Trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân đang ngồi trên ghế mà Trần Cảnh Vân thì ngồi phía trước, khoảnh khắc này cũng không ai nói trước lời nào.
Trần Cảnh Vân dạo này cảm thấy mình mất ngủ, trong lòng có việc, có tật giật mình. Khi nhìn thấy ủy ban kỷ luật thị ủy xuống điều tra vài ngày có bốn thường ủy bị miễn chức mà chính mình thì không, trong lòng hắn càng cảm thấy run sợ, cho rằng lãnh đạo bên trên có sách lược ổn định chính mình.
Người nào cũng biết Trần Cảnh Vân và Chu Tử Hằng có quan hệ, Chu Tử Hằng lớn tuổi hơn Trần Cảnh Vân, hai người nói lý là xưng chú cháu nhưng Trần Cảnh Vân lại là người đáng tin nhất của Chu Tử Hằng, ủy ban kỷ luật chắc chắn biết rõ điều này.
- Anh Trần, khi chủ tịch Chu rời khỏi Tang Chương đã nói anh là người đáng được tin tưởng, anh có nghĩ là tại sao không?
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Vẻ mặt Trần Cảnh Vân chợt tái xám, hắn quay đầu nhìn ra cửa giống như sợ vợ mình ở phòng khách xông thẳng vào. Một lúc lâu sau hắn mới hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Bí thư, nếu nói thật thì tôi không được học nhiều, quan điểm tổ chức cũng rất yếu. Chú Chu là người rất tốt với tôi, trước đó tôi theo chú ấy làm nhiều chuyện xấu, tổ chức xử lý tôi cũng là hợp tình hợp lý.
Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Trần Cảnh Vân xem ra thẳng thắn hơn hắn tưởng. Khoảng thời gian vừa qua Trần Cảnh Vân công tác rất tốt, Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Nhưng chăm chỉ làm việc như vậy lại có hai tâm tư khác biệt, một loại là cảm thấy may mắn, lợi dụng nhược điểm của lãnh đạo để muốn lưu lại ấn tượng tốt.
Một loại tâm tư khác chính là nghĩ rằng mình sẽ có ngày bị điều tra nên muốn làm chút chuyện hiện thực có lợi cho dân. Trần Cảnh Vân như vậy thì Trương Thanh Vân hầu như quyết định chừa ra một con đường sống.
Biết sai có thể sửa là một hành động rất vĩ đại, trên thế gian này vẫn còn hàng loạt kẻ xấu không bị đưa ra công lý. Hơn nữa lúc này chuyện đã qua, người đã tỉnh ngộ, dù là tổ chức cũng mở một mặt lưới.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân không muốn nói ra, đó chính là Trương Thanh Vân biết rõ nếu mình không nhận được quyển nhật ký của Chu Tử Hằng thì sẽ liều chết bảo vệ Trần Cảnh Vân. Tình cảnh phát triển Tang Chương tuyệt đối không thể thiếu cán bộ địa phương.
Trương Thanh Vân châm một điếu thuốc, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Trần Cảnh Vân rồi nói:
- Anh cũng rất giỏi kiếm cớ, cái gì là học thức thấp, quan điểm tổ chức quá mỏng, đây đều là những lời chó má! Quan điểm tổ chức của anh mỏng hơn nhân dân sao?
- Xét về quan điểm tổ chức của anh, hì hì, đánh bạc phi pháp, đánh người phi pháp, anh có dám nói chưa từng làm không? Anh còn mặt mũi nói về quan điểm tổ chức sao?
Trần Cảnh Vân giống như bị sấm sét bổ trúng, hắn cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu như rơi xuống đất. Mọi chuyện đã giống như hắn phán đoán, bí thư Trương biết rõ mình như lòng bàn tay. Vậy mà trước đó hắn còn nghĩ rằng mình may mắn vì lừa gạt được bí thư Trương.
- Anh ngẩng đầu lên!
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất nghiêm khắc. Trần Cảnh Vân ngẩng đầu lên, cặp mắt rất lơ lửng, hắn không dám đối mặt với Trương Thanh Vân, vẻ mặt như già đi hơn mười tuổi.
Trương Thanh Vân híp mắt, hắn cảm thấy mình gõ đầu Trần Cảnh Vân rất tốt, hắn nhân tiện nói:
- Nhưng nói đi cũng nói lại, anh cũng không phải quá sai, ít nhất anh cũng giống chủ tịch Chu, đó là yêu quê hương Tang Chương, hiếu thảo với tổ tông.
- Khi chủ tịch Chu rời khỏi Tang Chương thì anh cũng làm hết bổn phận trên phương diện công tác, có thể nói là công tác triệt để. Tổ chức thường không bao giờ dùng một gậy đập chết các đồng chí biết hối cãi.
Ánh mắt Trần Cảnh Vân chợt sáng sực lên, sau đó lại lập tức ảm đạm nói:
- Tôi nghĩ tổ chức có thể giữ lại tôi làm một người công chức, dù xuống cơ sở cũng được. Tôi đang cùng Tang Chương đón cơ hội phát triển, cũng không muốn bỏ lở giai đoạn lần này.
- Hì hì!
Trương Thanh Vân nở nụ cười sâu xa khó hiểu nói:
- Công chức sẽ được giữ lại, anh tiếp tục làm phó chủ tịch thường vụ huyện. Lúc này trọng trách của chính quyền khá nặng, sau này anh hãy chậm rãi lấy công chuộc tội!
