Sau đại hội đại biểu quốc hội thì Trương Thanh Vân cuối cùng cũng xin nghỉ được một thời gian ngắn để ở lại với con gái, Triệu Giai Ngọc cũng nghỉ một ngày không đi làm, cả nhà đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận.
Cô gái nhỏ Mạn Mạn bắt đầu mọc răng, lúc này đã không còn giống như lúc mới sinh, gương mặt nhỏ nhắn màu hồng phấn, hai gò má đỏ bừng bừng, đặc biệt là nụ cười rất đẹp. Tuy chưa biết nói nhưng la hét cũng biểu đạt được ý nghĩ, Trương Thanh Vân đùa giỡn với con từ sáng đến tối không biết mệt.
Ngày thường thời gian Triệu Giai Ngọc ở nhà cũng khá ít, con gái thường ưa mẹ, vì vậy hai vợ chồng luân phiên chăm sóc con, điều này trực tiếp làm cho bảo mẫu trong nhà thất nghiệp một ngày.
Đến tối Triệu Truyền mời dùng cơm, cả nhà ba người Trương Thanh Vân vui vẻ đến dự tiệc, vì bữa cơm có một tiểu tinh linh như Mạn Mạn mà có rất nhiều niềm vui. Ngay cả Triệu Truyền cao lớn thô kệch cũng bày ra tâm tư của người cha, bắt cô bé phải gọi mình bằng bác, cố ý chuẩn bị cho cô bé một chiếc vòng tay trường mệnh của người Tứ Xuyên, chắc chắn cũng mất khá nhiều tâm tư.
Triệu Hồng Yến không tham gia bữa tiệc, trong lòng Trương Thanh Vân cũng liên tục suy nghĩ, cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi vợ Triệu Truyền.
Phùng Tố Trinh cũng không suy nghĩ quá nhiều mà nói:
- Nha đầu Hồng Yến kia bình thường cứ điên điên khùng khùng, bữa cơm hôm nay không đến được vì lý do gì mà...Gặp mặt bạn học... ....
- Sao? Cô ấy không ra nước ngoài du học nữa à?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
- Không, nó tốt nghiệp rồi, lúc này ông nhà chuẩn bị đưa nó ra phụ giúp quản lý kinh doanh của gia tộc, nhưng đứa bé này tính tình nóng nảy, tâm tư còn chưa đặt trên công tác.
Phùng Tố Trinh thở dài một hơi nói.
Trương Thanh Vân chỉ cười mà không nói lời nào, xem ra nha đầu kia giữ bí mật khá tốt, cha mẹ còn chưa biết nàng có quan hệ với tên Hách Triết kia. Trong bữa cơm Trương Thanh Vân không nói ra điều này, đợi sau khi tan tiệc thì Trương Thanh Vân quyết định đem tình huống của Triệu Hồng Yến nói cho Triệu Giai Ngọc, để nàng xem xét cho cẩn thận.
Triệu Giai Ngọc vừa nghe được tin tức này thì vẻ mặt lập tức thay đổi, nàng nói:
- Sao anh không nói sớm? Nha đầu kia rõ ràng là hồ đồ, nàng đây là... ....
Triệu Giai Ngọc chợt kích động, khi thấy Trương Thanh Vân sững sờ nhìn mình thì lập tức liên tưởng đến tình cảnh hai người từng trải qua, vì vậy mà mặt ửng hồng, nàng nói:
- Không, em không có ý gì, nhưng em cảm thấy tên kia...Tên kia... ...
- Tên kia cái gì? Cho quan lại phóng hỏa nhưng không cho dân đen đốt đèn sao? Cháu gái của em rất giống em, người ta đang truy cầu vấn đề tự do yêu đương.
Trương Thanh Vân cười hì hì nói.
Triệu Giai Ngọc không nhẫn nhịn được lời trêu chọc của Trương Thanh Vân, vừa lúc không có mặt người ngoài nên nàng nhe răng múa vuốt đánh tới. Trương Thanh Vân nhân cơ hội này mà ôm chầm lấy nàng rồi cười ha hả. Triệu Giai Ngọc lạnh mặt, nàng sẳng giọng:
- Anh làm một người dượng tốt nhỉ, chẳng lẽ anh muốn giúp Hồng Yến dính vào càng sâu à?
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn nói:
- Không phải giúp nó dính vào vấn đề này, nhưng nhìn thấy chúng nó thì anh lại nghĩ đến tình hình của chính mình.
Hai gò má Triệu Giai Ngọc chợt ửng hồng, nàng không thích bị trêu chọc, bị Trương Thanh Vân cười đùa mà nàng cũng chỉ biết bó tay. Trương Thanh Vân thích nhìn bộ dạng không biết làm sao của nàng, hắn ôm nàng định bước lên lầu.
- Oa, oa!
Mạn Mạn bắt đầu khóc lớn lên, một lúc lâu không ai đùa với cô bé, hai người lớn thì đang anh anh em em, vì vậy đành phải phát ra tiếng kêu gào phản kháng.
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, hắn đành phải buông tha Triệu Giai Ngọc, đúng lúc này điện thoại lại vang lên. Hắn móc điện thoại ra xem, nụ cười trên mặt chợt thu lại, hắn nháy mắt với Triệu Giai Ngọc rồi đi ra địa phương yên tĩnh nghe điện thoại.
Người gọi đến là Hà Mậu Sâm, Trương Thanh Vân vừa nối thông thì Hà Mậu Sâm đã nói:
- Bí thư Thanh Vân phải không, cậu còn ở thủ đô à?
- Vâng, ngày mai sẽ quay về, bí thư có chỉ thị gì à?
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.
Hà Mậu Sâm cười cười nói:
- Tôi biết rõ người nhà cậu ở thủ đô, tôi không có ý ép cậu phải quay về.
Hà Mậu Sâm khựng lại một chút rồi lại nói:
- Là thế này, phó chủ tịch Nghê cũng ở thủ đô, trước khi đi anh ấy nổ vang trời, nhưng lúc này đến đúng thời điểm quan trọng lại không thể dùng được, vấn đề tài chính phải gác lại. Cậu đến xem xét tình huống của anh ấy, xem có chuyện gì xảy ra? Vấn đề ở nơi nào? Trở về chúng ta sẽ bàn bạc. Còn nữa, thuận tiện cũng nên xem xét tình hình ở thủ đô, chúng ta hao tổn hàng năm vài triệu nuôi không nhiều người, tại sao vào đúng thời điểm quan trọng lại không phát huy tác dụng?
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, hắn hứa hẹn nhất định sẽ xem xét vấn đề thật rõ ràng rồi sau đó về đảng ủy báo cáo.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà khóe miệng cong lên thành đường, hắn vốn đã chuẩn bị để trở về sớm, nhưng lúc này Hà Mậu Sâm lại muốn hắn tiếp nhận của khoai lang nóng.
