Thường ủy là nơi mà tất cả đơn vị hành chính đều phải chú ý đến hoạt động chính trị, tuy tin tức hội nghị tan vỡ đã bị nghiêm khắc không chế nhưng chỉ sau khoảnh khắc thì tất cả quan trường Thanh Giang đều biết chuyện này.
Mâu thuẫn giữa bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố đã chính thức được công khai hóa ở hội nghị thường ủy, đây đúng là một mánh lới lớn. Huống hồ sau lưng bọn họ đều có sẵn nanh vuốt, náo loạn thế này làm cho quan trường Thanh Giang chợt trở nên căng thẳng chưa từng có.
Chỉ cần là người trong vòng luẩn quẩn quan trường thì đều nghĩ thế nào để được lợi tránh hại, tốt nhất là nhân cơ hội này kiếm thêm chút lợi ích. Dù không chiếm được lợi ích thì phải cố gắng tránh liên quan, rất nhiều người vì điều này mà vắt hết óc, đồng thời cũng triển khai hành động.
Mà hai người trong cuộc là Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa thì lựa chọn phương pháp trầm mặc, đến đêm Hà Mậu Sâm phải đến họp ở tỉnh ủy, mà Đỗ Thận Khoa cũng không đảm nhiệm thay chức vụ của bí thư, cả ngày chỉ đứng ở bên chính quyền, mỗi ngày đều chạy xuống tuyến dưới, bộ dạng khá siêng năng cần mẫn.
Hai ghế đầu trong thị ủy Thanh Giang đã an phận, Trương Thanh Vân là người không đúng vị trí hoàn toàn có thể làm chủ đạo trong công tác hằng ngày. Nhưng điều này lại hoàn toàn khác biệt, Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa dù đang đi trên những con đường khác nhau để giải quyết bất đồng nhưng tâm tình đề phòng lại còn mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.
Hà Mậu Sâm chạy đến tỉnh thành rõ ràng đang muốn đi trên con đường cao tầng, nhưng tất cả mọi thứ ở Thanh Giang vẫn đang nằm dưới sự chỉ huy của hắn. Mà Đỗ Thận Khoa thì giả vờ yên tĩnh, giống như hắn khinh thường phải đi giải thích, cũng không chạy lên nịnh nọt lãnh đạo tỉnh ủy. Hắn cố gắng bày ra vị tí chính của mình, dùng tâm tư xử lý vài vấn đề của dân chúng, cố gắng bày ra một hình tượng vì dân phục vụ.
Trương Thanh Vân đối mặt với cục diện như vậy cũng chỉ biết cau mày, chính trị Thanh Giang đã tiến thêm một bước ác liệt, điều này cũng trực tiếp làm cho hạng mục khu công nghệ Thanh Giang ngày càng trở nên khó khăn. Điều này rất dễ hiểu, đám người tham gia khu công nghệ đang bắt đầu di động nhân tâm, mà hiện nay tình hình chính trị quá căng thẳng, như vậy những dao động của đám người kia sẽ ngày càng sâu sắc. Bây giờ Trương Thanh Vân dùng tất cả tinh lực của mình để ổn định khối công tác này, hắn sử dụng thủ đoạn cũng rất phi thường. Đầu tiên là phải thống nhất tư tưởng, Vương Đan Đông, Hề Mai Ngọc và Mao Xuân Huy đều bị Trương Thanh Vân mắng chửi, cuối cùng bọn họ cũng tìm được trạng thái, bắt đầu tiến hành hoạt động chỉnh đốn tác phong, những lời đồn bên trong nhanh chóng bị quét sạch.
Đối với phương diện bên ngoài thì Trương Thanh Vân sử dụng truyền thông để bắt đầu thổi gió mát vào khu công nghệ, trọng tâm của truyền thông là tất cả khu hạng mục bên trong, phỏng vấn các xí nghiệp đang phát triển tốt đẹp.
Các hãng truyền thông, ti vi, truyền hình nhanh chóng đưa ra động tác, truyền thông cấp thành phố và truyền thông tỉnh liên kết với nhau, trước tin bác bỏ tin đồn, ít nhất cũng tạo ra mặt mũi, những nhận thức của công chúng về khu công nghệ cũng lặng lẽ biến hóa.
Về phần những lợi ích trong khu công nghệ và các hạng mục công trình, Trương Thanh Vân tổ chức tọa đàm đặc biệt, dùng chiêu thức tuyệt đối làm người khác phải mở rộng tầm mắt. Đừng nói là đám giám đốc kia phải hôn mê, ngay cả đám người Mao Xuân Huy và Hề Mai Ngọc cũng choáng váng đầu óc.
