Khi Lưu Bằng tan tầm thì nhận được điện thoại của anh rể Hào Vĩ, trong điện thoại Hào Vĩ nhất quyết phải kéo Lưu Bằng đi đến phòng nông nghiệp để tham gia hoạt động giải trí.
Sau lần trước Lưu Bằng nhìn thấy những chuyện phát sinh giữa Tề Hào Cường và Lưu Phái thì thường từ chối những lời mời của Hào Vĩ, hơn nữa cũng không phải chỉ một lần dùng lời lẽ uyển chuyển để khuyên bảo Hào Vĩ, nói rằng không nên tiếp xúc quá sâu với Lưu Phái.
Đáng tiếc là Hào Vĩ giống như không nghe lọt tai, hoặc không hiểu ý nghĩ sâu xa của Lưu Bằng, dù thế nào hắn cũng thích ở cùng một chỗ với Lưu Phái, hơn nữa còn thường xuyên mời mọc Lưu Bằng.
Tình huống hôm nay có chút đặc thù, bây giờ đã đến thời điểm quan trọng mà Trương Thanh Vân sẽ đi hay ở, Lưu Bằng có chút do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.
Lưu Bằng đến khách sạn phòng nông nghiệp, quả nhiên đã có mặt Lưu Phái, còn có cả phó chủ tịch Thượng Văn. Lưu Phái thấy Lưu Bằng thì cười ha hả nói:
- Thư ký Lưu đến rồi à? Đã lâu không gặp, bây giờ cậu thế nào? Có phải ở bên lãnh đạo quá lâu mà trở nên xa lạ rồi không?
Lưu Bằng nở nụ cười khiêm tốn nói:
- Trưởng phòng Lưu, anh cũng biết tính tình của bí thư rồi đấy, anh ấy ngày đi ngàn dặm, chúng tôi làm công tác thư ký tất nhiên cũng không có quá nhiều thời gian rãnh. Đặc biệt là những tháng gần đây, hầu như mỗi ngày đến mười giờ tối mới về nhà, còn biện pháp nào sao?
Lưu Bằng cũng là người lòng dạ sâu sắc, lúc nói chuyện rất chân thành nhưng trong lòng cũng cảm thán sự chuyển biến thái độ của Lưu Phái với mình. Cũng từ một câu từ trong miệng Lưu Phái nói ra mà bây giờ nghe đặc biệt có tâm tư lãnh đạo.
Lưu Bằng biết rõ tất cả cũng chỉ vì nguyên nhân Trương Thanh Vân sẽ rời khỏi Hoài Dương. Trước kia Lưu Bằng là thư ký bên người bí thư, Lưu Phái phải khách khí chẳng qua vì có việc cần người. Bây giờ bí thư Trương đã sắp đi, Lưu Bằng có thể sẽ xuống tuyến dưới làm một phó ban, như vậy khoảng cách giữa hắn và Lưu Phái đã là rất xa. Sự chênh lệch về thân phận thế này đã trực tiếp quyết định thái độ của Lưu Phái.
Lưu Bằng là cán bộ bị đối xử lạnh nhạt từ khi bắt đầu, hắn cực kỳ nhạy cảm với tính người, nhưng dù hắn thấy rõ cũng không dám biểu lộ ra mà chôn sâu trong lòng. Vốn ấn tượng của hắn và Lưu Phái là không tốt, bây giờ bí thư Trương còn chưa ra đi mà đối phương đã lộ ra mũi nhọn, vì vậy càng cảm thấy đối phương quá khác biệt, trong lòng không khỏi hối hận vì quyết định hôm nay của mình.
- Thư ký Lưu, bí thư đã sắp được điều động, anh ấy đã có sắp xếp hương đi cho cậu chưa? Anh ấy có đề cập về vấn đề này không?
Lưu Phái nói, hắn bày ra bộ dạng rất quan tâm.
Lưu Bằng lắc đầu nói:
- Không, bây giờ bí thư chưa có văn bản bổ nhiệm chính thức, nói không chừng còn có chuyện xấu, ai biết trước được?
- Bằng Tử, ngồi, ngồi đi!
Hào Vĩ chỉ xuống ghế bảo Lưu Bằng ngồi xuống, hắn nói:
- Vừa rồi tôi đã nói qua với trưởng phòng Lưu, biết rõ bên phía anh Tề còn thiếu một chức vụ phó chủ tịch. Nếu bí thư Trương đi Cảng Thành thì cậu có thể về phía anh Tề là tốt nhất, anh ấy có thể phối hợp với cậu.
Lưu Bằng chợt sững sờ, hắn lập tức hiểu rõ ý đồ vì sao Hào Vĩ hôm nay phải kéo mình đến cho bằng được, vì vậy mà trong lòng có chút cảm động. Anh Tề trong lời nói của Hào Vĩ chính là bí thư huyện ủy huyện Lâm Viên Tề Hào Cường, xem ra Hào Vĩ thật sự có tâm với Lưu Bằng.
- Anh rể, bây giờ đàm luận vấn đề này vẫn còn hơi sớm, em thấy bí thư Trương vẫn đang cố gắng công tác như trước, giống như không phải rời khỏi Hoài Dương, điều này... ....