Trước khi đến Trương Thanh Vân đã hiểu về tình hình trước mắt của khu công nghệ cao ở Thanh Giang, hạng mục đã rơi xuống nhưng phải có công ty kỹ thuật cao đến đầu tư. Những hạng mục đầu tư bình thường mà muốn bắt được tài chính thì cũng rất phức tạp, hơn nữa đầu tư cũng phải tìm mặt gửi vàng, những hạng mục khu công nghệ này không liên quan đến dân sinh, muốn có được tài chính quốc gia thì cực kỳ khó khăn.
Trương Thanh Vân miên man suy nghĩ rồi lại quay về phòng khách, từ xa đã nghe thấy Triệu Giai Ngọc dùng từ nghiêm khắc để khiển trách:
- Hồng Yến, cô ra thông báo cuối cùng cho cháu, nên dừng cương trước bờ vực. Nếu không cô sẽ đánh mạnh Hách Triết, sau đó sẽ đem tình huống báo cáo cho cha cháu, đến lúc đó nhất định phải đem cháu...Đến nước Anh giam lỏng hai năm, cháu cẩn thận suy xét lại đi.
- Đừng nói những lời như vậy nữa, những thứ đó đều là vô dụng, cháu cũng không còn nhỏ tuổi, sao còn ngây thơ như vậy?
- Sao? Cháu nói gì? Dượng cháu và Hách Triết giống nhau sao? Cô thấy cháu... ....
Trương Thanh Vân nghe được mà run lên như cầy sấy, mình trước kia rõ ràng đã xem nhẹ nha đầu Triệu Giai Ngọc, bản lĩnh xách gậy đánh uyên ương rõ ràng không phải nhỏ, nếu sớm biết như vậy thì mình sẽ không lắm mồm. Lúc này thì tốt rồi, chắc chắn Triệu Hồng Yến đã ghi hận trong lòng.
Đại gia tộc có quy củ của đại gia tộc, loại kết hợp như Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc là ngoại tộc. Triệu Giai Ngọc thì có khuynh hướng phản đạo, nhưng không cho phép người khác có tâm tư phản đạo như mìn thì thật là... ....
Trương Thanh Vân thấy Hách Triết cũng là người thành thật, tướng tá cao ráo đẹp trai, cũng không có quá nhiều chuyện xấu, hắn thấy hai người cũng khá hợp duyên. Nhưng lúc này xem ra chính mình đã quá khờ dại, đám người trong đại gia tộc cuối cùng cũng khó thể vượt qua hào sâu trước mặt.
Đợi đến khi Triệu Giai Ngọc nói xong thì Trương Thanh Vân mới đi ra phòng khách, Triệu Giai Ngọc liếc mắt nhìn hắn, hai mắt nàng đỏ hồng, nàng nói:
- Thanh Vân, em...Em vì tốt cho Hồng Yến, tính cách của anh trai và chị dâu thì anh cũng biết rồi đấy. Nếu Hồng Yến dám dính vào thì hậu quả là khó tưởng, anh...Anh không trách em quá ác đấy chứ?
Trương Thanh Vân cười cười rồi lắc đầu, dù là bất kỳ người nào tìm được hạnh phúc cũng phải trả giá rất nhiều, mình và Triệu Giai Ngọc có ngày hôm nay thì phải chịu đựng biết bao nhiêu chua xót mà người thường khó thể tưởng tượng được. Nếu quả thật Triệu Hồng Yến có dũng khí này thì tất nhiên sẽ thành công. Nhưng Trương Thanh Vân lại thấy tình cảnh không tốt như vậy, cũng không phải tiểu thư danh môn có được tính cách quật cường và cố chấp như vợ mình, cũng khó thể trở thành câu chuyện hoàng tử cóc được.
Nếu xem xét tình huống thì rõ ràng có nhiều điều không ổn, đây chẳng qua chỉ là những xao động chết người của thanh niên mới lớn mà thôi.
Nhiều năm sau, khi Triệu Hồng Yến được gả cho một công tử danh môn và trở thành một quý phu nhân, khi hồi tưởng lại những chuyện xưa thì cũng chỉ biết mỉm cười bỏ qua. Thậm chí nàng còn cảm thấy buồn cười vì tuổi trẻ ngây thơ bồng bột. Đây chính là đời người, những đau khổ trong đời tuy khó thể quên nhưng thời gian có thể xóa nhòa, đây cũng chính là sự đáng quý của thời gian.
- Thanh Vân, ngày mai anh phải đi sao?
Triệu Giai Ngọc khẽ nói, thân thể tự nhiên xích lại gần, hai đầu chân mày lộ ra vẻ lưu luyến.
- Không đi, có thể ở cùng vợ và con gái thì giống như sống ở thế giới thần tiên, đâu thể đi nhanh như vậy?
Trương Thanh Vân cười nói.
- Thật sao?
Cặp mắt Triệu Giai Ngọc chợt chớp chớp, cặp lông mày dài hình như cũng lóe lên sự chờ mong, vẻ mặt đang ủ dột cũng dần dãn ra. Trương Thanh Vân thuận tay kéo nàng vào trong lòng và gật đầu, sau đó hắn nói ra câu chuyện điện thoại với bí thư Hà vào lúc vừa rồi.
- Anh nói gì? Thanh Giang có khu công nghệ cao sao?
Triệu Giai Ngọc giương mắt nói:
- Điều này em đã từng nghe qua, hình như Hoàng Tử Ca bên kia mở công ty Mộng Võng gì đó, khu công nghệ cao kia có quy mô rất lớn à?
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn cảm thấy có chút đau đầu. Hoàng Tử Ca này đúng là âm hồn không tiêu tán, đi đến đâu cũng có thể gặp hắn.
Nếu sau lưng công ty Mộng Võng kia được Hoàng Tử Ca bơm tiền thì sợ rằng vấn đề tin học hóa cũng mở ra ở các địa phương khác. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy chán ghét, dù là thế nào thì vấn đề này cũng liên quan đến hắn, phải xử lý thật thỏa đáng mới được.
