữa Biện Huy Hoàng và Trương Thanh Vân thì người nào ở Giang Nam cũng phải nể mặt.