Chương 428: Phong trào bãi công.

Những cảm giác mỏi mệt như truyền từ trong xương tủy ra ngoài, cảm giác thân thể được bàn tay mềm mại xoa bóp làm Trương Thanh Vân không khỏi rên lên một tiếng thoải mái. Hắn cảm thấy phần eo có hơi ngứa ngáy, sau đó hừ một tiếng, hai tay kẹp chặt lại.

- Khanh khách!

Một tiếng cười yêu kiều vang lên, ngay sau đó là một giọng nói rất dễ nghe:

- Thế nào? Tay nghề mát xa của em tốt đấy chứ?

- Tốt, rất tốt!

Trương Thanh Vân gật đầu, hương thơm bùng lên khắp mũi, thiếu chút nữa thì gương mặt Lăng Tuyết Phi đã dán lên mặt hắn.

Bản lĩnh theo dõi của Lăng Tuyết Phi quả nhiên rất tuyệt, khi Trương Thanh Vân từ trong khách sạn Kim Mã đi ra thì đã bị nàng bám theo, hơn nữa nha đầu kia cũng có sào huyệt ở Lâm Cảng, điều này cũng có chút ngoài ý muốn.

Trương Thanh Vân không ngờ một câu nói đùa của Cảnh Sương đã trở thành sự thật, dù lần này mình ra ngoài khảo sát không đưa theo gia đình, nhưng ở Hoàng Hải thì hắn có Cảnh Sương làm bạn, đến Lâm Cảng thì lại gặp Lăng Tuyết Phi, toàn bộ chuyến đi đều rất kiều diễm.

Trương Thanh Vân cũng không tiếp tục quan tâm đến vấn đề về Ngô Nha Muội, hắn tin người này không biết mình. Hắn liên tục khuyên mình đây chỉ là một vấn đề ngoài ý muốn, hắn không muốn mất đi những gì hiện có vài lúc này.

Sau khi trải qua một vấn đề ngoài ý muốn thì Trương Thanh Vân phát hiện ra chính mình ngày càng quý trọng cuộc sống, hắn ở cùng một chỗ với Lăng Tuyết Phi mà không còn sinh ra cảm giác tội lỗi, giống như hắn đã đọc và hiểu một đời người.

Sau khi phấn đấu, sau khi vượt qua danh lợi thì có yêu có hận, đây chính là đời người, Trương Thanh Vân cảm thấy đợt khảo sát lần nà có được thu hoạch lớn, một phần là kinh nghiệm phát triển kinh tế, quan trọng là hắn cảm thấy lòng dạ mình chợt mở rộng ra. Trước kia hắn thấy thế giới này chỉ có hai chữ danh lợi, nhưng bây giờ hắn đã biết sử dụng ánh mắt bình dị nhìn kỹ chúng sinh, tâm tình bình tĩnh và trưởng thành này chẳng lẽ không làm cho chính mình biến đổi sao?

Tay nghề mát xa của Lăng Tuyết Phi quả nhiên không tệ, Trương Thanh Vân rất biết cách hưởng thụ, những mệt nhọc của một ngày đã được hai bàn tay nhỏ nhắn của nha đầu này đánh tan thành mây khói. Trương Thanh Vân đã lâu không ở cùng một chỗ với Lăng Tuyết Phi, vì vậy mà hôm nay nàng rất nhiệt tình, cơ thể hầu như hóa thành bạch tuộc quấn lấy hắn.

Trương Thanh Vân cũng trở nên thoải mái hơn, hắn cố gắng hoang đường, hai người tạo thành một khung cảnh cực kỳ mập mờ và kiều diễm.

Trong suy nghĩ của Trương Thanh Vân thì chuyến khảo sát lần này chẳng khác nào lượn một vòng ở một thế giới khác, dù là thân thể hay đầu óc cũng được trải qua rèn luyện. Nhưng dù thế nào thì con người cũng phải về đến hiện thực, bây giờ hắn phải đối mặt với công tác.

Khi Quách Chu Quần còn chưa đưa đoàn khảo sát từ HongKong quay về thì những lãnh đạo quan trọng ở Thanh Giang đã gọi điện đến, trên danh nghĩa là quan tâm bệnh tình của Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân lại nghe thấy bên trong lời nói mơ hồ ẩn giấu phong ba sắp đến. Trước một ngày khi đoàn khảo sát Quách Chu Quần quay về Lâm Cảng thì Trương Thanh Vân đột nhiên nhận được điện thoại của Hà Mậu Sâm.

Giọng điệu của Hà Mậu Sâm trong điện thoại rất trầm thấp, hắn cũng không nói nhiều mà trực tiếp mệnh lệnh Trương Thanh Vân nhanh chóng quay về.

Trái tim Trương Thanh Vân không khỏi đập lên thật mạnh, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng, có chuyện xảy ra, nhất định ở Thanh Giang đã có chuyện xảy ra, nếu không một bí thư cần gì phải gọi điện bắt một phó bí thư trở về ngay lập tức?

