Chương 413: Chỗ dựa như thế nào?

Văn phòng Hà Mậu Sâm, Trương Thanh Vân nâng ly trà do thư ký của Bí thư Hà dâng lên để nhấp một ngụm, hắn không nói lời nào.

Tuy hắn đến Thanh Giang chưa lâu nhưng Trương Thanh Vân cũng vài lần được thấy bản lĩnh của Bí thư Hà, trong lòng hắn rất bội phục. Bối cảnh của Hà Mậu Sâm này làm cho người ta không thể cân nhắc, bên Thanh Giang cũng đồn đãi người này trong tỉnh có dù, nhưng cụ thể là ai thì lại kín như bưng. Theo Trương Thanh Vân phân tích thì khả năng phe phái địa phương là khá lớn.

Hà Mậu Sâm đang duyệt văn kiện, Trương Thanh Vân đến ngồi một lúc thì hắn mới tháo kính xuống ngồi thẳng người nói:

- Bí thư Thanh Vân, khoảng thời gian này xuống tuyến dưới nghiên cứu có thu hoạch đấy chứ? Nghe nói cậu đi lại rất nhiều, tôi cũng cần nhắc nhở cậu, tuy công tác khá nặng nhưng thân thể mới là quan trọng, cậu còn trẻ chưa phát hiện ra, nhưng đến tuổi tôi sợ rằng khó thể chống đỡ nổi.

- Cảm tạ bí thư đã quan tâm, tôi là người đến chậm nên phải bắt tay vào cho sớm, nhanh chóng quen thuộc công tác mới là điều kiện cần, tiến độ của Thanh Giang chúng ta cũng không chờ người nào.

Trương Thanh Vân dùng giọng cung kính nói.

Hà Mậu Sâm gật đầu khen ngợi rồi nói:

- Đúng rồi, khoảng thời gian này cậu ngoài vấn đề xuống tuyến dưới nghiên cứu thì hình như cũng quan tâm đến phương diện công tác tổ chức phải không?

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng nói:

- Cũng đang định báo cáo với anh, điều này vì Điền Khải Diệu sợ hãi gánh chịu trách nhiệm, chính quyền bên kia đưa qua vài nhân tuyển cho chức trưởng phòng thương mại, nhưng anh ấy lại ném sang cho chúng ta.

- Anh nói xem đây không phải là đem quân trao cho người ngoài sao? Công tác tổ chức tôi rất quen thuộc, nhưng không biết rõ tình hình và năng lực của cán bộ Thanh Giang, vì vậy chỉ thị này cũng không thể nào làm được.

Trương Thanh Vân nói đến đây thì ngưng lại một chút rồi lại nói:

- Tôi đã xem xét lại, cảm thấy chức vị trưởng phòng thương mại này khá nhạy cảm, lúc này đã xảy ra chuyện, chính quyền bên kia muốn thay người. Tôi đã nói với trưởng phòng Điền, bắt buộc ai đề cử cán bộ phải ký tên, muốn được vỗ ngực đảm bảo, lần sau nếu xảy ra chuyện sẽ truy cứu trách nhiệm liên quan, đến lúc đó nếu trưởng phòng Điền làm xong công tác, chúng ta lại dựa vào danh sách mà thảo luận và chọn ra nhân tuyển cuối cùng. Anh thấy thế nào?

Đồng tử trong mắt Hà Mậu Sâm chợt thu lại, trong ánh mắt lóe lên cái nhìn kinh ngạc. Nếu Trương Thanh Vân đến đơn thuần chỉ là xin chỉ thị thì hắn không ngạc nhiên, nhưng cái khó là Trương Thanh Vân xử lý mọi chuyện tốt đẹp mới đến báo cáo.

Làm phó bí thư chuyên trách thì nhiệm vụ quan trọng nhất chính là có rất nhiều chuyện mà bí thư không tiện ra mặt thì người này phải giải quyết cho thỏa đáng, vì quyết sách của bí thư và địa vị chủ đạo mà lập ra một cơ sở.

Mà chuyện lần này Trương Thanh Vân làm rất khá, cũng không thấy vấn đề tự ý làm bậy, lại thể hiện rõ quyền lực và trách nhiệm. Sau này khi thảo luận ở hội nghị thường ủy thì đường sống chừa ra cho Hà Mậu Sâm quay về là rất lớn.

- Thanh Vân, việc này xử lý rất tốt, lúc này khu công nghệ cao tác động vào thần kinh của toàn bộ thành phố. Tuy năm trước quốc gia đã duyệt chỉ thị nhưng vấn đề tài chính vẫn là bài toán nan giải, những khó khăn trong phương diện này có đôi khi nghĩ lại cũng làm người ta nản chí.

- Vì vậy dưới tình huống này thì ban ngành đoàn kết là cực kỳ quan trọng, mọi người đồng tâm hiệp lực, đồng mưu phát triển mới là đường ra tốt nhất.

Hà Mậu Sâm nói, trong giọng nói có rất nhiều hương vị thấm thía.

Trương Thanh Vân liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hà Mậu Sâm lại di chuyển chủ đề:

- Đúng rồi, tôi đang xem xét vấn đề cậu phải nhanh chóng hiểu rõ các mặt công tác của Thanh Giang, đi khảo sát dưới ánh sáng cũng không được.

