Chương 705: Quà cáp bí thư Tần.

Trương Thanh Vân rất phiền phức, hai giờ xe từ Hoài Dương đến Lăng Tổ Hồng hắn nhận được hơn mười cuộc điện thoại để hỏi về mức độ thật giả của tin tức về Cảng Thành nhận chức.

Phần lớn điện thoại đều đến từ bên ngoài Hoa Đông, mà nhiều nhất là từ thủ đô gọi đến.

Trương Thanh Vân rất phản cảm với vấn đề này, hắn không muốn nói, nhưng đối diện với nhiều "người quan tâm" như vậy thì hắn không thể không nói, loại cảm giác bực bội này ngoài người trong cuộc thì kẻ khác rất khó cảm nhận được.

Thật ra Trương Thanh Vân cũng không biết vì tin tức sắp xuống Cảng Thành nhận chức mà thủ đô đã xào nấu rất nhiệt liệt. Những năm này, đặc biệt là những năm gần đây sự chú ý của các thế lực thủ đô với Trương Thanh Vân đã đến một mức độ mới, Trương Thanh Vân ở Hoa Đông truyền về tin chiến thắng, hơn nữa thường là chiến thắng ngoài dự đoán của mọi người. Điều này làm cho tất cả thế lực không dám khinh thường lực ảnh hưởng của hắn, vì vậy phần lớn mọi người ở thủ đô đều quan tâm đến tình cảnh hắn được điều động.

Mọi người ở thủ đô không thể nào biết rõ các loại tình hình ở Hoa Đông, nhưng bọn họ lại biết Cảng Thành là thành phố thế nào. Trung ương đã xác định khá nhiều thành phố cấp hai nhưng Cảng Thành lại là một thành phố nổi bật bên trong.

Bây giờ thành phố Lâm Cảng xếp hạng đầu trong các thành phố cấp hai đã hô hào đòi tiến lên thành phố trực thuộc trung ương, mà Cảng Thành lại theo sát phía sau, vì vậy danh tiếng của Cảng Thành rất lớn trong nước, vượt xa một Hoài Dương chẳng có tiếng tăm gì.

Sau rất nhiều năm, tất cả lãnh đạo đảng ủy ở Cảng Thành đều được chính cục tổ chức trung ương điều động, chính vì thế mà gia tăng thêm lực ảnh hưởng. Trong thủ đô thì có rất nhiều người hiểu rõ vị trí phó bộ đặc biệt này, vì thế mà tranh đoạt cũng rất dữ dội.

Bây giờ có tin Trương Thanh Vân sắp được điều động làm bí thư thành phố Cảng Thành, như vậy hắn sẽ thuận lợi tiến vào ban ngành thường ủy Hoa Đông. Tin tức này lọt vào tai các thế lực thì coi như Trương Thanh Vân sẽ tiến vào hạch tâm quyền lực ở Hoa Đông, ý nghĩa đã hoàn toàn không giống như trước đó.

Vì vậy dưới các vấn đề như thế thì hầu như mọi người ở thủ đô đều có cái nhìn lệch với tư tưởng của Trương Thanh Vân, tất cả đều cho rằng hắn bây giờ rất vừa lòng và đắc chí, đang thỏa thuê mãn nguyện. Nhưng thực tế lại rất khác biệt, tâm tình của Trương Thanh Vân bây giờ đặc biệt không xong.

Vì như thế mà Trương Thanh Vân cảm thấy những người gọi điện thoại đến rõ ràng là nhiệt tình quá mức, hắn biết rõ mọi người đã hiểu sai nhưng không thể nào nhẫn nại thêm, cuối cùng hắn không nhịn được mà dứt khoát tắt nguồn điện thoại.