Lưu Bằng nói.
- Được, được rồi, tôi nói cậu suy nghĩ đúng là rất cơ bắp, tỉnh ủy đã có tin tức chính xác, bí thư Trương sao có thể không được điều động?
Hào Vĩ nói:
- Được rồi, bây giờ cũng không nhắc đến vấn đề này nữa.
Hào Vĩ quay sang Lưu Phái nói:
- Trưởng phòng Lưu, hôm nay vẫn theo quy củ trước đây, bốn người cùng giải trí.
Lưu Phái gật đầu mà không chút dị nghị, Lưu Bằng thầm nhíu mày, trong lòng có chút khó xử. Giải trí thế này tốn khá nhiều tiền, chỉ cần nhìn bộ dạng Lưu Phái lúc này thì biết, nếu muốn đối phương ra tay giúp đỡ thì cần phải đưa ra một số tiền khá lớn.
Lưu Bằng nghĩ đến đây mà cảm thấy không thoải mái, hình tượng của Lưu Phái cũng biến đổi lớn, loại người thế này chắc chắn sẽ chết vì quá tham lam. Nếu bí thư Trương tiếp tục ở lại Hoài Dương thì không mất vài năm nữa Lưu Phái sẽ rơi rụng, đến lúc đó... ....
Lưu Bằng nghĩ đến Trương Thanh Vân thì tâm tình trầm xuống, khi nghĩ đến vấn đề bí thư Trương sẽ rời khỏi Hoài Dương thì trong lòng chợt vắng vẻ. Khi hắn nhìn thấy loại người như Lưu Phái, bí thư còn chưa đi mà đã bắt đầu lên mặt thì Lưu Bằng càng tức tối, trong lòng đã có quyết định.
Dù là thế nào thì ngày mai cũng phải cho Lưu Phái chút thuốc nhỏ mắt, để bí thư Trương có chút cảnh giác với người này. Dù sao thì Lưu Phái cũng là một hạ cấp của bí thư Trương, bây giờ để bí thư biết rõ con người của hắn cũng có lợi mà vô hại.
... ....
Ngày hôm sau Lưu Bằng đi làm cố ý đến muộn vài phút, khi vào cửa đã tiến vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân để nói rõ tình huống. Đây là lần đầu tiên Lưu Bằng đi làm muộn, Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Đi muộn không phải là phong cách của anh? Có chuyện gì xảy ra?
- Ngày hôm qua tan tầm anh rể gọi điện thoại kéo đi đánh bài, vì vậy mà ngủ muộn một chút, điều này... ....
Lưu Bằng nói.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Lưu Bằng, cuối cùng hắn cười cười nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta nên chuẩn bị một chút, mười giờ sẽ phải đến xem xét sự tiến triển của vườn ươm trong hợp tác xã ở quận Ngũ Sơn.
- Vâng!
Lưu Bằng nói, hắn nói xong mà không có vẻ muốn rời khỏi phòng làm việc, bộ dạng cung kính.
- Có chuyện gì thì cứ nói, không cần ấp a ấp úng.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
- À...Điều này... Ngày hôm qua đánh bài, điều này...Trưởng phòng Lưu Phái đã ở, tôi...Những chuyện trước đó tôi cũng không biết nhiều lắm, tôi... ....
Lưu Bằng ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi. Trương Thanh Vân cau mày nhìn chằm chằm vào Lưu Bằng. Lúc này Lưu Bằng cũng cố gắng làm mình bình tĩnh nói:
- Bí thư, chính tôi cũng không muốn xuống tuyến dưới rèn luyện, tôi vẫn còn muốn công tác ở bên cạnh anh. Bây giờ không phải chưa có văn bản bổ nhiệm chính thức sao? Anh chưa nhất định phải rời khỏi Hoài Dương phải không?
Ánh mắt của Trương Thanh Vân như đao, hắn nhìn chằm chằm vào Lưu Bằng, điều này làm Lưu Bằng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
- Anh ra ngoài sắp xếp chương trình hôm nay đi, những chuyện này anh không cần quan tâm.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, không có bất kỳ biểu cảm khác thường trên mặt hắn.
Sau khi trời khỏi phòng làm việc của bí thư mà lòng bàn tay bàn chân của Lưu Bằng vã mồ hôi lạnh, hắn thầm hối hận mình quá liều lĩnh, cũng không biết bí thư có cái nhìn gì với mình hay không. Nếu hắn sớm biết là như vậy thì sẽ sử dụng phương pháp khác.
Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng của Lưu Bằng mà khẽ hừ một tiếng. Hắn tuyệt đối tín nhiệm đối phương, hắn không cần biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên Lưu Bằng đang nhắc nhở hắn về khả năng Lưu Phái đang hếch mặt lên trời.
Nhưng nếu chỉ là đơn giản như vậy thì Lưu Bằng cũng không cần phải nói ra, rất có thể bên trong có vấn đề gì khác, mà đó là gì?
