Chương 712: Bắt đầu giấy lụa

Bây giờ mỗi ngày Lưu Bằng đi làm đều chăm chỉ hơn rất nhiều so với bình thường, mà công việc của vợ hắn cũng không tốt cho lắm, vì vậy hắn dứt khoát để vợ ngừng công tác ở nhà làm bà chủ. Đối với Lưu Bằng, trước đó hắn theo Trương Thanh Vân, bây giờ bí thư Trương sợ rằng sẽ được điều động, vì thế cần phải quý trọng khoảng thời gian ít ỏi vào lúc này.

Bây giờ Trương Thanh Vân còn bận rộn hơn cả những ngày thường, mỗi ngày đều đầy công tác, điều này làm cho Lưu Bằng cảm thấy có chút an ủi. Chỉ cần hắn không nghĩ đến vấn đề bí thư rời khỏi Hoài Dương thì cảm giác bây giờ không khác gì trước đó, hắn rất thích cảm giác này.

- Bằng Tử, anh ở bên cạnh tôi rõ ràng là nhân tài không được trọng dụng. Đã hơn một năm tôi quan sát anh, thời gian qua anh đã từng trải hơn rất nhiều, ngày đó anh nhắc nhở tôi về vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện, có lẽ anh cũng cần xuống tuyến dưới kiếm thêm kinh nghiệm.

Trương Thanh Vân nói, lúc này hai người vừa thị sát bên ngoài trở về.

- Không, bí thư, tôi không nghĩ sẽ lập tức xuống tuyến dưới rèn luyện, tôi không vội... ....

Lưu Bằng nói.

Trương Thanh Vân lắc đầu nói:

- Anh đừng nói những lời này, anh không phải kẻ chẳng có tương lai, ngày nào cũng làm thư ký cho tôi, chẳng lẽ đây là chí hướng của anh sao? Nếu nói ra sợ người khác sẽ cười rụng răng.

- Cũng không phải là như thế, chẳng qua tôi theo anh và học hỏi được rất nhiều điều, vì vậy tôi còn muốn ở lại thêm một khoảng thời gian nữa.

Lưu Bằng nói.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói:

- Bây giờ Hoài Dương có tám quận huyện, có ba quận huyện còn chỗ trống, tôi tin lần trước anh gặp mặt trưởng phòng Lưu đã biết rõ tình huống, có phải không?

Lưu Bằng chợt đỏ mặt, hắn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng Trương Thanh Vân đã hỏi thì hắn cũng không thể không trả lời, vì vậy lắp bắp nói:

- Vâng!

- Anh muốn đến đâu?

- Tôi...Tôi... ....

- Ấp a ấp úng làm gì, đàn ông có ai nói chuyện như anh không?

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói.

- Nếu...Nếu để tôi lựa chọn, tôi đồng ý đến huyện Lâm Viên, tôi quen biết bí thư Tề ở bên kia.

Lưu Bằng nói.

- Hừ! Tôi không hiểu rõ những gì anh nghĩ sao? Anh muốn đi đến huyện Lâm Viên cũng không phải vì quen biết Tề Hào Cường, mà anh cho rằng Tề Hào Cường có vấn đề, có phải không?

Trương Thanh Vân nói.

Lưu Bằng giật mình nhìn Trương Thanh Vân, lúc này hắn mới biết, dù chính mình là người ở gần bí thư Trương nhưng cũng không hoàn toàn thấy rõ tâm tư của bí thư.

Trương Thanh Vân đã nói như vậy thì Lưu Bằng cũng không còn gì phải che giấu, hắn nói tất cả những gì mình lo lắng cho bí thư Trương. Hắn nói rõ lần trước Tề Hào Cường có tặng đồng hồ cho Lưu Phái, hắn nghĩ rằng huyện Lâm Viên đang rất nghiêm trọng vì vấn đề buôn lậu.

Trương Thanh Vân đúng là tiếc nuối vì chưa xử lý phương diện này, Lưu Bằng rõ ràng muốn nắm lấy đó làm điểm đột phá, hắn nói:

- Bí thư, tuy tôi biết mình lực lượng đơn lẻ nhưng ít ra cũng sẽ tìm được vài manh mối, nói không chừng sẽ có nhiều công dụng.

- Là một cán bộ bản địa tôi có những hiểu biết đặc biệt về vấn đề phát triển của Hoài Dương. Những năm gần đây Hoài Dương luôn có điểm nhấn để phát triển, nhưng vì sao trước khi bí thư đến thì Hoài Dương vẫn chưa tỏa sáng?

- Nguyên nhân chủ yếu chính là từ trên xuống dưới trong chính quyền Hoài Dương có tồn tại một mắt xích quan hệ, những mắt xích này xơi tái mồ hôi xương máu của đât nước và nhân dân, hơn nữa còn nuốt cả linh hồn quan viên.