Lúc này Thanh Giang đang nằm vào giai đoạn yếu ớt, vấn đề khu công nghệ cao làm mọi người sốt ruột, dù sao cũng phải để lại vài chỗ trống cho người khác, nếu hôm nay có Mộng Võng tiến vào thì ngày mai sẽ có một công ty ngụy trang khác nhìn trúng khu đất này. Nếu chính quyền không giám sát tốt thì khu công nghệ cao cuối cùng cũng trở thành một địa phương lộn xộn, bất kể một công ty rác rưởi nào cũng có thể được hưởng thụ chính sách ưu đãi, truyền ra ngoài sợ rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nghê Quảng Vũ rõ ràng còn nôn nóng hơn rất nhiều so với Trương Thanh Vân, khi Trương Thanh Vân còn đang định nghỉ ngơi ở nhà một ngày, hôm sau sẽ đến tìm, nào ngờ đến tối người này đã gọi điện đến, câu đầu tiên đã là:
- Bí thư Trương, anh ở thủ đô thì tốt quá, anh là người mới sợ rằng không biết vấn đề khu công nghệ cao đã được xét duyệt nhưng đầu tư lại quá mẫn cảm, trung ương và quốc hội ngày càng nghiêm khắc với vấn đề đầu tư xây dựng ở địa phương, hạng mục của chúng ta đúng lúc rơi vào giai đoạn khó khăn.
- Nhưng lần này vẫn phải có thu hoạch, tôi đã tìm được quan hệ với phó thủ tướng Liên, anh ấy cho rằng bước chân của Thanh Giang là quá nhanh, hơn nữa quy hoạch ở khu công nghệ cao quá hỗn loạn, xem ra chúng ta phải về nghiên cứu một phương án ổn thỏa mới được.
Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà cau mày, như vậy Nghê Quảng Vũ làm được việc gì? Đúng là nổ vang trời. Phó thủ tướng Liên ngày đi vạn dặm, còn có thể xem xét và đưa ra chỉ thị như vậy với một phó chủ tịch sao? Tám phần là chính bản thân Nghê Quảng Vũ liên hệ xảy ra vấn đề, hoặc là phạm một sai lầm nào đó, vì vậy bây giờ muốn ra tay trước để nắm thế chủ động, muốn giũ bỏ trách nhiệm một cách sạch sẽ.
- Anh Nghê, có phải phó thủ tướng Liên đã sinh ra vấn đề với việc xét duyệt? Anh ấy đã nói khu công nghệ cao ở Thanh Giang chúng ta đã được xét duyệt phải không?
- Điều này...Điều này... ....
Nghê Quảng Vũ lập tức nghẹn lời, lúc này hắn biết mình chỉ khoác lác, lại quên mất ủy ban cải cách có quan hệ với quốc hội. Hạng mục như vậy ở Thanh Giang kéo lên ủy ban cải cách thì không sai, nhưng nếu kéo lên phó thủ tướng thì sẽ được coi là hạng mục lớn sao?
Khu công nghệ cao Thanh Giang chẳng qua chỉ thuộc về chính quyền địa phương, quốc gia giúp đỡ chủ yếu về chính sách là chính mà tài chính là phụ, chưa từng nghe nói quốc gia bỏ điền đầu tư xây khu công nghệ cao, nhiều lắm cũng chỉ ném ra vài chính sách ưu đãi. Quốc gia sẽ san sẻ một phần lợi ích cho xí nghiệp, sau đó sẽ lo lắng một chút về vấn đề xây dựng cơ sở hạ tầng và đầu tư mà thôi.
Nếu muốn có được hiệu ứng quy mô thì cần phải kêu gọi đầu tư lớn, lúc đó khu công nghệ phải trở thành chủ thể hạch tâm, điều này Nghê Quảng Vũ rõ ràng khó thể giấu, hắn coi Trương Thanh Vân là một người bình thường không biết gì.
Khách sạn Thanh Giang ở vào địa thế bốn mặt có ba là mặt đường, tuy diện tích không lớn nhưng phòng ốc gọn gành tinh xảo, cấu trúc hiện đại kết hợp với kiểu cách khu nhà bốn mặt trong nước tạo nên tư thế mạnh mẽ. Nơi đây trước nay đều dùng để chiêu đãi và là nơi dừng chân của các quan viên cấp bộ và ủy ban trung ương đi vào thủ đô gặp mặt lãnh đạo, vì vậy diện tích không yêu cầu phải rộng nhưng phương tiện phải có sự đặc sắc.
Khi đi vào cửa thì bên trong là một hoa viên nhỏ, bố cục hoàn toàn khác biệt với cách bố trí hoa viên ở phương bắc, đường đi có những cây cầy đá và nước chảy róc rách với kiểu cách Giang Nam.
Biết rõ Trương Thanh Vân sẽ đến nên Nghê Quảng Vũ triệu tập tất cả nhân viên kêu gọi đầu tư thường trú ở thủ đô ra tận cửa nghênh đón. Ngày hôm qua Nghê Quảng Vũ vấp phải đinh trước mặt Trương Thanh Vân, hôm nay nhìn qua có vẻ thành thật hơn, từ xa đã nở nụ cười rạng rỡ để lộ ra hai chiếc răng cửa lớn.
Vì Trương Thanh Vân không có xe ở thủ đô nên hôm nay Triệu Giai Ngọc sắp xếp xe cho hắn, một chiếc Mercedes Benz mới tinh phối hợp với nữ lái xe xinh đẹp càng làm tình cảnh trở nên tươi mát.
- Bí thư Trương, sau bao nhiêu trông mong thì cuối cùng anh cũng đến đây, lần này tôi không làm tốt công tác, đúng là hổ thẹn.
Nghê Quảng Vũ nói, bộ dạng rất thành khẩn, ánh mắt lại liếc về phía chiếc xe và người phụ nữ lái xe mà trong lòng rung động. Đây chỉ là những công tử nhà cực giàu mới dám bày ra, đường đường là bí thư thị ủy, nếu như không có chút gì đó thì ai dám dùng xe như vậy? Hơn nữa còn phối hợp với nữ lái xe sinh đẹp, như vậy chẳng phải đang rêu rao với cả thiên hạ sao?
Hai người bắt tay nhau, những người khác cũng tiến lên, chủ nhiệm ban kêu gọi đầu tư cũng là người đẹp, hôm nay nàng mặc sườn xám màu tím, tuy đã qua tuổi thanh xuân nhưng phong vị thục nữ làm cho người khác phải rung động.
Trước khi đến Trương Thanh Vân đã biết người này tên là Mã Ngọc Kiều, được hưởng thụ chế độ của trưởng ban, ở Thanh Giang có tin đồn nàng có quan hệ khá sâu với chủ tịch Đỗ, có khả năng còn vượt xa quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Trương Thanh Vân cũng đã từng nghe qua điều này nhưng trước nay chưa từng cho là thật.
Mã Ngọc Kiều rõ ràng đối nhân xử thế cao hơn Nghê Quảng Vũ cả cái đầu, khi nhìn thấy xe và lái xe của Trương Thanh Vân không phải bình thường thì giả vờ không phát hiện ra. Nàng nói với nữ nhân viên công tác ở sau lưng:
- Đưa vị nữ đồng chí này đi dùng cơm, xe thì dừng lại trong sân.