- Nếu không thì tôi nghĩ thế này, công tác bên văn phòng thị ủy của anh Tân cũng có rất nhiều, mỗi ngày đều phải tìm tôi báo cáo công tác, sau này tôi sẽ chia sẽ trọng trách cho cậu, cậu thấy sao?

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nói:

- Cảm tạ bí thư đã tín nhiệm, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của anh.

Văn phòng thị ủy là ban ngành đầu mối, tất cả các phương châm và chính sách từ tuyến trên truyền xuống đều do văn phòng phụ trách, đúng là không có ban ngành nào có thể làm người khác quen thuộc tình huống Thanh Giang hơn văn phòng.

Hà Mậu Sâm đưa ra quyết đoán như vậy cũng coi như là bánh ít đi bánh quy lại, Trương Thanh Vân có thể bày ra vị trí của mình, người làm bí thư như Hà Mậu Sâm cũng khó thể nắm lấy tất cả công tác.

Dù sao Thanh Giang cũng là thành phố quan trọng, bí thư không cho phép mặc cả là không thể, bất kỳ lãnh đạo nào được tiến vào thường ủy thì hai tay chẳng thể nào không có gì.

Đối với Hà Mậu Sâm thì nếu có ăn ý với phó bí thư chuyên trách sẽ cực kỳ có trợ lực. Chính bí thư là người ngồi ở ghế đầu tiên trong thường ủy, nếu được phó bí thư chuyên trách giúp đỡ thì sẽ có trợ giúp rất nhiều cho vấn đề quán triệt ý chí, thích hợp làm cho mọi chuyện trở nên hợp lý.

Trương Thanh Vân từ biệt Hà Mậu Sâm mà quay về phòng làm việc của mình với tâm tình khá tốt, mình vừa mới đến nhận chức nhưng bắt đầu cũng không tệ. Nhưng trên quan trường tất cả đều phức tạp, thành bại được mất khó thể tùy tiện kết luận, nhưng nếu nói tình hình trước mắt thì Trương Thanh Vân có thể giao tiếp với công tác của văn phòng thị ủy, ít nhất cũng có thể trợ giúp cho vấn đề quen thuộc công tác, điều này mới thực sự quan trọng.

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, Ân Bằng Phi tiến vào nói:

- Bí thư Trương, thư ký trưởng Tân muốn gặp anh!

Trương Thanh Vân cau mày, hắn đứng lên nói:

- Anh Tân đến mà còn lễ nghĩa như vậy, gọi điện thoại lên không được sao?

Tân Tuấn ngượng ngùng từ bên ngoài đi vào nói:

- Bí thư Trương, thật ra tôi đến để tìm thư ký Ân, anh ấy nói anh còn ở trong phòng, vì vậy tôi mới đến tìm anh báo cáo những công tác trong thời gian gần đây.

Trương Thanh Vân khoát tay cho Tân Tuấn ngồi xuống, Ân Bằng Phi nhìn qua có vẻ vui sướng, hắn vội vàng dâng lên ly trà nóng rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Tân Tuấn rất xấu hổ, hắn nói bóng nói gió một lúc lâu thì Trương Thanh Vân mới nghe rõ, thì ra hắn đến để thông báo những tin tức Ân Bằng Phi chuẩn bị được đề bạt. Ân Bằng Phi được xưng là phần tử trí thức cao cấp nhất thị ủy Thanh Giang nhưng chỉ là phó khoa thì chẳng ai nói gì, nhưng một khi trở thành thư ký của phó bí thư chuyên trách mà vẫn là phó khoa thì khó thể nói nổi. Lúc này Tân Tuấn đến xem như tạ lỗi, vấn đề chủ yếu cũng chính là muốn cho Trương Thanh Vân biết mình đang xem xét lại.

Tuy Trương Thanh Vân đến Thanh Giang chưa được bao lâu nhưng Tân Tuấn cũng không dám xem thường, đặc biệt là hôm nay bí thư Hà còn muốn hắn đến phòng làm việc của đối phương để báo cáo công tác. Bí thư Hà chủ động yêu cầu sau này nếu văn phòng có nhiều chuyện thì cứ thương lượng với bí thư Trương, Tân Tuấn tất nhiên biết rõ ý nghĩa là như thế nào, rõ ràng Hà Mậu Sâm đã bắt đầu thả tay cho Trương Thanh Vân.

Một lãnh đạo được tuyến trên đưa xuống mới đến nhận chức hơn một tháng mà tìm được sự thừa nhận của bí thư, không có năng lực thì sao có thể? Dù hình thức ủy quyền của Hà Mậu Sâm vẫn là bị động nhưng năng lực và lực lượng của Trương Thanh Vân không không thể không được quan tâm, Tân Tuấn là thư ký trưởng, là quản gia của thị ủy, hắn biết rõ mình có thêm một chủ nhà mới.

Tân Tuấn báo cáo công tác rất cẩn thận, tất cả các ngóc ngách trong thị ủy đều được hắn đưa lên. Trương Thanh Vân cười nói:

- Anh Tân, anh cũng đừng khách khí như vậy, nếu thật sự muốn báo cáo thì cũng đừng tốt khoe xấu che. Tôi thấy nếu anh không phiền lòng vì vấn đề này thì bản thân đã sớm cảm thấy vui sướng, có phải không?