Trương Thanh Vân dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho Ân Bằng Phi sắp xếp lịch trình, hắn cũng không kịp cáo biệt Lăng Tuyết Phi, khi đêm đến đã quay về Thanh Giang. Đến khoảng mười một giờ tối thì hắn nhận được điện thoại của Hà Mậu Sâm ở sân bay Thành Đô.

Trương Thanh Vân báo cáo cho Hà Mậu Sâm biết lịch trình của mình, lúc này Hà Mậu Sâm đã vững vàng hơn một chút, hắn nói:

- Được, về là tốt rồi, ngày mai chúng ta có hội nghị thường ủy mở rộng, đề tài thảo luận tôi cũng hé mở với cậu, quận Nhạc Điền đã phát sinh mâu thuẫn nghiêm trọng giữa công ty và công nhân, mọi chuyện rất khó giải quyết.

Trương Thanh Vân nheo mắt, khóe miệng cong lại thành đường, tâm tình cũng trầm xuống. Mâu thuẫn giữa công ty và nhân viên ở quận Nhạc Thiên vẫn không phải là ngày một ngày hai, khi hắn đến Thanh Giang thì đã gặp phải vấn đề giảm biên chế, bây giờ lại gặp phải chuyện không may, còn kinh động đến bí thư, chắc chắn không phải vụ việc nhỏ.

Chuyện gì? Bãi công sao? Quản đốc dẫn người gây loạn à? Hay đánh phá tập thể? Trương Thanh Vân cảm thấy những tình huống này đều có thể xảy ra, vì vậy trong lòng hắn khẽ động, lập tức gọi điện cho Phiền Giang Nam. Những tiếng tút tút vang lên, điện thoại không thể chuyển được.

- Bí thư, bên dưới mưa rất lớn, nếu không tôi đi chuẩn bị trước hai cây dù, hoặc nói anh Mã lái xe chạy thẳng vào, chúng ta lập tức lên xe.

Ân Bằng Phi quay đầu xin chỉ thị của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân vung tay cản lời, hắn chậm rãi đi đến cửa ra của sân bay, quả nhiên trời mưa lớn. Vì mưa quá lớn nên tầm nhìn rất ngắn, Trương Thanh Vân nhìn về phương xa chỉ thấy một khung trời mờ mịt.

Ân Bằng Phi thấy Trương Thanh Vân nhìn mưa rất nhập thần mà không dám quấy rầy, hắn biết bình thường bí thư đang suy xét vấn đề đều có vẻ mặt như vậy. Ân Bằng Phi cũng cảm thấy rất nghi ngờ vì quay về Thanh Giang gấp gáp như vậy, nhưng Trương Thanh Vân không nói thì hắn cũng không dám mở miệng hỏi.

- Bằng Phi, tối nay vất vả cho anh, anh sẽ về Thanh Giang trong đêm, tốt nhất là đến quận Nhạc Điền xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Trương Thanh Vân chậm rãi nói.

Ân Bằng Phi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, trong ký ức của hắn thì đây chính là lần đầu tiên bí thư Trương giao cho mình một nhiệm vụ quan trọng. Trước đó Trương Thanh Vân vẫn thường rất cách biệt với hắn, hôm nay có cơ hội thì hắn phải biểu hiện thật tốt mới được.

Mưa rơi không ngừng, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng tiếp thu đề nghị của Ân Bằng Phi, ra lệnh cho Mã Đại Niên lái xe thẳng vào bên trong, hai người chen nhau lên xe. Trương Thanh Vân thì quay về khu Ung Cảnh để Ân Bằng Phi lái xe về ngay Thanh Giang trong đêm.

Hai giờ sáng thì Ân Bằng Phi gọi điện đến, tình huống ở bên quận Nhạc Điền chính là cảnh sát và bộ đội được tập trung, chỉ cần nhìn quy mô cũng biết đây là một cuộc bãi công lớn. Tất cả những cột khói xí nghiệp ở quận Nhạc Điền đã không còn bốc lên, xem ra động tĩnh là rất lớn.

Ngoài những vấn đề đó thì Ân Bằng Phi cũng lợi dụng quan hệ mà nghe được một tin tức quan trọng, bí thư tư pháp Phiền Giang Nam kiêm nhiệm cục trưởng cục công an đang bị tạm thời cách chức để thẩm tra. Tin tức này làm Trương Thanh Vân lo lắng, trong mắt rất nhiều người ở Thanh Giang thì sau khi Phiền Giang Nam được phục chức đi lại với mình rất gần, lúc này đối phương bị miễn chức thẩm tra, mình tránh khỏi liên quan sao?

- Xoẹt!

Trương Thanh Vân kéo màn cửa, bây giờ là đêm khuya nhưng Thành Đô vẫn sáng trưng, không gian tươi sáng mà tâm tình hắn thì âm trầm đến cực điểm.