Trương Thanh Vân khoát tay, hắn xoay người nói với lái xe:
- Tiểu La, cô về công ty trước đi, khi trở về tôi sẽ có xe, nói với bà chủ tối nay không cần chờ tôi về dùng cơm, tôi có việc.
Nữ lái xe cúi đầu khôn khéo, nàng không nói gì rồi vào xe phóng đi như tên bắn. Mã Ngọc Kiều lúc này mới tiến lên đưa tay nói:
- Chà bí thư Trương, đây là lần đầu tiên anh đến ban đầu tư chúng tôi, thức ăn đã sớm sắp xếp xong, đều là những món ở Giang Nam, để xem có phù hợp với khẩu vị của anh không.
Mã Ngọc Kiều vừa nói vừa lén dùng ánh mắt đánh giá Trương Thanh Vân, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm thân gái dặm trường thì nàng biết rõ bí thư Trương này không dễ đắc tội. Nàng ở thủ đô đã lâu và biết rõ mực nước nơi đây rất sâu, đám quan viên tuyến dưới đến đây chẳng kẻ nào không cúp đuôi làm người, chỉ cần nhìn sự phô trương của bí thư Trương thì hình như không sợ hãi bất kỳ tin đồn thất thiệt nào có thể lan ra, chỉ điều này đã chứng tỏ đối phương cắm rễ sâu ở thủ đô.
Hơn nữa lúc vừa rồi Mã Ngọc Kiều đã cẩn thận xem qua biển số xe, thủ đô chốn của kẻ lắm tiền, một chiếc Mercedes chạy trên đường chẳng đáng là gì, nhưng treo biển số cục hậu cần của quân giải phóng cũng tuyệt đối không dễ có. Đây rõ ràng chỉ dành riêng cho các vị tướng rong ruổi ở thủ đô, đi đến đâu cũng được thông đường.
Trương Thanh Vân không hề phả đối lời đề nghị của Mã Ngọc Kiều, hắn được mọi người vây quanh và đưa vào một phòng vip có tên là đào hoa viên Giang Nam. Gian phòng bố trí cực kỳ đặc sắc, bàn ghế gỗ lê, vị trí gần cửa sổ là những bồn hoa Giang Nam, trong phòng tràn đầy hương hoa, quả thật rất có tâm tư.
Thức ăn trên bàn cũng rất tinh xảo, không quá phô trương nhưng biểu lộ ra hương vị Giang Nam nồng đậm. Thịt vịt muối sáng bóng, đậu hũ lá hành trắng nõn, cá Nhăn bùng hương thơm ngát, chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã làm cho người ta phải nuốt nước miếng.
- Bí thư Trương, anh thỏa mãn chứ? Ban đầu tư ở thủ đô chủ yếu là công tác xã giao, thức ăn cũng là một tiêu chí đáng xem xét.
Mã Ngọc Kiều dịu dàng nói.
Trương Thanh Vân gật gật đầu, hắn chậm rãi ngồi xuống. Nghê Quảng Vũ chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì Mã Ngọc Kiều đã kéo chiếc ghế bên cạnh Trương Thanh Vân và ngồi xuống. Nghê Quảng Vũ thiếu chút nữa thì chết ngất, hắn đành phải ngồi sang vị trí bên kia.
Bữa cơm rất phong phú nhưng cũng chỉ có ba người ngồi, Mã Ngọc Kiều rõ ràng không hài lòng với Nghê Quảng Vũ răng to, nàng liên tục mời chào Trương Thanh Vân dùng cơm mà coi Nghê Quảng Vũ như không khí.
Sau khi uống được vài vòng rượu và gắp vài lượt thức ăn thì Trương Thanh Vân cuối cùng cũng đưa chủ đề lên trên công tác, khi nhắc đến vấn đề này thì Mã Ngọc Kiều đã mở miệng nói trước:
- Bí thư, gần đây ban đầu tư ở thủ đô chúng tôi ăn cơm cùng người ta rất nhiều, hầu như ngày nào cũng có tiệc tùng. Lẽ ra kinh phí của chúng ta có hạn, xài cũng là tiền của chính quyền, sau thời gian dài không có thành quả, chúng tôi cũng cần các lãnh đạo phê bình nghiêm khắc.
Nghê Quảng Vũ vừa nghe thấy những lời này mà vẻ mặt đã không còn nhịn được. Hắn là phó chủ tịch thường vụ, Mã Ngọc Kiều có hành vi ăn nằm với ai hắn cũng chịu được, nhưng mắng người như vậy cũng làm hắn xấu hổ và nổi điên lên, hắn nói:
- Bí thư Trương cũng thấy rồi đấy, anh xem ban đầu tư ở thủ đô có thái độ thế nào? lãnh đạo tiến vào thủ đô mà không chịu phối hợp, kết quả là như vậy đấy... ....
Trương Thanh Vân cau mày, hắn cảm giác hai kẻ ngồi ở bên cạnh có mâu thuẫn rất sâu. Mã chủ nhiệm là người ban đầu tư, nhưng người này lại gây sự với phó chủ tịch thường vụ, trong vấn đề này nhất định có chuyện.
- Được rồi, anh Nghê nói ra vài tình huống đi, lúc này chúng ta đã đi đến đâu rồi? Tôi không có ý truy cứu trách nhiệm.
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Vẻ mặt Nghê Quảng Vũ chợt run rẩy, hắn liếc sang Mã Ngọc Kiều rồi nói:
- Nói vè vấn đề tài chính thì bộ kế hoạch đầu tư nói rằng hạng mục của chúng ta không được hiệu quả, không thể có đủ tài chính... ....
- Có chính sách giúp đỡ hay không?
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt Nghê Quảng Vũ trở nên cực kỳ khó xử, hắn cười còn khó coi hơn khóc. Mã Ngọc Kiều ở bên cạnh lại nói:
- Về phương diện chính sách thì ủy ban cải cách hy vọng tỉnh Giang Nam có thể tự mình giải quyết, nhưng vấn đề này lại liên quan đến chữ ký của bộ tài chính và thuế vụ. Nếu bọn họ không ký tên thì chính sách miễn thuế sẽ do chính tỉnh Giang Nam chúng ta bỏ tiền cho các xí nghiệp đầu tư, thành phố Thanh Giang chúng ta làm sao có số tiền lớn như vậy để hỗ trợ xí nghiệp?
Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, trong lòng càng thêm chắc chắn Nghê Quảng Vũ nói chuyện tầm phào. Vấn đề rõ ràng nằm ở bộ tài chính nhưng người này lại luôn miệng trách móc ủy ban cải cách, còn kéo cả phó thủ tướng Liên ra ngoài, đúng là gió lớn không sợ đầu lưỡi.