Trương Thanh Vân thở ra một hơi, trong lòng xác định Lưu Phái có thể lấy tiền giúp người làm việc. Nếu không phải vì vấn đề này thì với sự trưởng thành của Lưu Bằng, hắn sẽ không vì sự lên mặt của Lưu Phái mà dùng phương pháp vụng về không tôn trọng bí thư để đưa ra lời cảnh báo.
- Tên khốn!
Trương Thanh Vân cầm lấy một phần văn kiện nện lên mặt bàn:
- Nếu mình không phải điều động thì sẽ nắm thật chặt công tác tổ chức cán bộ.
Trương Thanh Vân cực kỳ bực bội với một trưởng phòng tổ chức cả gan làm loạn.
Một trưởng phòng tổ chức thị ủy sẽ nắm bao nhiêu tương lai và vận mệnh của quan viên? Đây là một con số kinh người, nếu ngay cả trưởng phòng tổ chức cũng nhận tiền thì rõ ràng hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Trong lòng Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác tự trách mình, đến lúc này hắn mới phát hiện ra có quá nhiều công tác chưa hoàn thành ở Hoài Dương, để lại quá nhiều tiếc nuối, nghĩ về những thứ này mà hắn cảm thấy không cam lòng.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên.
Trương Thanh Vân nắm lấy điện thoại, đầu dây bên kia vang lên một âm thanh khá trầm:
- Chào anh, anh là bí thư thị ủy Hoài Dương Trương Thanh Vân phải không?
- Vâng, xin hỏi anh là... ...
- Anh chờ chút, bí thư Lăng của chúng tôi muốn nói vài lời với anh... ....
"Bí thư Lăng sao? Lăng Tổ Hồng à?"
Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên, lúc này đầu dây bên kia mới vang lên tiếng cười cởi mở:
- Thanh Vân à? Từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì đấy chứ? Không ngờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu sao?
- Chào bí thư Lăng, sáng nay tôi còn bất ngờ vì nghe thấy tiếng chim khách, quả nhiên có việc mừng. Có thể nhận được điện thoại của anh, tôi cảm thấy rất vui, cũng không biết hôm nay anh gọi điện có gì cần dặn dò?
Trương Thanh Vân nói.
- Chỉ thị chưa tới, chẳng qua gần đây tin đồn quá nhiều, nói rằng cậu sẽ rời khỏi Hoài Dương, điều này cũng làm cho Hoàng Hải nghị luận náo nhiệt. Tôi lần này muốn hỏi ý kiến cá nhân của cậu, cậu có thái độ thế nào với điều động lần này?
Lăng Tổ Hồng nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sốt, cũng không biết nên tìm từ thế nào. Cuối cùng hắn cũng nói ra ý nghĩ thật lòng của mình, bày tỏ quan điểm.
- À, tôi sẽ giúp đỡ ý kiến của cậu. Nói thật, lúc này điều cậu rời khỏi Hoài Dương là tôi không đồng ý. Bây giờ hợp tác giữa Hoàng Hải và Hoài Dương vừa kéo màn, nếu điều cậu đi nơi khác thì tôi không tin Hoa Đông còn có bao nhiêu đồng chí quen thuộc công tác đến đây thay thế cho cậu. Dù có cán bộ như vậy thì hai bên cũng phải liên hệ lại, lúc này thời gian là tiền tài, lãng phí một ngày cũng tạo ra trách nhiệm rất lớn với nhân dân hai thành phố.
Lăng Tổ Hồng nói, giọng điệu rất nghiêm khắc.
Lăng Tổ Hồng nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không tiện mở miệng, dù sao điều này cũng liên quan đến lãnh đạo tỉnh ủy Hoa Đông, hắn không có tư cách để lên tiếng này nọ. Nhưng hắn cực kỳ thừa nhận quan điểm của Lăng Tổ Hồng, đối phương rõ ràng đã nói ra những gì khắc sâu trong lòng hắn.
- Cậu không cần phải lo lắng gì cả, hôm qua bí thư Tần đã điện thoại hỏi ý kiến của tôi, hôm nay tôi gọi lại chủ yếu để hỏi ý nguyện của cậu. Tôi còn có một câu cần nói, bây giờ đạo lý là phát triển, nếu kinh tế không đột phá thì những thứ khác chỉ là nói suông. Thời điểm lúc này rất quan trọng, Hoa Đông là một tỉnh lớn, muốn kinh tế phát triển thêm một nấc mới thì đơn giản là đẩy mạnh liên kết với khu kinh tế Hoàng Hải. Tôi thấy Hoa Đông nên coi trọng công tác này, phải dùng tất cả biện pháp để cung cấp những điều kiện có lợi, cho nên những gì gây bất lợi cho vấn đề phát triển khu kinh tế Hoàng Hải cần phải châm chước lại... ....
Lăng Tổ Hồng nói, những lời này đã bày tỏ lập trường, bên trong mơ hồ có ý muốn phê bình Hoa Đông.
Trương Thanh Vân lại càng không dám lên tiếng nhưng trong lòng bùng lên một ý nghĩ, và ý nghĩ này làm hắn cảm thấy cực kỳ vui sướng