Trương Thanh Vân đã hiểu được ý đồ Hà Mậu Sâm gọi mình về Thanh Giang khẩn cấp, Thanh Giang xảy ra chuyện lớn, các ban ngành phải chịu trách nhiệm. Phiền Giang Nam là người chịu tội thay đầu tiên, nhưng người này vẫn còn quá nhẹ, Phiền Giang Nam lại đi gần với mình, Hà Mậu Sâm rõ ràng định chọc cho mình rối loạn.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy căm tức, trước đó không thiếu người tố cáo, chính hắn còn phải đi đến ủy ban kỷ luật để đấu đá miệng lưỡi. Nhưng những vấn đề trước đó đều có sự chuẩn bị, nếu như chuyện bãi công lần này mà kéo lên người mình thì có hậu quả gì?

An ủi duy nhất của Trương Thanh Vân lúc này là mọi chuyện vẫn còn rất xấu, chỉ cần vấn đề bãi công và gây rối còn chưa được giải quyết xong thì mọi chuyện sẽ không kịp phát triển theo hướng đám người kia tưởng tượng. Trương Thanh Vân sinh ra một loại dự cảm, hắn cảm thấy chuyện này cuối cùng gì cũng rơi lên người mình.

Nếu là trước đó thì trong lòng Trương Thanh Vân nhất định sẽ cực kỳ phản cảm, những tình cảnh nhân dân và công nhân tức giận thế này thường rất khó xử lý, là một lý do cực tốt để lấy xuống mũ ô sa, dù làm việc đúng chừng mực cũng rất khó nói kết quả.

Nhưng lúc này Trương Thanh Vân biết rõ chức vị phó bí thư thị ủy cũng không phải dễ làm, khảo nghiệm mà chính hắn cần đang tiến đến. Chỉ cần xem xét tình huống trước mắt ở Thanh Giang thì hầu như rất khó phân biệt, lúc này bí thư và chủ tịch ra trấn an là không thê được, thị ủy và chính quyền sẽ rất khó lật bài tẩy giữa chủ và công nhân. Trương Thanh Vân là một tay trong thị ủy, nếu sau lưng không có đường sống, lỡ may sinh chuyện, tình hình càng náo loạn càng lớn, như vậy trực tiếp phải cần đến tỉnh ủy.

Nếu chuyện này mở rộng ra thì bị thương lớn nhất chính là Thanh Giang, mấy năm vừa qua Thanh Giang là một hình tượng tự do kinh doanh, tình cảnh đổi mới, là một thành phố phấn đấu cao. Nhưng nếu tin tức chủ thợ tranh đấu này truyền ra cả nước thì hình tượng của thành phố sẽ bị phá hoại, sau này muốn cải tạo thì khó chồng khó, toàn bộ Thanh Giang đều trọng thương.

Ngay buổi sáng hôm sau thì Ân Bằng Phi đã đến dưới khu Ung Cảnh rất đúng giờ, tuy hôm qua hắn không được nghỉ ngơi tốt nhưng nhìn qua vẫn rất tinh thần. Trương Thanh Vân gật đầu cười với hắn rồi nói:

- Bằng Phi bảo dưỡng thân thể rất tốt, ngay từ ngày hôm qua tôi đã đau lưng, tối qua lại không được nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ mắt đã thâm quầng.

Ân Bằng Phi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân khá tốt thì cũng lộ ra nụ cười, hắn nói:

- Bí thư không nên quá lo lắng vì chuyện này, nếu nói về thân thể tốt thì tôi không thể so sánh với anh được.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn khoát tay nói:

- Đúng vậy, tôi có xuất thân nghèo khổ, nếu nói về vấn đề thân thể thì những người có xuất thân thành phố như anh đúng là khó bì nổi.

Ân Bằng Phi cũng không nhịn được phải bật cười, trong lòng hắn vốn có chút căng thẳng, khi đến cũng rất nghiêm túc, nhưng khi thấy Trương Thanh Vân thoải mái như vậy thì cũng không khỏi bị ảnh hưởng, tâm tình dần buông lỏng.

Ân Bằng Phi biết rõ mọi chuyện bây giờ rất khó giải quyết, nếu nói mạnh miệng thì rõ ràng toàn bộ Thanh Giang đang gặp phải nguy cơ. Nếu nói gần hơn thì trong ban ngành Thanh Giang gần đầy bí thư Phiền Giang Nam bị cách chức thẩm tra, việc này náo loạn lớn sẽ kéo lên người Trương Thanh Vân, đến lúc đó trong ba ghế ở Thanh Giang thì Trương Thanh Vân là yếu thế nhất, kết quả không nói cũng hiểu.

Ân Bằng Phi nghĩ đến những vấn đề này mà tối qua rất khó ngủ, hắn quý trọng công việc lúc này, hắn làm thư ký cho Trương Thanh Vân thì mỗi ngày đều thấy mình tiến bộ.

Trương Thanh Vân là một cán bộ trẻ có năng lực, nhưng Ân Bằng Phi ở trước mặt Trương Thanh Vân thì cảm thấy mình giống như một học trò, đây chính là một thúc dục tuyệt đối. Ân Bằng Phi không che giấu sự sùng bái của mình với Trương Thanh Vân, hắn luôn lơ đãng coi Trương Thanh Vân là tấm gương sáng. Hơn nữa "nô bộc theo chủ", nếu Trương Thanh Vân gặp phải chuyện không may thì tương lai của Ân Bằng Phi sẽ cực kỳ u ám.