Khi không còn điện thoại thì Trương Thanh Vân cảm thấy bên tai yên tĩnh hơn, lúc này Lưu Bằng ở ghế lái phụ quay đầu nói:

- Bí thư, bộ dụng cụ pha trà mà anh đặt đã được đưa về, vừa rồi ông chủ Chu đã gọi điện thoại đến.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Đi thôi, đến khách sạn sẽ lập tức đi lấy về, tất cả đều đã được thanh toán, anh không cần phải chen vào. À, tối nay anh sắp xếp, Tiểu Triệu cùng tôi đi đến một nơi, anh không cần phải theo.

- Vâng!

Lưu Bằng cung kính nói, trong mắt lóe lên cái nhìn phức tạp, hắn quay đầu về một phía mà không nói gì.

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, sau đó là nụ cười bất đắc dĩ. Hắn đặt một bộ dụng cụ pha trà bằng ngọc, tìm loại giá cả có chút xa xỉ, chẳng qua để chuẩn bị cho buổi tiếp kiến Tần Vệ Quốc tối nay. Người khác tặng quà cho lãnh đạo vì thăng quan phát tài, Trương Thanh Vân chuẩn bị quà cho lãnh đạo lại không phải vì thăng quan, thế gian này đôi khi nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười.

Hai người trước đáng lý ra Trương Thanh Vân phải đến tỉnh thành, hắn trì hoãn một ngày ở Hoài Dương, sau đó lại thành hai ngày. Đợi đến khi hắn về tỉnh thành thì tin tức về Cảng Thành đã truyền ra và tất cả mọi người đều đã biết.

Bây giờ Trương Thanh Vân cũng không biết tư tưởng của các lãnh đạo tuyến trên là thế nào, hôm nay hắn đã gọi điện thoại cho bí thư Tần, nói rằng tối nay sẽ đến thăm hỏi. Tần Vệ Quốc đồng ý không chút do dự, cũng vì bí thư tỉnh ủy quá sảng khoái mà lại càng làm cho hắn khó thể nắm chắc, không biết trước sự việc sẽ phát triển thế nào.

Hai chữ "không yên" lúc này khắc họa rất chân thật tâm tình của Trương Thanh Vân, khi không thể biết rõ tương lai thế nào thường sinh ra tâm tình như vậy, mà loại cảm giác này lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác và sinh hoạt của Trương Thanh Vân. Ít nhất hai ngày nay buổi tối Trương Thanh Vân căn bản không ngủ được, tâm tình cũng không ổn định, tư tưởng rất nặng nề.

Sự thật bây giờ chính là Trương Thanh Vân không thể bực bội với bất kỳ ai, tỉnh ủy cố ý để hắn đến nhận chức ở Cảng Thành, điều này xem ra cũng là chuyện tốt. Dù là ai đề nghị, việc này nếu được tỉnh ủy thông qua, nếu được chứng thực thì Trương Thanh Vân nhất định phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.

Bây giờ Trương Thanh Vân có đi khắp thế giới cũng không muốn đến Cảng Thành, nhưng nếu hắn ở lại Hoài Dương sẽ lập tức đối mặt với tình cảnh bị phê bình và nghi vấn. Hơn nữa nếu Trương Thanh Vân không muốn phục tùng thì cũng ảnh hưởng đến cảm tình của nhân dân Cảng Thành.

Trương Thanh Vân có cảm tình với Cảng Thành không? Đáp án rõ ràng là khẳng định. Cảng Thành là trạm dừng chân đầu tiên của hắn khi đến Hoa Đông, bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ những công tác của mình ở Cảng Thành, nếu không phải tình cảnh Hoài Dương bây giờ quá đặc biệt thì hắn cũng tình nguyện đến Cảng Thành nhận chức.

Trương Thanh Vân không muốn đi Cảng Thành không phải vì cục diện bên kia bây giờ quá rối, mà hắn đã trả giá rất nhiều ở Hoài Dương trong một năm qua, khi chưa có thu hoạch thì hắn không cam lòng. Tất nhiên dù là bất kỳ aci cũng không cam lòng dưới tình huống này.