Tân Tuấn sững sờ, hắn cũng nhịn không được phải bật cười, ấn tượng về Trương Thanh Vân lại tốt lên một phần. Người này hành vi xử lý mọi chuyện rất quả quyết, quyết đoán, nói chuyện lại trúng tim đen đối phương, vừa thẳng thắn vừa đúng mực với cấp dưới, đúng là phong thái của lãnh đạo.

Trương Thanh Vân đã nói như vậy thì Tân Tuấn cũng không muốn che giấu, hắn đành phải nói ra những khó khăn trước mắt của thị ủy, những chuyện mà phòng lao động phòng văn thư cảm thấy đau đầu đau óc. Những xí nghiệp nhà nước ở bên Thanh Giang đồng thời tuyên bố giảm biên chế, lý do chủ yếu là nguy cơ về thể chế cán bộ, điện dùng cho sản xuất không được đảm bảo, điều này làm cho xí nghiệp mất đi lợi nhuận, không thể không giảm biên chế.

Trương Thanh Vân nghe thấy vậy mà cau mày, hắn nói:

- Đây là lý do gì? Vấn đề căng thẳng về năng lượng thì năm nào chẳng có, mỗi mùa đều gặp phải vấn đề, lúc này bọn họ muốn thị uy với chính quyền và thị ủy sao?

Tân Tuấn nói với vẻ mặt đau khổ:

- Ai nói không phải? Bí thư Trương cũng biết rồi đấy, lúc này chính quyền và thị ủy dồn trọng tâm lên khu công nghệ cao ở khu Tiêu Sơn, vì vậy mà cũng chính thức hủy bỏ những chính sách với các xí nghiệp cũ, bọn họ vì tức giận mà đồng loạt ra tay.

Trương Thanh Vân dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn, hắn cũng thấy vấn đề này khó giải quyết, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Anh cẩn thận thu thập lại và đưa ra một danh sách các xí nghiệp này, trước tiên phải giao cho chính quyền bên kia đi làm. Nếu không tạo ra được nhận thức chung thì sẽ đưa lên thường ủy thảo luận.

Tân Tuấn há mồm rồi nhắm mắt lại, Trương Thanh Vân cười nói:

- Chính quyền có một phần lãnh đạo quản lý xí nghiệp, chuyện lớn như vậy mà bọn họ không biết sao? Chẳng lẽ đến khi các nhân viên xí nghiệp náo loạn thì bọn họ mới coi trọng à? Tôi thấy bọn họ đang làm việc bừa bãi, nếu như không xử lý được thì anh để cho Tiêu Trường Sinh tự mình lên báo cáo với bí thư.

Tân Tuấn rụt cổ lại và cảm thấy rất mát, lúc này hắn mới biết Trương Thanh Vân được giao quản lý sự vụ ở văn phòng thị ủy không phải chỉ là chuồn chuồn lướt nước. Người này ra tay hung ác, xử lý vấn đề đến tận gốc rễ. Tiêu Trường Sinh là phó chủ tịch được đặc biệt phân công quản lý công nghiệp, cũng là một trong thường ủy, vụ việc lần này rõ ràng nằm trong chức trách của chủ tịch Tiêu.

Dựa theo những gì Trương Thanh Vân đã nói, nếu Tiêu Trường Sinh không xử lý thỏa đáng thì sẽ thật sự bắt người này đến báo cáo với bí thư sao? Đến lúc đó khó nói là báo cáo hay làm kiểm điểm, có chỉ thị này của Trương Thanh Vân thì khoảng thời gian này Tiêu Trường Sinh có muốn ngủ cũng không thể ngon giấc.

Buổi tối trở về khu tập thể thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút nhàm chán, hắn quyết định đến khu trung tâm dạo chơi, ngoài mục đích muốn mua vài món đồ dùng hằng ngày thì căn bản không còn gì khác. Hắn từ trong khu tập thể đi ra, sau đó đi dọc đường cái bên cạnh thị ủy, từ xa đã nhìn thấy khách sạn Nhã Lan, đây là đơn vị tiếp đón của thị ủy.

Thanh Giang là một thành phố công nghiệp, phạm vi khu chợ trung tâm là không lớn, vì vậy buôn bán cũng không phải rất phồn hoa. Nhưng cũng vì như vậy mà nơi đây khá sạch sẽ, nếu không phải từ xa nhìn thấy những làn khói đen bay lên thì đúng là sinh ra ảo giác lạc chân vào một thành phố sạch đẹp.

Khi Trương Thanh Vân đến cửa khách sạn Nhã Lan thì thấy những tấm áp phích quảng cáo về tiệc đứng trong khách sạn, hắn nhịn không được muốn vào thử một lần. Khi tiến vào thì thấy được hoàn cảnh khách sạn bên trong rất tốt, đồ ăn thức uống rất đầy đủ.

Trương Thanh Vân trả tiền tiệc đứng rồi bắt đầu cất bước chậm rãi tìm món ăn thích hợp, không ngờ hắn lại đụng phải một người, vì vậy đành phải khách khí nói lời xin lỗi.

- Ủa, anh...Anh là Trương Thanh Vân sao?