Ngay từ đầu buổi tọa đàm thì căn bản không áp chế được tình cảnh, vì có rất nhiều giám đốc ngồi bên dưới đều mang theo tâm tư xây dựng cơ sở cho chính quyền, bây giờ nghe nói ngọn nguồn sắp khô cạn, bọn họ sao không nóng nảy cho được?
Mao Xuân Huy rõ ràng cũng đã quen với tình cảnh này, hắn cảm thấy mơ hồ có chút cao hứng. Khoảng thời gian qua hắn bị Trương Thanh Vân mắng quá nhiều, những cảm giác không phục đang tác oai tác quái. Hắn luôn cho rằng không phải mình không có năng lực công tác, cũng không phải phương pháp làm việc không được tốt, nhưng rõ ràng là chính quyền cho quá ít sự hứa hẹn.
Nói một cách khó nghe thì Mao Xuân Huy cảm thấy bí thư Trương đang chỉ tay năm ngón, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong đầu và chôn sâu dưới tận đáy lòng, ngoài miệng tuyệt đối không dám nói ra. Hắn đường đường là phó chủ tịch thành phố, vấn đề rèn luyện tính chính trị cũng không phải là những tiểu tử chưa đủ lông cánh có thể có được.
Bên ngoài đang lan truyền tin tức bí thư Trương đang gặp chuyện không may, Mao Xuân Huy thì lại càng cẩn trọng trước mặt Trương Thanh Vân, còn cung kính hơn cả ngày xưa. Hắn biết rõ khi lãnh đạo gặp phải vấn đề tình cảnh sẽ càng trở nên mẫn cảm, cũng có thái độ chú ý đến những hành vi của người bên cạnh.
Vì hoạn nạn mà thấy rõ chân tình, lãnh đạo rất chú ý đến vấn đề này, thường vào khoảng thời gian này bọn họ sẽ nhìn trúng và xem nhẹ hoạc khắc sâu ấn tượng với cấp dưới, thậm chí còn trực tiếp chỉ định làm người giúp việc cho mình về sau.
Bây giờ tin đồn ở bên ngoài chính thức gây bất lợi cho Trương Thanh Vân, nhưng chính trị sao có thể nói rõ ràng cho được? Chỉ những kẻ lỗ mãng trên quan trường mới xao động, không biết đây là cơ hội rất tốt để thân cận với lãnh đạo. Chỉ cần Trương Thanh Vân có thể bước qua cửa ải này thì chẳng lẽ không có ấn tượng với những cán bộ cấp dưới không rời khỏi mình lúc nguy nan sao?
Tuy Mao Xuân Huy cực kỳ cung kính nhưng không có nghĩa là chẳng lén tạo thành đường lui cho mình, liên tiếp vài ngày bị Trương Thanh Vân khiển trách, hắn đã mơ hồ sinh ra cảm giác tức giận. Hôm nay hắn, Hề Mai Ngọc cùng đi với Trương Thanh Vân đến tiếp kiến các vị lãnh đạo xí nghiệp, hắn muốn cho Trương Thanh Vân cảm nhận được sự cưỡng ép phải lên Lương Sơn, đỡ phải trở thành bia trút giận về sau của lãnh đạo.
Nếu như thật sự không thể xử lý gọn gàng, hơn nữa tính tình bí thư Trương lại không thay đổi thì trong lòng Mao Xuân Huy sẽ buông tha cho Trương Thanh Vân. Vì hắn cảm thấy mười phần Trương Thanh Vân đã sinh ra vấn đề, đây chỉ là một loại cảm giác, chính là cảm giác mà Mao Xuân Huy lăn lộn trong quan trường vài chục năm mới rèn luyện ra được, hắn rất tin tưởng vào cảm giác của mình.
Trương Thanh Vân đối diện với tình cảnh loạn thành một khối ở bên dưới mà cau mày, hắn nhìn lướt qua Mao Xuân Huy và Hề Mai Ngọc, hai người lại căn bản không dám đối mặt với hắn. Vì vậy mà khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:
- Các vị, yên tĩnh lại một chút, cứ ồn ào như vậy sao có thể giải quyết được vấn đề?