Nếu xét từ phương diện khác, nhân dân Cảng Thành có cảm tình với Trương Thanh Vân hay không? Đáp án chắc chắn là có. Những ngày nay đài truyền hình Cảng Thành và truyền thông đều đưa tin về vấn đề Trương Thanh Vân sẽ quay về, những bộ hạ của hắn ở Cảng Thành cũng đều gọi điện thoại nghênh đón lãnh đạo quay về.

Nghe nói các giới xã hội ở Cảng Thành đều rất xem trọng tin tức Trương Thanh Vân về Cảng Thành nhận chức lần này, hơn nữa có người nghĩ rằng bí thư Trương sẽ đưa Cảng Thành vượt qua khốn cảnh. Những biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông đã làm cho tất cả mọi người ở Cảng Thành phải tin phục, tất cả mọi người đều tin tưởng hắn có thể giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt.

Trương Thanh Vân ở Hoài Dương thì vẫn còn chưa quá mức tiến vào bầu không khí này, nhưng khi đến Lăng Thủy thì lập tức cảm giác được. Hắn còn chưa kịp ngồi nóng đít ở khách sạn, khi mở nguồn điện thoại thì lập tức nhận được điện thoại của Hoài Dương. Chu Hà Dương nói hắn đang ở tỉnh thành, muốn mời Trương Thanh Vân dùng cơm.

Sau khi Trương Thanh Vân đối phó được với tiểu tử Chu Hà Dương thì Vạn Chính Trị đã gọi đến, sau đó là Lý Mộng Khê, Lý Liên Thành, tất cả đều là người Cảng Thành. Có người gọi điện thoại mời Trương Thanh Vân dùng cơm, có người cố gắng pha trò, cũng ân cần thăm hỏi, nhưng vào thời điểm này còn ân cần thăm hỏi như ngày thường sao?

Đặc biệt là Lý Mộng Khê, trước đó nàng là trưởng ban tổng hợp số hai, chuyên phụ trách các công tác của Trương Thanh Vân. Lúc đó Trương Thanh Vân rất ít khi sử dụng nàng, mà sau khi hắn rời khỏi Cảng Thành thì đây cũng chính là lần đầu tiên nàng gọi điện đến. Tâm tư của phụ nữ luôn nhẵn nhụi, nàng không nói gì, chỉ nói rằng bây giờ diện mạo Cảng Thành đã thay đổi, hoàn cảnh thị ủy chính quyền cũng đã biến đổi, nàng giống như muốn thông qua những thứ như vậy để bắt bôộc Trương Thanh Vân phải nhớ về Cảng Thành.

Nói thật thì Trương Thanh Vân cũng rất cần phải xin lỗi vị thuộc hạ cũ này, bình thường Lý Mộng Khê công tác rất chuyên chú nhưng hắn lại không quá trọng dụng, trước khi hắn đi cũng không cố ý sắp xếp cho nàng. Bây giờ vào thời điểm quan trọng, Lý Mộng Khê có thể gọi điện cho hắn, điều này cũng làm hắn cảm thấy có chút ấm áp.

Nếu không phải vì thời gian chẳng cho phép thì Trương Thanh Vân cũng tình nguyện nói thêm vài câu với Lý Mộng Khê. Tất nhiên nếu không phải có quá nhiều tin đồn thì Trương Thanh Vân lại càng muốn hiểu thêm về tình hình ở Cảng Thành vào lúc này. Dù sao thì hắn cũng là cán bộ từ Cảng Thành đi ra, nhưng bây giờ cũng chỉ biết nói vài câu qua loa rồi ngắt điện thoại mà thôi.

... ....

Hôm nay Lăng Thủy rất đẹp dưới màn đêm, ánh đèn ở Lăng Thủy vốn rất huy hoàng, đặc biệt là hai khu vực ở ven sông, điều này giống như tô điểm thêm cho dòng Trường Giang, đặc biệt đẹp.

Mà đêm nay lại có trăng, khi Trương Thanh Vân từ khách sạn chạy đến nhà Tần Vệ Quốc thì phải đi theo con đường ven sông, đi trên đường còn nhìn thấy ánh trăng sáng. Lúc này ánh trăng phủ lên núi Chung Sơn, đêm nay cũng không phải trăng khuyết mà tròn vành vạch.