Nghê Quảng Vũ cúi đầu ũ rũ, bộ dạng cực kỳ uể oải, lần này hắn trở về tay không thì sao có mặt mũi để gặp chủ tịch Đố và bí thư Hà? Quan trọng là tất cả vấn đề đều đã được bí thư Trương nắm giữ, hắn muốn khuếch đại khó khăn cũng là điều không thể.
- Được rồi, tôi đã biết rõ tình huống, lẽ ra với một hạng mục như vậy thì bộ tài chính và thuế vụ sẽ không đưa ra thiêu thân mới đúng, sao lại mắc cạn rồi?
Trương Thanh Vân nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Mã Ngọc Kiều.
Mã Ngọc Kiều bị Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm mà đỏ mặt, nàng vội vàng chuyển ánh mắt về phía Nghê Quảng Vũ mà không nói lời nào.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn cũng không tiếp tục hỏi mà nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Nghê Quảng Vũ nhiều lần lén liếc nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng càng chột dạ, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói rõ nguyên nhân hậu quả.
Thì ra Nghê Quảng Vũ đến thủ đô thì mời trưởng phòng bộ kế hoạch đầu tưu Tư Chu dùng một bữa cơm, người này thuộc Cao gia nên tất cả đều rất thuận lợi, nhưng hẹn gặp mặt trưởng phòng Lý bộ tài chính và thuế vụ thì lập tức xảy ra vấn đề.
Mã Ngọc Kiều có quan hệ với trưởng phòng Lý bộ tài chính và thuế vụ, lúc đó Mã Ngọc Kiều mời người này đến bàn luận, Nghê Quảng Vũ cũng tham gia bữa tiệc. Nhưng khi nhắc đến hạng mục công nghệ cao ở Thanh Giang thì trưởng phòng Lý lại có thái độ hoài nghi.
Cũng không biết Nghê Quảng Vũ có vấn đề gì mà sau khi kết thúc buổi gặp mặt với bộ trưởng Lý thì trực tiếp leo lên cao hơn, cũng vì vậy mà chọc vào ổ kiến lửa. Chưa kịp thành công với các lãnh đạo cấp cao thì chọc giận bộ tài chính và thuế vụ, ngay cả trưởng phòng Chu trước đó có cảm tình với Thanh Giang cũng thay đổi lời nói, người này nói rằng sẽ xem xét lại.
Đám người bộ tài chính đã nói sẽ xem xét lại thì hạng mục này căn bản đã rơi vào thế cục thất bại, lúc đó Mã Ngọc Kiều tức giận đến mức thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, vì vậy phải lập tức gọi điện về Thanh Giang báo cáo tình huống. Mã Ngọc Kiều bị bí thư Hà mắng cho một trận nhớ đời, nàng không còn chỗ nào phát tiết nên đổ hết lên đầu của Nghê Quảng Vũ.
Nghê Quảng Vũ cũng biết mình đuối lý, hắn cũng cố gắng nhẫn nhịn, mãi đến hôm nay khi Trương Thanh Vân đến thì mâu thuẫn giữa hai người mới trở nên gay gắt, đã rơi vào cục diện không chết không thôi.
Trương Thanh Vân gõ gõ xuống bàn, hắn cũng không trách mắng gì Nghê Quảng Vũ mà chỉ nói:
- Đi ra bên ngoài kêu gọi đầu tư thì vấn đề cốt lõi phải là đoàn kết, nếu còn chưa kịp hoàn thành mà đã rối loạn trận hình, như vậy phải xử lý những vấn đề phía sau thế nào đây?
Trương Thanh Vân quét mắt nhìn Nghê Quảng Vũ rồi tiếp tục nói:
- Anh Nghê, chúng ta đang ở thủ đô, cũng đừng vội vã quay về. Tôi đã hiểu rõ tình huống vào lúc này, tôi sẽ nghĩ biện pháp xem thế nào.
Nghê Quảng Vũ gật đầu, hắn trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân, Mã Ngọc Kiều ở bên cạnh lại nói:
- Nhưng bí thư Trương, nếu tôi muốn hẹ gặp trưởng phòng Lý thì rất khó khăn... ....
Mã Ngọc Kiều vừa nói được một nửa thì đã phải tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng của Trương Thanh Vân, lời còn chưa kịp nói xong đã phải cố gắng nuốt ngược trở lại. Nàng cảm thấy cặp mắt của bí thư Trương rất lợi hại, mình đứng trước mặt hắn thì không còn chỗ nào che giấu và lẩn trốn, tất cả những gì trong lòng mình đều được đối phương nhìn thấu.
Sau khi dùng cơm nước xong thì Trương Thanh Vân cũng không dừng lại ở ban đầu tư, Mã Ngọc Kiều vội vàng lái xe đưa hắn trở về. Trương Thanh Vân vốn cũng không muốn nhưng Nghê Quảng Vũ đã giúp hăn mở cửa xe, vì vậy cũng không nói nhiều mà trực tiếp chui vào phía sau.
Đến tối thì xe ở thủ đô là tương đối nhiều, Mã Ngọc Kiều lái xe rất chậm, trên đường đi liên tục phô bày bản lĩnh phận gái dặm trường, liên tục nói những lời dễ nghe. Nàng nói cho Trương Thanh Vân biết những khó khăn của ban đầu tư khi thường trú ở thủ đô, những điều khó nói khi muốn liên hệ với các lãnh đạo.v.v.
Trương Thanh Vân không có tâm tư nói chuyện, trong đầu đanh tính toán đến vấn đề tài chính. Lúc này Tam ca Triệu Văn Phong đã được điều nhiệm là phó bộ trưởng bộ tài chính, bây giờ có thể tiếp xúc.
Lúc này tình hình đang nóng mà úp mặt vào mông đối phương, không biết người ta có nể mặt hay không? Trong lòng Trương Thanh Vân có cả lo lắng và do dự, hắn cẩn thận suy xét và thấy nên gọi điện báo cáo thoáng qua tình huống vào lúc này cho bí thư Hà. Dù sao thì bây giờ vấn đề đã tiến vào trong bế tắc, nếu như rơi vào tình cảnh tất yếu mới phải liên hệ với Triệu Văn Phong, để xem đối phương có giúp được gì hay không. Chỉ cần vấn đề khu công nghệ cao ở Thanh Giang không bị rơi xuống thì cá nhân hắn chịu chút uất ức cũng không đáng giá.
Mã Ngọc Kiều thông qua kính chiếu hậu mà quan sát đánh giá Trương Thanh Vân rất cẩn thận, nàng thấy dù mình dùng lời nói sắn bén thế nào thì biểu cảm của đối phương cũng rất nhạt, vì vậy mà trong lòng không đám khinh thường kẻ này, ngược lại còn quy kết trạng thái của Trương Thanh Vân là cực kỳ thâm trầm.