- Bí thư Trương, không phải chúng tôi muốn náo loạn, nhưng chính quyền cũng phải hiểu rõ sự khó xử của chúng tôi. Chúng tôi đã còng lưng vay nợ ngân hàng để làm hạng mục, bây giờ tài chính chưa xuống, công trình vẫn phải tiếp tục, đây không phải là làm khó người khác sao?
Một vị rất mập ở bên dưới bĩu môi nói, có lẽ là người thầu khoán.
Người này vừa nói dứt lời thì đám người lập tức hưởng ứng, nội dung phàn nàn đều khá giống nhau, trung tâm vấn đề hướng về phía tài chính, bọn họ cần chính quyền cung cấp tài chính để đảm bảo.
Trên mặt Trương Thanh Vân vẫn treo nụ cười, hắn chỉ chỉ cửa ra vào, Hề Mai Ngọc có chút sững sốt, nàng mở cửa ra. Hai vị cảnh sát mặc đồng phục tiến vào, bọn họ vừa vào đã gào lên:
- Sao vậy? Làm phản à? Không biết yên tĩnh lại sao?
Hai vị cảnh sát vừa gào lên thì tình cảnh lập tức trở nên yên tĩnh, hai gã cảnh sát đứng một trái một phải bên cạnh Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân mới tiến lên hai bước nói:
- Các vị, đắc tội, bất đắc dĩ mới thực hiện hạ sách này, nhưng tôi nhắc nhở mọi người phải có chút lễ phép, một đám người cùng ồn ào không giải quyết được vấn đề gì.
Đám người bên dưới anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cũng không ai dám làm càn, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Trương Thanh Vân, ai cũng chờ đợi hắn nói chuyện. Trương Thanh Vân ho khan vài lượt, gương mặt được bao phủ trong một tầng sương lạnh:
- Bây giờ tôi nhấn mạnh hai điều, điều thứ nhất chính là không được người nào dùng nguy cơ tài chính để lấy cớ gây rối cho chính quyền, Thanh Giang dù sao cũng là thành phố với vài triệu dân, dù sao cũng có thể diện, các anh hiểu chứ?
- Điều thứ hai, công trình không thể dừng lại, cần phải nghiêm khắc hoàn công theo hợp đồng, không thể để xảy ra bất kỳ tình huống gì khác. Nếu không đến lúc hoàn công trái với hợp đồng, ai sẽ thừa nhận trách nhiệm, các anh nghe rõ chưa?
Lời nói cao giọng của Trương Thanh Vân quá đột ngột, hơn nữa nói thẳng đến hai điều kiện, cũng không được gây náo loạn, lại không được đình công. Không có lời hứa hẹn về vấn đề tài chính, như vậy hội nghị tọa đàm này giải quyết được vấn đề gì? Rõ ràng chính là lấy thế đè người, quá ngang ngược vô lễ.
Đám người bên dưới bắt đầu líu ríu, khoảnh khắc khi sắp náo loạn thì Trương Thanh Vân cau mày, hai gã cảnh sát bắt đầu thực hiện chức trách duy trì trật tự của chính mình. Động tác lần này có hơi lớn, trực tiếp đối phó với một kẻ bên trong đám người. Hôm nay đến đây là những kẻ phụ trách công trình, nói toạc ra là tố chất văn hóa không cao, bình thường lại thích hành động theo cảm tính. Hai người Trương Thanh Vân tìm đến cũng không khách khí với đám người này, nói thẳng cho bọn họ biết phải an phận. Một chiêu này của Trương Thanh Vân đúng là dùng đúng nơi, tình cảnh quá cứng nhắc, phía dưới dần yên tĩnh trở lại.
Khi đám người bên dưới bắt đầu yên tĩnh thì Trương Thanh Vân cũng dùng giọng nói hòa hoãn trình bày những tiến triển trước mắt của toàn bộ khu công nghệ Thanh Giang, trong đó trọng điểm chính là ngân sách. Hắn nói hạng mục không phải mắc cạn mà đang xác định vùng đất quy hoạch. Trương Thanh Vân còn đặc biệt cầm hai tấm bản đồ đến, hắn giống như muốn thuyết minh về những tranh luận về đất đai. Tất cả phần lớn chỉ là nói hươu nói vượn, nhưng trọng điểm cũng chính là nhấn mạnh hạng mục không có vấn đề, ngân sách cũng không có vấn đề.
Chỉ cần những tranh cãi về đất cát kết thúc thì những khoản tiền tương quan sẽ lập tức rót xuống, mà khoản tiền đầu tiên tất nhiên sẽ dùng cho xây dựng cơ bản, để mọi người không nên nghe theo tin đồn bậy bạ.