Người kia do dự nói.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, đối phương cũng đã có tuổi, mơ hồ có chút ấn tượng nhưng không biết đã gặp qua ở đâu.

- Anh không nhớ rõ à? Chúng ta đã từng tham gia học tập ở trường đảng, tôi là Phương Châu, anh có ấn tượng gì không?

Trương Thanh Vân nhíu mày, thật ra hắn cũng không có ấn tượng gì, khi còn học ở trường đảng thì Vi Cường giới thiệu cho hắn rất nhiều bạn, ấn tượng khi đó đã nhạt nhòa theo thời gian, sao có thể nhớ cho rõ được?

- Sớm nghe nói anh đã là quan lớn, thế nào? Cùng ngồi dùng cơm nhé?

Đối phương dùng giọng khách khí nói.

Trương Thanh Vân gật đầu tỏ ra không có vấn đề, hai người cùng nhau lấy món ăn vào ngồi xuống dùng cơm. Phương Châu rất hay nói, những câu đầu tiên là tình hình của hắn vào lúc này. Thì ra sau khi tốt nghiệp trường đảng không lâu thì hắn từ chức xuống làm ăn ở vùng duyên hải, dựa vào sự phát triển mạnh mẽ trong kinh doanh mà cũng coi như thành đạt, gần đây lại quay về phát triển ở Giang Nam.

- Này Thanh Vân, tôi thấy làm quan rất mệt mỏi, tuyến trên nhìn chằm chằm và tuyến dưới nhìn xoi mói, chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ cũng bị phóng đại, không thể tự do bằng kinh doanh. Bây giờ là xã hội kinh doanh, địa vị xã hội của thương nhân cũng đã tăng lên khá mạnh rồi.

Phương Châu cười nói.

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Tôi thấy anh làm kinh doanh cũng rất tốt, công ty của anh tên gì?

- Chúng tôi là công ty cổ phần, cũng xem là một sản nghiệp công nghệ cao, anh đã nghe qua cái tên công ty công nghệ Mộng Võng chưa?

Phương Châu nói:

- Lúc này công ty chúng tôi phát triển tương đối khá ở Giang Nam, hơn nữa chúng tôi cũng thành công ở thị trường HongKong, chủ yếu phục vụ cơ sở hạ tầng inte.

Trương Thanh Vân gật đầu mà vẻ mặt chợt trở nên trì trệ, hắn nói:

- Anh nói gì? Công ty công nghệ Mộng Võng sao? Chính là xí nghiệp từng nhận được hạng mục đầu tư tin học hóa hành chính sao?

Vẻ mặt Phương Châu chợt có chút mất tự nhiên, nhưng hắn lại nói:

- Đúng, đúng là nó, hạng mục tin học hóa hành chính là trọng điểm của chúng tôi, đây là sự liên kết hợp tác với các hiệp hội inte của quốc gai.

Phương Châu thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không đúng thì lập tức bổ sung:

- Tôi biết rõ anh có cái nhìn với chúng tôi, hơn nữa chúng tôi cũng gặp phải nguy cơ quan hệ xã hội, nhưng tất cả đều đã tốt đẹp. Kinh doanh dù sao cũng khác biệt so với làm quan, bất kỳ sản phẩm nào cũng phải đóng gói, anh thấy sao?

Trương Thanh Vân cắn môi, hắn có chút tức giận, tiểu tử này đâu còn có giác ngộ của nhân viên nhà nước? Rõ ràng có tư thế gian thương, làm những chuyện táng tận lương tâm mà còn hót như khướu, cũng coi như là nhân tài.

- Nếu nói như anh thì còn gì là danh dự kinh doanh, tất cả quy tắc đều là chó má. Anh đúng là rất giỏi, lần này tìm đúng kẻ hở của pháp luật, nhưng anh có nghĩ rằng chính quyền bên này phải chịu nhiều ít bao nhiêu trách nhiệm? Tôi nghe nói trưởng phòng thương mại cũng vì sự kiện lần này mà rớt chức.

Trương Thanh Vân nói, giọng điệu có chút không tốt đẹp gì.

Phương Châu cười ha hả nói:

- Anh đấy, tôi thấy anh là răng ngà để trong tháp quá lâu, công ty đa quốc gia mà nói về quy tắc thì giống như ăn chay niệm phật, chúng tôi được gọi là xí nghiệp đỉnh cao cũng phải trả giá rất nhiều. Chúng tôi giúp bọn họ cải tạo inte, giúp bọn họ bảo vệ hệ thống, hiệu quả có thể nói là rất tốt.

- Nhưng tình hình trong nước lúc nào cũng chỉ là hư vinh, những xí nghiệp không chú ý đến năng lực tăng lên khá nhiều, kẻ nào cũng quan tâm đến danh hiệu xí nghiệp đỉnh cao là do ai trao tặng. Đây là bỏ gốc lấy ngọn, hơn nữa đám lãnh đạo phòng thương mại cũng không ai có ý nghĩ quốc tế hóa.

Phương Châu nói lưu loát một lúc lâu nhưng Trương Thanh Vân nghe thấy chỉ biết cau mày, hắn không hài lòng dù chỉ là nửa câu. Trương Thanh Vân đã muốn tránh đi chỗ khác nhưng lại cảm giác có người gõ bàn ở phía sau, Phương Châu giống như bị người ta bóp cổ, hắn lập tức câm mồm.