Đến tối cũng không có quá nhiều xe chạy trên đường ven sông, vẻ đẹp bên cạnh dòng Trường Giang và một vầng trăng tròn treo cao, một đêm đẹp thế này đáng lý ra phải tận tình thưởng thức, đáng tiếc là lúc này Trương Thanh Vân cũng không có tâm tình như thế.

Khi gần đến nhà Tần Vệ Quốc thì tâm tình của Trương Thanh Vân ngày càng khó nắm bắt, trong lòng hắn rất bội phục Tần Vệ Quốc, đồng thời cũng biết khá rõ về đối phương. Nhưng càng hiểu rõ thì hắn càng có nhiều ý nghĩ, những gì Tần Vệ Quốc làm rất khó dự đoán được.

Trước đó Tần Vệ Quốc đã từng thăm dò Trương Thanh Vân về nhân tuyển cho chức bí thư Cảng Thành, khi đó thái độ của Trương Thanh Vân rất kiên quyết, vì vậy mới bỏ qua. Nhưng bây giờ chuyện xưa được nhắc lại, Trương Thanh Vân căn bản không thể nắm bắt được thái độ của Tần Vệ Quốc.

Nếu lần trước Tần Vệ Quốc quyết định theo đề nghị của Trương Thanh Vân thì cần phải phòng ngừa chu đáo mới đúng. Nhưng trước đó lão không nói rõ, nhưng sao lại phải nói ra? Chẳng lẽ mục đích lúc đó chính là muốn giảm xóc cho Trương Thanh Vân vào lúc này sao?

Một tiếng két vang lên, Trương Thanh Vân hơi dúi người về phía trước, đầu óc cũng thanh tỉnh trở lại. Lúc này cửa biệt thự của Tần Vệ Quốc cũng đã mở ra, Chu Hướng tiến lên rất nhanh.

Trương Thanh Vân chậm rãi xuống xe gật đầu với Chu Hướng, lúc này lái xe Tiểu Khâu cũng xuống xe lấy ra một thứ gì đó. Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Tiểu Khâu nói:

- Anh ở trong xe chờ tôi, thư ký Chu, giúp tôi cầm một vật.

- Ủa, đây là thứ gì?

Chu Hướng dùng giọng kỳ quái nói, Trương Thanh Vân khoát tay:

- Đừng ngạc nhiên, chẳng qua chỉ là một món đồ nhỏ, bí thư Tần sẽ không tức giận.

Chu Hướng sẽ không nói nhảm mà giúp Trương Thanh Vân cầm lấy cái hộp, hai người chậm rãi đi về phía phòng khách. Trên đường đi Chu Hướng liên tục quay đầu lại muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần như vậy lại không mở miệng.

Cứ như vậy mà hai người đi vào phòng khách, Tần Vệ Quốc đang ngồi trên ghế sa lông đeo kính lão đọc báo. Khi nghe thấy tiếng bước chân thì lão ngẩng đầu, khi thấy hai người ôm theo một hộp đồ gì đó thì chợt cau mày.

Trương Thanh Vân vội nói ngay:

- Một bộ dụng cụ pha trà, chỉ là chút ý tứ, lần trước cùng bí thư uống trà mà cảm giác trà rất tốt nhưng dụng cụ lại chưa được hoàn thiện, vì vậy hôm nay tôi mang theo một bộ.

Tần Vệ Quốc nhìn chằm chằm vào mặt Trương Thanh Vân, gương mặt Trương Thanh Vân trầm như nước. Cuối cùng Tần Vệ Quốc cũng chỉ cười cười, lão chỉ xuống ghế bảo hắn ngồi xuống. Tần Vệ Quốc biết rõ Trương Thanh Vân là người có bối cảnh, những thứ liên quan đến quà cáp cũng không có tâm tư đút lót, nếu Trương Thanh Vân đã là như thế thì lão cũng không quá mức so đo.