Trương Thanh Vân giảng giải rất nhiều, cơ bản chẳng khác nói đang nói ra một câu chuyện hoàn mỹ, mọi người nghe đều rất nhập thần, tình cảnh hoàn hoãn đến mức khó thể hơn được. Mao Xuân Huy và Hề Mai Ngọc đều thở phào một hơi, Hề Mai Ngọc cuối cùng cũng là phụ nữ, sau khi quá căng thẳng thì vẻ mặt có chút trắng bệch, nàng tự vào phòng vệ sinh để điều tiết tâm tình.
Mà Mao Xuân Huy thì liên tục dò xét Trương Thanh Vân, trong lòng cảm thán khó hiểu. Hôm nay khi mới bắt đầu thì Trương Thanh Vân đã dùng gậy đập loạn xạ, cực kỳ ngang ngược, trấn trụ mọi người, khi mở miệng lại nói ra biện pháp xử lý.
Từ xưa đến nay có câu dân không đấu với quan, Trương Thanh Vân chẳng khác gì đang nhắc nhở đám người trước mắt về điều này. Đợi đến khi đám người bên dưới trở nên tỉnh táo thì hắn bày ra vị trí của mình và dùng giọng điệu ôn hòa ngồi xuống bàn luận với mọi người. Lúc này đám người mới nghe bằng tâm, anh đang thuyết phục bọn họ thì cũng chính là thuyết phục chính mình, dưới tình cảnh thuyết phục song song thế này thì tình cảnh và sự việc hòa hoãn là đương nhiên.
Kẻ nào lăn lộn trên quan trường mà không phải cáo thành tinh? Trong lòng bọn họ vốn có sẵn toan tính, trăm lần tính ngàn lần tính thì người ta đường đường là bí thư nổi giận, như vậy không thể không nể tình. Vì vậy đợi đến khi Trương Thanh Vân nói xong thì tiếng vỗ tay đã vang lên như sấm, lãnh đạo cho mặt mũi thì phải biết tự trọng, không cần phải chờ lãnh đạo xé rạch tất cả, như vậy chẳng phải rất mất mặt sao?
Sau khi kết thúc tọa đàm thì Trương Thanh Vân giữ lại vài nhân vật quan trọng để trao đổi, trong quá trình trao đổi tất nhiên hắn sẽ có hứa hẹn, lời nói đảm bảo không khất nợ tài chính. Cũng vì vậy mà đám người trước đó luôn có nghi kỵ, nhưng bây giờ nghi kỵ đã dần dần bị giải trừ. Nói toạc ra đây chỉ là một vấn đề tâm lý học, Trương Thanh Vân làm như vậy để người ta cảm giác được mình không phải là người dễ dàng hứa hẹn, nếu nói thêm một bước thì chính là lời hứa của bí thư Trương rất chắc chắn. Đây là một ám hiệu về tâm lý, vào những tình cảnh thế này thường rất có tác dụng.
- May mà bí thư tự mình xuất hiện mới trấn trụ được tình hình vào lúc này, chúng tôi không có độ nặng!
Sau khi một vị giám đốc cuối cùng cất bước bỏ đi thì Mao Xuân Huy tiến lên trơ mặt mở lời nịnh nọt.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Không phải độ nặng nhẹ, mà không dùng đầu óc thì không nghĩ biện pháp, không có lòng tin vào đảng ủy và chính quyền!
Mao Xuân Huy đỏ mặt, hắn không nói thêm điều gì, vuốt mông ngựa lại vỗ lên đùi làm hắn xấu hổ. Hề Mai Ngọc ở bên cạnh lại không nhịn được phải buồn cười, nhưng nàng không dám cười thành tiếng, chỉ biết dùng ánh mắt liếc Trương Thanh Vân.
Chuyện cứ tự nhiên được đè xuống như vậy, Hề Mai Ngọc cảm thấy khó thể tưởng, đồng thời cũng hoàn toàn nể phục Trương Thanh Vân. Tuy phương pháp của Trương Thanh Vân có chút quái dị nhưng mục đích thì khá thẳng đứng, hơn nữa đã tạo nên lòng tin cho mọi người vào hạng mục. Nếu không phải đối phương có vướng mắc ở bí thư thị ủy thì chắc chắn sẽ giải quyết xong từ lâu.
- Anh Mao, anh về trước đi, tôi và chủ nhiệm Hề sẽ đảm nhiệm vai trò bàn bạc về chuyện của ủy ban quản lý.