Trương Thanh Vân giương mắt nhìn những người mới đến, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, bộ dạng rất tốt, một bộ váy tím và dây lưng vải nhìn vừa đoan trang vừa trưởng thành. Trên tay người này là một chiếc túi xách rất ưu nhã, nhưng vẻ mặt có chút khó coi.

Phương Châu sững sốt vài chục giây mới nói:

- À, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, chào phó phòng Hề, ngồi, mời ngồi, mọi người đến dùng cơm sao? Tôi mời khách.

- Phương Châu, anh đúng là lòng dạ hiểm độc, trưởng phòng của chúng tôi vì quan hệ đồng liêu mà mới giúp anh đề cử hạng mục tin học hóa, bây giờ thì hay rồi, cơ bản là lừa dối lớn. Anh chui vào lỗ hổng pháp luật để lại trưởng phòng chúng tôi chịu tội thay, anh không còn lương tâm nữa sao?

Người phụ nữ trầm giọng nói.

Phương Châu đỏ mặt, hắn nhìn Trương Thanh Vân và đang định mở miệng thì người phụ nữ đã ném chiếc túi lên mặt bàn rồi nói:

- Phương Châu, anh không cần phải nói dóc, hôm nay tôi đến tìm chính là muốn anh trả lại tiền, anh nói gì cũng không thể tin, anh không đưa tiền ra thì tôi không để yên cho anh đâu.

Người phụ nữ nói xong thì ngồi xuống ngay lập tức, cũng không quan tâm đến chuyện hai người Trương Thanh Vân đã dùng cơm hay chưa mà kéo một chiếc bàn khác đến ghép lại. Trương Thanh Vân cau mày, người phụ nữ lại trừng mắt nhìn hắn rồi nói:

- Anh cũng không phải loại người tốt đẹp gì, nhìn bộ dạng của anh thì không phải dạng chó hình người, sao lại có quan hệ với loại người lừa gạt như Phương Châu này? Anh cho rằng chính quyền dễ lừa gạt như vậy sao? Tôi nói cho các anh biết, sớm muộn gì cũng có chế tài pháp luật trừng trị các người.

phương châu nghe thấy những lời như vậy thì nụ cười cũng dần thu lại, hắn nói:

- Phó phòng Hề, tôi luôn tôn trọng cô, nhưng thái độ của cô làm tôi thất vọng, đây chính là thái độ của phòng thương mại Thanh Giang đối với nhà đầu tư sao?

- Cô cứ nói đùa, bây giờ là xã hội pháp chế, nếu công ty Mộng Võng chúng tôi có vấn đề thì sẽ bị pháp luật giải quyết, cô còn nói tôi như thế nào nữa đây? Gọi cảnh sát đến bắt người sao? Lúc này chính quyền là như vậy à?

- Anh!

Vẻ mặt người phụ nữ chợt biến đổi, nàng đứng lên, vì kích động mà bộ ngực liên tục phập phồng, người đẹp tức giận quả nhiên có hương vị.

- Được rồi, được rồi, anh Phương, anh đi trước đi!

Trương Thanh Vân vung tay nói:

- Anh dù sao cũng là giám đốc, hơn nữa còn là giám đốc mà công ty đưa ra tiếp xúc đầu tư, cãi nhau trước mặt công chúng mà thích hợp sao?

Phương Châu nghe thấy những lời này thì vẻ mặt cũng hòa hoãn trở lại, hắn nói:

- Anh Trương, anh là bạn cũ của tôi, cũng xứng đáng với phong cách cán bộ thời đại mới. Đúng rồi, bây giờ anh ở đơn vị nào trong Thanh Giang, đến khi có chuyện cần thì công ty chúng tôi hoàn toàn có thể giúp đỡ.

- Ngày khác sẽ nói sau, anh ngày đi vạn dặm có lẽ nên về trước.

Trương Thanh Vân khoát tay nói, Phương Châu gật đầu:

- À, đây là danh thiếp của tôi, anh cầm trước, có gì liên lạc lại sau.

Phương Châu nói xong thì lấy danh thiếp đưa cho Trương Thanh Vân rồi vội vàng bỏ đi, Trương Thanh Vân cũng đứng lên chuẩn bị đi. Đột nhiên phó phòng Hề gọi giật hắn lại nói:

- Tốt, tôi còn tưởng anh là ai, thì ra cũng là nhân viên nhà nước sao? Anh chẳng lẽ không biết hành vi của Phương Châu à? Anh còn dựa vào lưng hổ, anh...Anh ở đơn vị nào?

Trương Thanh Vân khựng người lại híp mắt nhìn người phụ nữ, nàng có gương mặt rất đẹp, dù không còn khí chất thanh nhã như vừa rồi nhưng lại có thêm mùi vị mạnh mẽ, đúng là người đẹp.

Người phụ nữ bị Trương Thanh Vân nhìn mà có chút mất tự nhiên, vẻ mặt không khỏi lộ ra vẻ toan tính, nàng nói:

- Anh nhìn cái gì? Tôi hỏi anh đấy, anh không có chút quan hệ cấp trên cấp dưới nào sao?