Mã Ngọc Kiều dựa theo địa chỉ của Trương Thanh Vân mà lái xe đến cửa ra vào của khu Kinh Cảnh, lúc này bảo vệ cổng lập tức cản lại, Trương Thanh Vân nói:
- Được rồi, đến đây là được, tôi sẽ tự mình đi vào!
Mã Ngọc Kiều nào chịu? Nàng muốn thăm dò nền tảng của Trương Thanh Vân, lúc này có cơ hội sao có thể buông tha? Nhưng Trương Thanh Vân hình như cũng sớm nghĩ đến điều này, hắn tự mình mở cửa bước ra.
Mã Ngọc Kiều nhìn thấy Trương Thanh Vân đi vào cổng mà không bị ngăn cản thì chuẩn bị lái xe tiến vào, nào ngờ đám bảo vệ với vẻ mặt lạnh như băng lập tức ngăn lại. Lúc này nàng mới phát hiện ra người ta dùng hệ thống phân biệt gương mặt, mục đích chính là bảo đảm tuyệt đối an toàn cho gia chủ các khu nhà cao cấp.
- Khu nhà cao cấp Kinh Cảnh!
Mã Ngọc Kiều nhớ rõ địa chỉ, đây là một trong những nơi tập trung những gia đình quyền quý trong thủ đô, nhưng Trương Thanh Vân ở nơi này lại không làm cho Mã Ngọc Kiều cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn cảm thấy bình thường. Vì sáng hôm nay Trương Thanh Vân đi đến với chiếc xe biển số quân đội, nàng cảm thấy đối phương ở khu biệt thự 81 còn thích hợp hơn.
Mã Ngọc Kiều ngồi suy xét một lúc lâu mà không có thu hoạch, vì vậy cũng chỉ biết rầu rĩ lái xe quay về.
Không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, khi hắn đem tất cả tình huống ở thủ đô nói ra thì Hà Mậu Sâm bắt đầu vỗ bàn chửi bới chó má, tức giận đến mức phồng má trợn mắt. Hắn mắng Nghê Quảng Vũ phá hoại nhiều hơn thành công, nếu không ra gì thì trước ngực sẽ có tảng đá lớn, cuối cùng lại hỏi ý kiến của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Bí thư, nếu không thì tôi sẽ ở lại thủ đô xem xét một chút, để xem có cơ hội xoay chuyển hay không, anh xem... ....
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Hà Mậu Sâm mới nói:
- Vậy cũng được, cậu cũng đừng có tư tưởng phải gánh nặng, mọi chuyện đã như vậy thì cũng đừng quá bận tâm. Tôi với anh là cán bộ Thanh Giang, hạng mục khu công nghệ cao đã được bí thư Chiêm quyết định phải cho lên ngựa, chúng ta làm không tốt thì sợ rằng anh ấy sẽ tự mình đến gây náo loạn ở bộ tài chính, cậu hiểu không?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Ý của anh là muốn để ngựa chết thành ngựa sống sao?
- Lời này không phải tôi nói nhưng cậu phải nắm chắc.
Hà Mậu Sâm cũng nở nụ cười, sau đó hắn lại di chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, có một chuyện cần phải thông báo với cậu, gần đây chúng ta đang định bàn bạc để thông qua một hiệp hội quản lý khu công nghệ, có cấp bậc chính khoa, mục đích chính là tăng mạnh vấn đề quản lý các khu công nghệ, anh thấy đề nghị này thế nào?
- Tôi đồng ý!
Trương Thanh Vân chợt thốt lên, Hà Mậu Sâm đã chủ động gợi ý thì chắc chắn đã được nói ra, Trương Thanh Vân còn do dự gì nữa? Hơn nữa hiệp hội quản lý này rất cần thiết, nếu Trương Thanh Vân có quyết sách thì chắc chắn cũng nghĩ đến phương diện này.
- Vậy thì tốt! Vấn đề chủ nhiệm Hiệp hội quản lý còn cần phải bàn luận, đến lúc đó cậu trở về sẽ cùng nhau xem xét, được rồi, cứ như vậy đi!
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà khóe miệng cong lên thành đường, Hà Mậu Sâm chờ mình về mới quyết định ghế chủ nhiệm hiệp hội quản lý, điều này chứng tỏ hắn không hài lòng về công tác của chính quyền. Nhìn sơ qua thì có vẻ tôn trọng ý kiến của Trương Thanh Vân hắn, nhưng thực tế là hy vọng mình có thể đề cử người, bí thư Hà nói quá tốt đẹp thiếu chút nữa đã làm mình bị lung lạc trong mơ hồ.
Hôm nay khu nhà ban đầu tư Thanh Giang thường trú như gặp phải đại địch, ngay từ sáng sớm Mã Ngọc Kiều đã sắp xếp tất cả mọi người đổi mới hoàn toàn bên trong và bên ngoài. Nàng yêu cầu nhân viên quản lý và nhân viên phục đề phải trở nên đoan trang hợp lý, không được qua loa.
Nghê Quảng Vũ cũng không chịu ngồi yên nhưng lại chẳng thể giúp được gì mà chỉ biết đi qua đi lại trước cổng, hắn rút một điếu thuốc ra nhưng lại sợ làm cho miệng trở nên hôi, như vậy sẽ làm khách quý cảm thấy khó chịu.
Khu thường trú của ban đầu tư thành phố Thanh Giang ở trong thủ đô đã nhiều năm nhưng trước nay rất ít khi được tiếp đãi các cán bộ lãnh đạo cấp bộ, hôm nay đến đây chính là phó bộ trưởng bộ tài chính, đây chính là kết quả mà bí thư Trương phải nài lưng ra mới mời được, vì vậy tất cả mọi người đều căng thẳng.
Trương Thanh Vân cũng không ngờ Triệu Văn Phong đồng ý với lời mời sảng khoái như vậy, hắn gọi điện cho Triệu Văn Phong, chỉ tùy tiện nói vài câu đã trực tiếp mời dùng cơm. Triệu Văn Phong cũng không hỏi qua điều gì mà trực tiếp vỗ ngực đồng ý.
Sáu giờ chiều Trương Thanh Vân đến trước khu hành chính của bộ tài chính để chờ Triệu Văn Phong, cũng không lâu sau đã thấy xe của Triệu Văn Phong chạy ra rồi dừng lại bên cạnh Trương Thanh Vân.
- Tam ca, chúng ta sẽ đi ngay, xe của em sẽ đi trước dẫn đường.
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Văn Phong ở bên trong chợt ngồi dịch sang một chút rồi nói:
- Cái gì mà dẫn đường, cậu quen thuộc kinh thành hơn tôi sao? Chúng ta cùng ngồi một xe!