Trương Thanh Vân nói, hắn có chút bực bội với Mao Xuân Huy, nhưng vẫn cho người này cầm lái vấn đề hạng mục khu công nghệ.
Sự thật đã chứng minh cho Mao Xuân Huy biết bí thư Trương nói đều là thật, đồng thời cũng có năng lực ném cục đá đang đè lên ngực ra ngoài. Hắn đường đường là phó chủ tịch, là quan lớn phó phòng, ngay cả vài người gây náo loạn mà cũng không thể dẹp yên, nếu không đi dưỡng lão thì còn dùng làm gì, đúng là chính hắn cần phải rèn luyện nhiều hơn.
Mao Xuân Huy rời đi có chút ảm đạm, Trương Thanh Vân đã ra ám hiệu rất rõ ràng, bí thư sẽ cùng Hề Mai Ngọc đàm luận vấn đề ủy ban quản lý, sau đó lại cho chính Mao Xuân Huy rời đi, chẳng phải muốn cho mình ra rìa sao?
Tất nhiên lý do mà Mao Xuân Huy trở nên ảm đạm cũng có thể đoán ra được, không thể tin những tin đồn nhằm vào Trương Thanh Vân ở bên ngoài, hơn nữa đối phương từ thủ đô trở về cũng không có bất kỳ tình huống khác lạ nào. Nếu sự thật như lời đồn thì đối phương phải đập bể nồi, cần gì phải mạnh miệng như thế? Đáng lý ra đã sớm sắp xếp đường lui, làm rùa đen rụt đầu trong an phận.
Xuất phát từ vấn đề lễ nghĩa mà Trương Thanh Vân tự mình tiễn Mao Xuân Huy xuống dưới lầu, Hề Mai Ngọc đi theo sau lưng hắn, tất nhiên nàng cũng nhìn ra những manh mối bên trong.
Hề Mai Ngọc là phụ nữ, khoảnh khắc này không tránh khói phải có chút cảm khái. Mao Xuân Huy đường đường là phó chủ tịch, nhưng bí thư Trương chỉ cần nói một câu đã ném vào trong lãnh cung. Tuy nguyên nhân cũng xuất phát từ Mao Xuân Huy, xem như trừng phạt đúng tội, nhưng có thể nhìn ra sự tàn khốc của quan trường ở vấn đề này.
- Chủ nhiệm Hề, không nên đa sầu đa cảm, chuẩn bị làm việc thôi!
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới mở miệng nói.
Hề Mai Ngọc chợt kinh hoàng, nàng vội hỏi:
- Làm việc sao? Có chuyện gì?
Trương Thanh Vân không nói lời nào, vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc giống như chỉ trong nháy mắt đã trở thành băng. Hề Mai Ngọc thấy vậy mà không khỏi lui về phía sau một bước rồi lẳng lặng nghe chỉ thị.
- Chuẩn bị mở một cuộc họp báo, nói thẳng nguyên nhân thật sự làm cho giai đoạn hai của hạng mục khu công nghệ không thể lên ngựa.
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu âm trầm và lạnh lùng, điều này làm cho người nghe cảm thấy mất tự nhiên và rùng mình.
- Họp báo công bố tin tức sao? Làm sáng tỏ nguyên nhân hạng mục mắc cạn à?
Vẻ mặt Hề Mai Ngọc chợt biến đổi, nàng dù ngốc cũng hiểu ý của Trương Thanh Vân. Sau khi kết hợp tất cả những tin đồn ở bên ngoài thì nàng cũng phải suy xét lại thật cẩn thận, bí thư Trương muốn lật bài tẩy, thời tiết Thanh Giang sợ rằng cũng sẽ phải thay đổi.
Hề Mai Ngọc nghĩ đến đây thì lập tức ngẩng đầu nói:
- Vâng, tôi sẽ đi ngay, chắc chắn sẽ mời các phóng viên trong tỉnh tham gia họp báo, anh yên tâm.
Ý nghĩ trong đầu Hề Mai Ngọc rất đơn giản, nàng có thể bày ra vị trí của chính mình, đồng thời cũng cảm thấy rất hứng thú với khu công nghệ.