Trong mắt của nàng thì Trương Thanh Vân còn trẻ, chắc chắn chỉ là cán bộ trong cơ quan bình thường, vì vậy nàng dứt khoát chụp mũ hắn.

Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn nói:

- Đường đường là phó phòng thương mại, khi xử lý vấn đề không được thì chạy đến khách sạn cãi nhau với người ta, cô thấy mình rất có lý sao?

Trương Thanh Vân nói xong thì cũng không để ý đến người này mà trực tiếp rời khỏi khách sạn đi đến một siêu thị ở bên cạnh. Siêu thị nơi này rất lớn, vì Trương Thanh Vân để lại rất nhiều thứ ở Thành Đô nên đến Thanh Giang phải mua lại phần lớn đồ dùng hằng ngày.

Trương Thanh Vân đi đến quầy hàng dao cạo râu, hắn chỉ chỉ vào mặt hàng, nhân viên siêu thị nở nụ cười ngọt ngào và lấy cho hắn một chiếc dao cạo râu loại thường. Hắn thử dao một chút, khi cảm thấy không được tốt lắm thì chỉ vào những loại cao cấp khác.

Ánh mắt nhân viên siêu thị chợt sáng lên, nàng vội vàng lấy ra một sản phẩm xa hoa nhất rồi thở hổn hển giới thiệu tất cả công năng khủng bố, nào là không làm đau da mặt, cạo râu tận gốc...Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Được rồi, tôi lấy loại này, tính tiền luôn.

- Vâng, tiên sinh, loại này có giá một ngàn sáu trăm tám mươi đồng!

Nhân viên siêu thị dùng giọng khách khí nói.

Trương Thanh Vân lấy ví trả tiền, dư quang khóe mắt nhìn thấy phó phòng Hề phòng thương mại đã đến đứng bên cạnh từ khi nào, vì vậy mà có chút sững sốt. Khóe miệng phó phòng hề chợt co quắp, nàng nói khẽ một câu:

- Nhị lăng tử.

Ba chữ "nhị lăng tử" chính là phương ngôn của địa phương Giang Nam, có nghĩ là loại người bao cỏ và loại người phá sản. Trong mắt phó phòng Hề thì Trương Thanh Vân là một nhân viên nhà nước nho nhỏ nhưng ăn tiệc đứng ở khách sạn năm sao, mua dao cạo râu hơn một ngàn đồng mà không nháy mắt, không phải là "nhị lăng tử" thì là gì?

Trương Thanh Vân cũng chẳng nói gì, hắn cũng thấy rõ người phụ nữ này dai như đỉa đói, xem ra hôm nay mình bị nàng theo dõi, chẳng lẽ phòng thương mại đã đến mức độ này rồi sao?

- Thế nào? Đi theo tôi muốn uống vài ly sao?

Trương Thanh Vân nói.

Người đẹp phó phòng chợt cau mày, nàng định trở mặt nhưng cố gắng nhẫn nhịn rồi nói:

- Xem ra anh là kẻ có tiền, cha mẹ kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, anh có thể lãng phí như vậy sao? Anh thành thật nói cho tôi biết, anh biết nhiều ít gì về Phương Châu?

Đúng lúc này nhân viên siêu thị trả tiền thừa và bắt chuyện vài câu với Trương Thanh Vân, sau khi bận rộn nhận hàng thì hắn quay đầu nói:

- Sao? Cô vừa nói gì?

Người đẹp phó phòng hình như cũng đã nhẫn nại đến cực điểm, nếu không phải nơi đây có quá nhiều người thì nàng sợ rằng sẽ dùng túi xách đập chết tên khốn nạn này. Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, đúng là năng lực của phòng thương mại đã gặp phải vấn đề không nhỏ, phó phòng Hề này rơi vào con đường tuyệt vọng, nhưng đối phó với loại người như Phương Châu mà dùng miệng thì có ích gì sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì mất hết hứng thú, hắn nói:

- Phó phòng Hề, cô có chuyện gì bận thì cứ làm, nhưng làm việc cũng phải động não, Phương Châu không phải đã chui vào lỗ hổng của pháp luật rồi sao? Các cô giải quyết vấn đề không thể bắt tay vào từ phương diện này à? Cô thì tốt rồi, cái gì cũng có thể nhưng khi tuyệt vọng thì sử sự như vậy sao? Tôi chỉ vô tình gặp và nói vài câu với Phương Châu đa trở thành đối tương theo dõi của cô, dựa vào những lời nói vừa rồi của Phương Châu thì cô có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ phải có nghĩa vụ hợp tác với cô sao?

- Là người của phòng thương mại thì làm việc phải có trật tự, cần phải nói lời có hình tượng, nếu cùng cãi cọ đánh đấm với đối tượng thì còn gì để phân biệt đây?

Người đẹp phó phòng lập tức choáng váng, nàng nhìn bóng lưng của Trương Thanh Vân mà thậm chí quên cả nổi giận. Nàng đã gặp qua rất nhiều loại người vô sỉ nhưng chưa thấy ai khủng bố như người này. Nàng đã tự mình tìm hiểu về bối cảnh của Phương Châu, người này cũng khá ghê gớm, nhưng chuyện uất ức như thế này cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải trong những năm làm chính trị.