Triệu Văn Phong đã nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không dám nói nhiều, hắn đành phải mở cửa xe ngồi vào bên trong. Trương Thanh Vân ngồi xuống cũng cảm thấy có chút không thích ứng, hắn nói:
- Tam ca, đây là lần đầu tiên em ngồi xe trung ương, cũng chưa biết cách hưởng thụ.
Triệu Văn Phong cũng không nhịn được phải bật cười nói:
- Xe của các bộ ngành trung ương cũng không thể so sánh với ủy ban trung ương và tuyến dưới, cậu nói như vậy là có chút xem thường rồi.
- Không, không phải, xe của em còn là hàng giá rẻ trong nước, sao so sánh với xe anh được.
Trương Thanh Vân khoát tay nói.
Triệu Văn Phong khẽ cười một tiếng, hắn hình như có chút mệt, hắn duỗi lưng rồi chợt di chuyển chủ đề:
- Tôi nghe nói gần đây cậu và Ngọc Ngọc đến gặp ông cụ rất nhiều lần phải không?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Triệu Văn Phong, trong lòng dần thoải mái. Thì ra vì sao hôm nay Triệu Văn Phong lại khách khí như vậy, xem ra cũng vì nguyên nhân ông cụ đang năm trong bệnh viện. Có lẽ tình cảnh mỗi tháng mình bị bác sĩ gọi đến thăm ông cụ một lần cũng đã được Triệu Văn Phong biết rõ, nhưng điều này có thể nói lên điều gì?
Trương Thanh Vân biết rõ Triệu Văn Phong là con trai của Triệu Duyên An, quan hệ giữa ba anh em lớn nhà Triệu gia cũng không quá khăng khít. Triệu Văn Phong và Triệu Truyền chưa chắc đã là rượu cùng bầu, hôm nay lau mắt nhìn mình đúng là không dễ dàng gì.
Nếu Triệu Văn Phong đã hỏi thì Trương Thanh Vân cũng không có ý dấu giếm, hắn dùng giọng thích thú nói ra tất cả nguyên nhân hậu quả. Triệu Văn Phong nghe thấy vậy mà vẻ mặt có chút xấu hổ, cuối cùng hắn vỗ đùi nói:
- Ông nội đúng là bất công, tôi, đại ca và nhị ca là những đứa cháu đích tôn mà cũng chưa từng được ông coi trọng như vậy, nhưng ông lại rất yêu thương Ngọc Ngọc, hơn nữa còn đến mức độ yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Triệu Văn Phong nói như vậy cũng làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy khó thể ứng phó, nhưng hắn lại hiểu được tâm tình của Triệu Văn Phong. Quả thật Triệu tướng quân cũng có chút bất công, vì vậy cũng khó trách Triệu Văn Phong có tâm tư như vậy.
Xe chạy đến mục đích rất nhanh, Triệu Văn Phong hừ một tiếng rồi nói:
- Tôi còn nghĩ sao cậu lại mời dùng cơm, thì ra ông say không phải vì rượu, đây là...Khu thường trú của thành phố Thanh Giang ở thủ đô phải không?
- Nếu đã đến đây thì Tam ca cứ yên tâm, quyền chủ động trên tay anh, lúc này anh cũng không cần cảnh giác cao như vậy.
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Văn Phong nghe những lời nói này mà cảm thấy có chút vui sướng, sau đó lại phải cẩn thận xem xét lại người em rể của mình. Hắn cảm thấy Trương Thanh Vân không giống như những cán bộ địa phương khác, nói chuyện với lãnh đạo mà không luống cuống, ngược lại lại dùng phép khích tướng, chẳng lẽ mình không cho đối phương mặt mũi? Chính Triệu Văn Phong cũng muốn xem độ nặng của Trương Thanh Vân la thế nào.
Khi lái xe đi xuống mở cửa thì Trương Thanh Vân bước xuống đầu tiên, Mã Ngọc Kiều và Nghê Quảng Vũ đã sớm đứng đợi từ lâu, khi hai người còn chưa kịp chào hỏi Trương Thanh Vân thì Triệu Văn Phong đã bước xuống. Trương Thanh Vân nói:
- Chủ nhiệm Mã, chủ tịch Nghê, vị này chính là bộ trưởng Triệu bộ tài chính, thế nào? Đồ ăn thức uống đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã xong, đã xong!
Hai người hình như đồng thời mở miệng, trong lòng kinh ngạc khó hiểu. Không ngờ Trương Thanh Vân có năng lượng như vậy, đến cùng xe với bộ trưởng Triệu, nếu xem xét thì rõ ràng quan hệ không nông cạn.
Nghê Quảng Vũ cực kỳ nhiệt tình, hắn giống như thấy được hy vọng. Bây giờ hắn khó thể quay về gặp mặt lãnh đạo, mà bí thư Trương lại mời đến bộ trưởng Triệu, như vậy hạng mục hạt đậu xanh ở Thanh Giang lại không thành sao?
Mã Ngọc Kiều cũng cực kỳ vui sướng, Trương Thanh Vân đi kéo quan hệ với cán bộ trung ương rõ ràng khác biệt rất nhiều so với con đường của Nghê Quảng Vũ. Người ta là lãnh đạo cấp bộ hàng thật giá thật, bộ dạng tìm quan hệ của Nghê Quảng Vũ mà rơi vào trong tai lãnh đạo thì ý nghĩa đã sớm thay đổi, lời nói hữu ích thành lời nói bậy bạ.
Triệu Văn Phong rất tùy tiện với Trương Thanh Vân, nhưng lại biểu hiện ra bộ dạng thận trọng của lãnh đạo khi đối mặt với hai người Mã Ngọc Kiều, hắn chỉ nhàn nhạt bắt tay với hai người mà thôi. Thư ký của Triệu Văn Phong tất nhiên sẽ ngăn cách lãnh đạo của mình và đám người bên ngoài, Mã Ngọc Kiều là thân gái đoạn trường cũng không biết làm sao êể điều tiết bầu không khí.
Khi Triệu Văn Phong đi vào đào hoa viên Giang Nam thì ánh mắt chợt sáng rực lên, Trương Thanh Vân đưa Triệu Văn Phong ngồi lên ghế chủ tọa, Triệu Văn Phong nhìn bàn thức ăn nói:
- Còn nói mời tôi ăn những món quê hương, tôi là người Tứ Xuyên, nhưng đây rõ ràng đều là món ăn Giang Nam.
Triệu Văn Phong vừa nói ra những lời này thì đám người Mã Ngọc Kiều lập tức vã mồ hôi lạnh, cũng không biết phải ứng phó thế nào cho phải. Nhưng Trương Thanh Vân lại nói:
- Không quan tâm đến món ăn, hợp khẩu vị mới là quan trọng nhất.