Trương Thanh Vân muốn làm gì thì Hề Mai Ngọc hoàn toàn không biết, nàng chỉ biết bí thư Trương chỉ làm những chuyện có lợi cho khu công nghệ về lâu dài, chỉ cần như vậy là quá đủ, vì vậy không đợi Trương Thanh Vân dặn dò, nàng vội vàng mở miệng nói:
- Anh yên tâm, bí thư Trương, tôi sẽ chú ý giữ bí mật, hơn nữa sẽ tuyệt đối giữ bí mật.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn cẩn thận xem xét Hề Mai Ngọc. Đúng là không thể nhìn ra nàng là phần tử trí thức cao cấp ở Thanh Giang, người đã từng được học tập ở nước ngoài không ngờ cũng có được khứu giác nhạy cảm, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Vài ngày sau, Trương Thanh Vân liên tục chờ đợi trong đau khổ, tất cả đều đã sẵn sàng, cá thiếu chính là cơ hội. Vài ngày trước Trương Thanh Vân đã cùng liên hệ cùng Uông Phong và Triệu Truyền, giai đoạn hai của hạng mục khu công nghệ Thanh Giang phải được nhanh chóng lên ngựa. Vì không nỡ để đứa trẻ rơi vào miệng sói, vào khoảnh khắc quyết định Trương Thanh Vân cũng không cần quan tâm có thiếu nợ nhân tình của Triệu gia hay không, có rơi vào miệng sư tử của Uông Phong hay không.
Chỉ cần ủy ban cải cách bên kia có thể nhanh chóng chứng thực thì Trương Thanh Vân đã đảm bảo được tất cả, hắn tin với năng lượng của Triệu Truyền và Uông Phong, nếu muốn ra tay thì thu phục chuyện này sẽ rất dễ dàng. Vì Trương Thanh Vân cũng không muốn sinh ra vấn đề thỏa hiệp, nếu gác lại tranh luận để tranh thủ tài chính thì hạng mục sẽ có cơ hội đầu cơ trục lợi. Nếu Uông Phong và Triệu Truyền cùng liên thủ mà sự việc không thành thì cả hai người đừng hòng còn có thể lăn lộn ở thủ đô.
Nhưng dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy nôn nóng bất an, hắn không rời khỏi Thanh Giang nhưng tâm tư đã phóng đến tỉnh thành. Hà Mậu Sâm đến tỉnh thành rất nhiều lần, rõ ràng đang chắc chắn con đường trên tầng lãnh đạo cấp cao. Thành Đô đã sinh ra đủ loại tin đồn, nói rằng Hà Mậu Sâm phàn nàn với lãnh đạo tỉnh ủy vì Đỗ Thận Khoa tự cao và tài cao, bày ra không đúng vị trí, không tôn trọng bí thư, điều này làm cho quan trường Thanh Giang sinh ra cảm giác không hòa hợp.
Trương Thanh Vân dựa vào cảm giác mà mơ hồ thấy được Đỗ Thận Khoa rơi vào thế cục khó khăn, có lẽ Đỗ Thận Khoa cũng đang chờ cơ hội, mà lúc này thời gian chính là tiền tài, Trương Thanh Vân làm một phó bí thư phải phát ra những âm thanh để ngưng tụ ban ngành đang chia năm xẻ bảy.
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân ra mặt thì độ nặng thấp, lần này hắn từ trong chiến trường thủ đô quay về, tình hình trước mắt ở Thanh Giang cũng có đủ loại tin đồn về hắn. Tất nhiên ở sau lưng thì dù là Hà Mậu Sâm hay Đỗ Thận Khoa cũng không nhất định phải nể mặt, bí thư và chủ tịch cạch mặt, ở giữa lại không có bước đệm giảm xóc, không ai tạo ra bậc thang cho hai phía, Trương Thanh Vân sao không nóng lòng như lửa đốt cho được?
Trương Thanh Vân sau khi tiến vào Thanh Giang thì lập tức rót lực ảnh hưởng để chậm rãi trở thành một cây đại thụ che trời, vì vậy mà hắn phải chịu đựng gian khổ và cố gắng bỏ lực, nhưng khi vừa có chút thành tích thì đã bị Hà Mậu Sâm bắn ngược trở lại.
Nếu xem xét nguyên nhân thì chỉ vì Trương Thanh Vân tiến vào mà phá hủy thế cân bằng vốn có, nhưng như vậy cũng đủ để làm Hà Mậu Sâm phải kiêng kỵ. Mà Trương Thanh Vân nếu có thể nắm chặt cơ hội lần này thì tất cả hoàn toàn có thể dễ dàng giải quyết. Như vậy thì bến tàu họ Trương ở Thanh Giang sẽ coi như đứng vững đường đường chính chính.