- Bây giờ anh đã đến, anh là người can đảm làm việc, Hoài Dương cuối cùng cũng thấy được hy vọng. Nhưng tôi cho rằng tất cả cũng chỉ là bắt đầu, nếu vấn đề cơ bản ở Hoài Dương không được giải quyết thì cuối cùng cũng khó gượng dậy, hơn nữa cũng chẳng tạo được điểm nhấn trong quan hệ hợp tác với Hoàng Hải... ....

Lưu Bằng dùng giọng lưu loát nói ra rất nhiều vấn đề, Trương Thanh Vân nghe rất cẩn thận, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình hạ thấp. Những gì Lưu Bằng nói ra thì cũng có phần nhiều hắn không biết, hoặc có thể nói là không hiểu rõ như vậy.

Đặc biệt là Lưu Bằng nói về chuyện phát sinh giữa Tề Hào Cường và Lưu Phái, điều này làm cho Trương Thanh Vân ý thức được vấn đề ở Hoài Dương còn xấu hơn những gì mình tưởng tượng. Bây giờ tình thế nhìn có vẻ tốt đẹp, chẳng qua cũng vì hợp tác với Hoàng Hải đã che cả trăm điều xấu, những gì nằm sâu ở bên trong còn chưa bộc lộ ra mà thôi. Nếu hợp tác với Hoàng Hải xảy ra vấn đề hoặc khi hợp tác chuyên sâu thì Hoài Dương sớm muộn gì cũng sinh chuyện.

Đến lúc đó tương lai của Hoài Dương sẽ đi đến đâu? Có còn tương lai hay không? Bài học ở Cảng Thành có tái diễn bên Hoài Dương hay không?

Trương Thanh Vân đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại của Lăng Tổ Hồng ngày hôm qua, trong lòng càng hiểu sâu thêm một tầng về lời lẽ của bí thư Lăng. Lăng Tổ Hồng làm lãnh đạo Hoàng Hải đã khá lâu, lão không chỉ hiểu sâu về Hoàng Hải.

Lăng Tổ Hồng cũng tuyệt đối hiểu biết sâu sắc về tình hình Hoa Đông, chắc chắn cũng nhìn thấy vấn đề, vì vậy mới kiên quyết phản đối điều động Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân thở phào một hơi, trong lòng mơ hồ cảm thấy mình khó thể đi.

Tuy Trương Thanh Vân không biết tại sao sinh ra cảm giác này, nhưng hắn tin Lăng Tổ Hồng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhất định lão sẽ phản ánh lên trên, nếu nói như vậy... ....

Trương Thanh Vân đột nhiên cảm giác mình có khả năng bị kẹt vào giữa hai bên, nếu lần này chuyện điều động Trương Thanh Vân đến Cảng Thành thất bại, như vậy bí thư Tần tỉnh ủy sẽ phải để mặt đi đâu?

- Bằng Tử, tôi đã sớm có quyết đoán về hướng đi của anh, anh cần đế quận Hoa Sơn!

Trương Thanh Vân thản nhiên nói:

- Cho anh làm phó bí thư quận ủy Hoa Sơn cũng không có gì uất ức đấy chứ?

- Bí thư...Anh... ....

Lưu Bằng nói.

Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Lưu Bằng, hắn nói:

- Chuyện này tạm thời còn chưa chính thức xác định, nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề.

Trương Thanh Vân nói xong cũng không tiếp tục để ý đến Lưu Bằng, hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Ngày hôm qua Lưu Bằng phản ánh tình huống đã nhắc nhở Trương Thanh Vân, để hắn hiểu được bây giờ có tin đồn mình được điều động thì đã có rất nhiều người rục rịch, nếu đã như vậy thì sao mình không biết thời thế?

Trương Thanh Vân sở dĩ đưa Lưu Bằng xuống rèn luyện ở Hoa Sơn vì căn cứ vào những phản ứng có hạn của Tiêu Hàn, hắn đại khái biết rõ đại bản doanh của Cố Nhuận Thu kia nằm ở Hoa Sơn. Lưu Bằng là người lão luyện và thận trọng, nhất định sẽ kéo được vài con chuột ở Hoa Sơn chui đầu ra.

Mà lúc này Trương Thanh Vân sắp xếp cho Lưu Bằng xuống tuyến dưới rèn luyện chính là để cho mọi người thấy được đây là hành động cuối cùng của bí thư khi ra đi, sẽ không nghĩ lệch sang hướng khác.

Trương Thanh Vân cũng muốn dùng phương thức này để làm cho đám người đang rục rịch phải chính thức ra tay, mặt khác cũng tỏ thái độ với tỉnh ủy. Cho người khác biết hắn đã chuẩn bị tất cả để đến Cảng Thành nhận chức, một nước cờ xem xét ba phương diện, có thể nói là linh cảm rất tốt.

- Bằng Tử, chút nữa anh thông báo với phó chủ tịch Quách, để anh ấy nhanh chóng đến phòng làm việc của tôi báo cáo công tác.

Trương Thanh Vân ngửa đầu nói.

- Vâng!