Người đẹp phó phòng đứng đờ tại chỗ mà càng nghĩ càng tức giận đến mức run rẩy, nàng cảm thấy trên mặt có hơi ngứa nên vội vàng lau mắt, một lúc lâu sau mới hổn hển đi ra ngoài. Trong lòng nàng đã có quyết đoán, lần sau tiểu tử kia không rơi vào tay mình thì không sao, nếu không nhất định phải cho tên khốn kia đẹp mặt, xem hắn còn dám lớn lối như vậy nữa không.

Trương Thanh Vân không kịp tham gia hội nghị thường ủy để truy cứu trách nhiệm của các cán bộ phòng thương mại có liên quan, vì đại hội đại biểu quốc hội đã đến, hắn đến phòng làm việc của Hà Mậu Sâm báo cáo công tác thì phát hiện ra bí thư thị ủy Thanh Giang và chủ tịch cũng không nằm trong danh sách đại biểu quốc hội.

Hà Mậu Sâm cười rồi mở lời trêu đùa:

- Thanh Vân, số lượng đại biểu quốc hội trong nước có rất nhiều, nhưng Thanh Giang chúng ta có nhiều xí nghiệp, tôi và anh Đỗ lại không nằm trong danh sách đại biểu quốc hội, cậu có thể thay mặt chúng tôi tham gia đại hội, kết quả này đúng là quá tốt.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng rồi nói:

- Khi Thanh Giang phát triển thì chúng ta cũng sẽ có danh sách, khi đó đảng ủy và chính quyền nhất định sẽ được tuyển làm đại biểu quốc hội, nhưng đến khi đó thì lý lịch của tôi sẽ già lão hơn các vị lãnh đạo một chút.

Hà Mậu Sâm cười ha hả, Trương Thanh Vân nhân cơ hội bí thư đang vui mà nhắc đến vấn đề các nhà máy và xí nghiệp đòi giảm biên chế, sau đó lại nói ra phương pháp xử lý của mình. Cuối cùng hắn nói:

- Bí thư, anh xem tôi xử lý như vậy đã thích hợp chưa? Có phải trọng trách của chính quyền bên kia quá nặng hay không?

Hà Mậu Sâm cau mày, hắn khoát tay nói:

- Có cái gì mà nặng hay không? Đây vốn là trách nhiệm của bọn họ, liên hệ không tốt với các lãnh đạo xí nghiệp, vì vậy chuyện này nên để bọn họ phụ trách. Nhưng vấn đề này chỉ dựa vào bọn họ là không được, quan trọng là phải kêu gọi tài chính, đây mới là vấn đề quan trọng nhất.

- Dù thương nhân lãi nặng nhưng chính quyền không có tiền thì cũng bị bọn họ vứt bỏ, đây chính là sự thật. Nghê Quảng Vũ đã đến thành đô hoạt động hành lang, nhưng hắn vỗ ngực đảm bảo nếu ngân sách quốc gia đến đúng chỗ thì tất cả đều giải quyết dễ dàng.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn mơ hồ cảm thấy tình thế vi diệu của Giang Nam vào lúc này, mọi người đang xếp cờ trên khu công nghệ cao. Lúc này chính quyền đang nắm rất chặt khối công tác này, quan trọng là phải xem kết quả phía trước, nếu có thành quả thì đảng ủy sẽ cố hết sức để hỗ trợ.

- Nếu không có chiến tích thì tình huống khi đó sẽ rất khó nói, Hà Mậu Sâm là người đứng đầu một thành phố, tất nhiên sẽ không thể tha thứ cho kẻ nào chọc ra lỗ hổng lớn như vậy.

Trương Thanh Vân mơ hồ cảm thấy cơ hội, nếu lần này Nghê Quảng Vũ vận động ở thủ đô đạt được hiệu quả thì hy vọng mình có thể nhúng chân vào khu công nghệ cao sẽ tăng mạnh. Khi nhắc đến Nghê Quảng Vũ thì Trương Thanh Vân lại nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt.

Nghê Quảng Vũ là người điển hình của Cao gia, cũng không biết có vai vế thế nào với Nghê Thu Nguyệt, đơn giản có lẽ Nghê Quảng Vũ là cháu của nàng. Khi Trương Thanh Vân đến nhận chức thì Nghê Thu Nguyệt gọi điện thoại muốn Trương Thanh Vân hỗ trợ cho cháu mình, lúc đó thiếu chút nữa thì Trương Thanh Vân đã ói máu.

Nghê Thu Nguyệt là một người đẹp nũng nịu mà Nghê Quảng Vũ thì đã hơn năm mươi tuổi, đầu đã hói hơn nữa, hai người đứng cùng một chỗ thì rất khó liên tưởng đến quan hệ cô cháu. Quan hệ này giữa hai người làm Trương Thanh Vân cảm thấy quan trường hiện nguyên hình.

Nhưng nếu nói đến kết quả thì Nghê Quảng Vũ có bối cảnh khá cao trong Cao gia, vì có bối cảnh này mà hắn đến thủ đô cũng có thể tìm được vài quan hệ, vì vậy kết quả của hành trình này của hắn khó thể phân biệt thành hay bại. Tất nhiên tốt nhất là thành công, dù sao Thanh Giang phát triển mới là đại cục, Trương Thanh Vân vẫn còn biết rõ nặng nhẹ.