Trương Thanh Vân quay đầu nhìn thoáng qua Nghê Quảng Vũ, hắn nói bằng giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy được:
- Anh Nghê, trước tiên anh chú ý các tư liệu tương quan, một lúc sau tôi sẽ gọi đến.
Nghê Quảng Vũ chợt sững sờ rồi gật đầu lui ra, mà khóe miệng Mã Ngọc Kiều thì cong lên thành đường, trong lòng cực kỳ vui sướng, khi thấy Nghê Quảng Vũ bị đuổi đi thì càng sướng hơn. Trong lòng cũng biết rõ bí thư Trương không muốn có người ngoài ở lại, có lẽ chỉ muốn bàn bạc một mình với bộ trưởng Triệu.
Mã Ngọc Kiều rất biết cách tính toán mà tự mình trở thành nhân viên phục vụ, sau khi giúp hai người bận rộn tất cả thì cũng lui ra. Triệu Văn Phong nói:
- Sao vậy? Cậu đưa tôi vào Hồng Môn yến à? Đuổi tất cả ra ngoài, chẳng phải muốn nói chuyện gia đình sao?
- Vậy thì được, tôi sẽ tìm vài người đến nói chuyện với anh.
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức muốn đứng lên, Triệu Văn Phong lại áp tay xuống nói:
- Được rồi, được rồi, đừng giả mù sa mưa, tôi hôm nay muốn tìm cậu cũng vì có chút chuyện riêng, nghe nói cậu đã tiếp xúc qua với Hồng Thần nhà tôi?
- Lần trước đã cùng nhau uống rượu, tiếp xúc cũng hơi ít.
Trương Thanh Vân nói rõ chi tiết.
Vẻ mặt Triệu Văn Phong chợt biến đổi, hắn nói:
- Vậy sao nó nói cậu cỗ vũ để nó theo ngôi sao? Chẳng phải cậu đang hồ đồ sao? Không có chút uy nghiêm trưởng bối nào, hơn nữa còn để hắn dây vào tiểu yêu tinh, còn chuẩn bị làm con dâu của tôi sao?
Trương Thanh Vân lập tức choáng váng, không ngờ Trương Thanh Vân trở mặt còn nhanh hơn bầu trời chiều tháng sáu, nhìn vẻ mặt thì thấy giống như không phải giả vờ, rõ ràng rất tức tối. Triệu gia có tam hổ, Triệu Truyền hung ác, Triệu Sơn Đông dũng mãnh, Triệu Văn Phong âm nhu, hôm nay Trương Thanh Vân coi như cũng có chút hiểu biết.
Triệu Văn Phong này lúc đầu tỏ vẻ giống như không có gì nhưng khi ngồi xuống đã lập tức chụp mũ hỏi tội, trở mặt nhanh vậy sao? Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Tam ca, anh nghe ai nói em giúp đỡ Hồng Thần? Nó dám dính vào thì có gan nói dối, em dù sao cũng là phó bí thư thị ủy, sao có thời gian đi quản chuyện riêng của nó?
- Thật không đấy?
Triệu Văn Phong nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, rõ ràng vẻ mặt đối phương rất nghiêm túc.
- Như vậy thì được, nghe nói con bé ngôi sao kia sắp tiến quân vào đại lục, cậu nói với Giai Ngọc đánh mạnh con bé này cho tôi, chẳng lẽ chút chuyện như vậy mà không làm được đấy chứ?
Trong lòng Trương Thanh Vân trở nên buông lỏng, thì ra Triệu Văn Phong muốn trả đũa, hy vọng tìm được sự trợ giúp của Triệu Giai Ngọc nhưng lại không dám nói thẳng, hắn dứt khoát đi đến đây mới phản khách vi chủ, đúng là đã quá đủ âm nhu nhưng cũng mơ hồ có chút hương vị ép người. Triệu Văn Phong là quan lớn phó bộ trưởng, chính Trương Thanh Vân chỉ là một phó phòng nhỏ nhoi, cấp bậc kém vài mức. Tuy Triệu Văn Phong nói lời khách khí với Trương Thanh Vân nhưng chưa chắc đã cho là đúng. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nói:
- Việc này nên nói sau, chúng ta dùng cơm trước, không phải hôm nay mời cơm thì tôi sợ rằng anh sẽ đói bụng, lần sau sợ rằng cũng sẽ khó nó lời mời.
Triệu Văn Phong gật đầu, hắn vô thức cầm đũa dùng cơm, chỉ ăn một miệng thì chợt phát hiện ra mình tự động rút lui. Trương Thanh Vân căn bản là nói sang chuyện khác, không ăn thì không được.
Mà Trương Thanh Vân tuy dùng cơm nhưng trong đầu lại đang cân nhắc xem hôm nay nên mở miệng thế nào, Triệu Văn Phong thay đổi quá nhanh, biểu hiện ra phong phạm cán bộ cấp bộ đúng tiêu chuẩn, trong lòng lại có tâm tư khác.
Hơn nữa Triệu Văn Phong là người cao ngạo từ trong khung xương làm người khác sinh ra cảm giác khó thể tiếp cận, chính Trương Thanh Vân căn bản không có giao tình gì với người này, trước nay ngoài vài lần đến thăm hỏi vào năm mới thì bình thường căn bản là cả đời không qua lại.
Mà lúc này Trương Thanh Vân có điều nhờ vả, hầu như chính mình phải mở miệng, thân phận lúc này không rơi xuống là không được. Trong lòng Trương Thanh Vân thì khu công nghệ cao ở Thanh Giang tuy quan trọng nhưng không bằng tính nguyên tắc, tuyệt đối không vì sự việc mà vi phạm nguyên tắc.
Trương Thanh Vân cũng có chút hối hận vì mời Triệu Văn Phong đến đây dùng cơm, mọi chuyện không nhất định sẽ hoàn thành, mình lại lộ ra mũi nhọn ở trong bọc Thanh Giang. Sau lần này thì cao thấp Thanh Giang sẽ biết mình có quan hệ gần gũi với Triệu gia, thật sự chưa thành công thì đã chọc vào tổ kiến.
Nếu đã không thể nắm chắc thì Trương Thanh Vân cũng không bàn về chuyện công tác, hai người nói đến chuyện của Triệu Hồng Thần và Triệu Hồng Yến. Khi Triệu Văn Phong nghe thấy Triệu Hồng Yến cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự mà tâm tình tốt hơn rất nhiều, hắn còn chủ động cụng ly với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân rót rượu vào bụng mới thấy mình sai lầm, chuyện này cuối cùng cũng rơi vào trong tai Triệu Truyền, đến lúc đó sợ rằng Triệu Hồng Yến sẽ bị lột da, sau này mình làm dượng mà gặp mặt cháu cũng quá xấu hổ.