Lưu Bằng nói, hắn nhìn vào kính chiếu hậu và nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt của bí thư Trương không giống như trước kia, hình như sắc bén hơn rất nhiều. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, tâm tình của hắn đã bay đến quận Hoa Sơn.

Hoa Sơn là một quận phát triển nhất trong nội thành Hoài Dương, mà bí thư quận Hoa Sơn Chu Binh cũng là thường ủy thị ủy. Trương Thanh Vân đưa Lưu Bằng đến quận Hoa Sơn làm phó bí thư, dù là một Lưu Bằng lão luyện cũng cảm thấy kích động bành trướng.

Lưu Bằng dù nằm mơ cũng không nghĩ đến vị trí này, nhưng Trương Thanh Vân đã quyết đoán thì trong lòng hắn cũng chỉ còn sự cảm tạ và tin phục. Lúc này Lưu Bằng cũng không chính thức nghĩ ra tâm tư của Trương Thanh Vân, nếu như biết thì chắc chắn sẽ từ sự vui sướng chuyển sang áp lực.

Quách Vũ được Trương Thanh Vân triệu kiến lần thứ hai, lần này đến thì tâm tình của hắn không còn được như trước đó, tinh thần có vẻ rất sa sút.

Trương Thanh Vân cười nói:

- Sao vậy? Tăng thêm trọng trách mà đã làm cậu mệt mỏi như vậy sao? Tôi thấy vẻ mặt cậu không được tốt lắm thì phải?

Quách Vũ nở nụ cười mất tự nhiên, hắn được Trương Thanh Vân phân công quản lý văn phòng, vốn cũng có mười phần tin tưởng. Không ngờ công tác lần này khác hẳn với công tác kế hoạch hóa gia đình trước đó, vừa bắt đầu đã gặp phải lực cản nặng nề, hắn căn bản khó thể ra tay.

Trong sự việc lần này có nhân tốt Trương Thanh Vân sắp rời khỏi thị ủy Hoài Dương, nhưng có một điều quan trọng hơn đó là Quách Vũ biết Hoa Đông vẫn là Hoa Đông, nếu chính thức tiến vào trung tâm quyền lực thì sẽ đối mặt tính bài ngoại bẩm sinh của người Hoa Đông.

Quách Vũ hắn dù sao cũng là phó chủ tịch từ bên ngoài tới, muốn nhanh chóng đứng vững bàn chân mà không ra tay mạnh mẽ thì chẳng thể nào. Mà lúc này Quách Vũ còn chưa khôi phục nguyên khí, hắn không dám, không thể thi triển toàn lực.

Nhưng Quách Vũ cũng biết rõ đây chính là cơ hội hoàng kim, nếu Trương Thanh Vân rời khỏi Hoài Dương thì hắn sẽ là cây không rễ, đến lúc đó bí thư mới đến nhận chức sợ rằng sẽ lập tức rút đi quyền lực của hắn. Vì vậy trong lòng hắn rất nôn nóng, vì trong lòng có chuyện nên vẻ mặt tất nhiên sẽ không tốt được.

Nhưng những chuyện này hắn cũng không dám nói ra trước mặt Trương Thanh Vân, dù sao Trương Thanh Vân bây giờ cũng sắp được đề bạt lên Cảng Thành, nếu nói ra những lời mất hứng thì sẽ làm đối phương xem thường.

- Quách Vũ, có lẽ đứng vững bàn chân trên Hoài Dương cũng không dễ dàng, bây giờ cậu đã hiểu rồi chứ? Những thứ khác tôi không nhắc đến, nhưng tôi đã căn dặn cậu phải làm tốt quan hệ với các đại biểu hội nghị hiệp thương chính trị, tiến triển thế nào?

Trương Thanh Vân đột nhiên nói.

Quách Vũ chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, lúc này hắn mới hiểu những vấn đề mình gặp phải đã được bí thư Trương biết rõ, vì vậy mà hắn cảm thấy trên mặt không còn hào quang. Nhưng Quách Vũ bây giờ cũng không phải là kẻ năm xưa, tuy rất khó mở lời nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói:

- Sự việc không được như những gì con người tính toán, dù là bên phía đại biểu quốc hội hay đại biểu hội nghị hiệp thương chính trị, bọn họ đều có vẻ không tình nguyện hợp tác. Mỗi lần đi tìm hiểu tình huống thì bọn họ cũng chỉ nói ra ý kiến của các đại biểu để gây áp lực cho chính quyền, bọn họ như vậy cũng làm em sinh ra áp lực rất lớn.

Quách Vũ vừa nói vừa nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn tiếp tục:

- Anh Thanh Vân, đã để anh thất vọng rồi, anh cho em cơ hội tốt mà em lại không nắm chắc, điều này quả thật rất đáng xấu hổ.

- Cậu nói gì thế? Cái gì mà không nắm chắc?

Trương Thanh Vân híp mắt nói:

- Hôm nay tôi gọi đến chính là muốn cậu hiểu thế nào là nắm chắc cơ hội