Đại hội đại biểu quốc hội lần này liên quan đến vấn đề nhiệm kỳ mới, nhưng có rất nhiều lãnh đạo tỉnh thành phố đã sớm hoàn thành nhiệm kỳ, đại hội chỉ cần xét duyệt vài chủ tịch tỉnh thay mặt mà thôi. Mà các lãnh đạo trung ương cũng chỉ có một lượt thay đổi mà thôi, tuyển cử chẳng qua chỉ là một quá trình, nhưng cục chính trị và lãnh đạo cục thường ủy trung ương vẫn không thay đổi.

Trương Thanh Vân thì chỉ cảm thấy hứng thú với đề tài "Trung Nguyên quật khởi", hắn cố gắng dùng lực ảnh hưởng của mình để đưa đề tài thảo luận này cho các cơ quan truyền thông truyền đạt ra ngoài. Trong khoảng thời gian này hắn cũng được các đài truyền hình địa phương và đài Cctv phỏng vấn về đề tài "Trung Nguyên quật khởi". Mà các lãnh đạo những tỉnh Trung Nguyên đều có ăn ý, vì vậy mà bốn chứ "Trung Nguyên quật khởi" thường được cái cơ quan truyền thông xào nấu liên tục.

Trong lúc chia tổ thảo luận thì Trương Thanh Vân được trở thành người phát ngôn, hắn lên tiếng liệt kê tất cả ưu thế phát triển kinh tế của Trung Nguyên, hy vọng trung ương có thể đầu tư lớn cho các khu kinh tế ở Trung Nguyên, như vậy mới làm Trung Nguyên trở thành hai cánh tay mạnh ở phía đông và phía tây.

Những lời phát biểu của Trương Thanh Vân đã làm cho tất cả các đại biểu quốc hội trở nên ầm ĩ, vì trước nay quốc hội chưa từng sử dụng đến những câu nói như hai cánh tay của một thân thể. Vì sau khi phía đông đã phát triển thì trung ương sẽ đẩy mạnh sang phía tây, "Trung Nguyên quật khởi" cũng được dùng vào đúng giai đoạn tốt.

Mà Trương Thanh Vân diễn thuyết đã trực tiếp đặt vấn đề "Trung Nguyên quật khởi" lên mức độ chiến lực cao, hắn cho rằng "Trung Nguyên quật khởi" có thể cùng với sách lược "mở rộng phía tây" tạo thành một góc bù, đây là một đề nghị hoàn toàn mới.

Mà người được phân công lãnh đạo tổ thảo luận tỉnh Giang Nam chính là ủy viên quốc hội Chu Hưng An, Trương Thanh Vân diễn thuyết xong thì lão không nhịn được phải nói với Chiêm Giang Huy vài câu, sau đó mới ngẩng đầu lên cười nói:

- Đề nghị của đồng chí này rất tốt, nhưng vấn đề này quá mới, có được duyệt hay không thì phải nghiên cứu, nhưng tôi rất coi trọng đề nghị này.

Trương Thanh Vân không lên tiếng nhưn cảm giác có nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, người ngồi đây đều là đại biểu Giang Nam, có ai không hy vọng quốc hội có thể quyết định đầu tư nhiều vào Giang Nam.

Mà ủy viên quốc hội Chu Hưng An nói lời khẳng định làm mọi người cảm thấy được ủng hộ, cũng có cảm tình với người lên tiếng là Trương Thanh Vân. Hắn liên tục tham gia ba lần đại hội đại biểu quốc hội, cũng coi như là đại biểu có kinh nghiệm ở Giang Nam, được rất nhiều người quen thuộc. Hắn đối mặt với nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm thì khẽ mỉm cười rồi gật đầu với mọi người, cũng coi như ứng đối rất khéo léo.

Chu Hưng An híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, lão cũng đã hỏi qua Chiêm Giang Huy về bối cảnh của người này, khi thấy đối phương còn khá trẻ mà đã có khí phách, điều này làm lão rất tán thưởng. Trong lòng lão cũng thầm quyết định sẽ đưa đề tài "Trung Nguyên quật khởi" này thảo luận thêm, tranh thủ thời gian cho cán bộ nghiên cứu xem xét. Nếu quả thật điều này có thể thành hiện thực thì hoàn hoàn có thể đưa đề tài lên vị trí cao, sẽ tìm kiếm được những điểm tăng trưởng mạnh trong nước.

Trong khoảng thời gian chín ngày đại hội thì Trương Thanh Vân công tác rất chuyên chú, hắn chỉ là một đại biểu quốc hội bổ sung của Giang Nam, đây cũng là lần đại hội cuối cùng của hắn. Vì sau này sẽ khó thể được trở thành đại biểu quốc hội và tham gia hội nghị nên hắn cực kỳ coi trọng cơ hội đặc biệt lần này.

Khi được làm đại biểu quốc hội thì rõ ràng học được rất nhiều chuyện, Trương Thanh Vân thấu hiểu rất rõ vấn đề này, hắn cảm thấy tầm mắt và nhận thức của mình mạnh hơn trước kia khá nhiều. Đây chính là một loại phát triển, cũng chính là tài sản quý giá, những tích lũy tài sản này sẽ làm hắn vượt qua lo lắng và có đủ tự tin.