- Sao?
Trần Cảnh Vân nhịn không được phải thở dài một hơi, hắn không tin vào lỗ tai mình, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng thản nhiên nói:
- Biết sai mà sửa đổi là rất vĩ đại, bí thư Tạ cũng có chỉ thị đặc biệt về vấn đề xử lý chủ tịch Chu, không nên liên quan quá rộng. Những đồng chí đã hoàn toàn tỉnh ngộ thì phải bảo vệ đặc biệt, cách xử lý cụ thể phải dựa vào cái nhìn của ban ngành đảng ủy Tang Chương, coi như anh tránh được kiếp nạn này.
Trần Cảnh Vân đột nhiên đứng dậy nói:
- Bí thư... ....
Nhưng câu sau không được Trần Cảnh Vân nói nên lời, một người đàn ông to cao lại rơi lệ, rất kích động.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Anh đừng tưởng rằng đã vượt qua được con sóng lần này, tôi muốn nhắc đến công tác về sau. Sau này tôi nhắc anh không nên ghi lại những hành động vào trong nhật ký, hì hì, anh cũng nên biết kết quả.
Trần Cảnh Vân vội vàng lau nước mắt, hắn liên tục đảm bảo rồi cảm thấy vẫn còn chưa đủ, hắn muốn vỗ ngực nhưng lại không dám. Bí thư Trương là người ghét nhất kẻ mạnh miệng nói suông, sau này cần lấy biểu hiện trong công tác để đền bù thì hay hơn.
Trần Cảnh Vân quay lại phòng khách, vợ hắn lập tức đứng lên, trong tay còn xách theo túi lớn, rất căng thẳng, không biết làm sao cho phải, vẻ mặt tràn đầy u sầu.
Trần Cảnh Vân tiến lên nhận lấy túi trong tay vợ rồi nói:
- Cứ thích tự tiện, đã nói bí thư Trương không thu lễ, em không thấy xấu mặt sao?
Trần Cảnh Vân xốc túi lên, hắn nhìn thoáng qua rồi quay đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Bí thư, nếu không thì anh phá lệ lần thứ nhất nhé, lễ vật của vợ tôi có chút ý nghĩa.
Trần Cảnh Vân vừa nói vừa lấy lễ vật ra.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lại, một chiếc vòng trang sức được thêu bằng những sợi tơ rất tinh khiết của dân tộc Thổ, rất đẹp, rất sống động. Một chuỗi hạt đồ đằng, bên trong ẩn giấu những truyền thuyết rất đẹp, mười mặt đều được khắc sống động.
Trương Thanh Vân cầm hai vật ấy trên tay mà liên tục mở miệng khen, tay nghề rất tuyệt. Trương Thanh Vân trước kia cũng từng nhìn người Thổ dệt vải, nhưng nếu so sánh với những vật này thì thiếu đi cái hồn.
- Bí thư, đây là những vật mua được năm xưa, tôi cảm thấy chúng rất đẹp mắt, hôm nay dù sao anh cũng phải thu nhận mới được.
Trần Cảnh Vân nói, vẻ mặt rất chân thành. Hắn sợ Trương Thanh Vân từ chối nên lại nói:
- Bí thư, thứ này cũng không quá đáng giá, đây là những vật phẩm thể hiện tính văn hóa mà thôi, anh giữ lại đi.
Trương Thanh Vân cười cười mà không từ chối, Trần Cảnh Vân và vợ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều rất vui. Trương Thanh Vân chỉ tay vào hai chiếc hộp trên bàn nói:
- Tôi cũng không phải không muốn thu lễ, hai hộp này chính là những gì mà vài ngày trước bí thư Mã và trưởng phòng Tư đưa tới. Tôi thu lễ vật của hai người, cũng không muốn hai người chịu thiệt, thôi thì tôi biếu hai người hai chiếc hộp này.
Trần Cảnh Vân ngây người, Trương Thanh Vân bĩu môi nói:
- Còn lề mề làm gì? Có qua có lại mới tốt.
Khi thấy Trương Thanh Vân nói vậy thì Trần Cảnh Vân cũng không muốn nhiều lời, hắn gật đầu với vợ, hai người cầm theo hai hộp quà đi xuống lầu.
Khi về nhà thì vợ Trần Cảnh Vân mở hai hộp quà ra, cặp mắt sáng ngời.
Tất cả đều là lễ nặng, bốn năm cây thuốc Trung Hoa, vài chai rượu Mao Đài, rượu Ngũ Lương, đều là những mặt hàng giá hơn ngàn đồng. Tang Chương là địa phương nghèo, dù Trần Cảnh Vân làm lãnh đạo nhiều năm nhưng cũng không thu được lễ vật tốt thế này.
Vợ Trần Cảnh Vân cảm thấy có chút căng thẳng, nàng nói:
- Này anh Trần, điều này có vẻ không thích hợp, nếu so sánh thì kết quả ngày hôm nay chúng ta lời to, có gì thì anh nên đi đổi lại, đem tiền trả lại cho bí thư.
Tằng Văn Chính Công Gia Thư lúc này đang cười hì hì, hắn nhìn báo mà tâm tình rất thoải mái. Khi nghe thấy vợ nói thì lại cười ha hả:
- Em à, em còn chưa hiểu sao? Bí thư đã nói sẽ không quan tâm đến quà cáp nhưng lại nhận của chúng ta, đó là không xem chúng ta là người ngoài, trả tiền về sao được?
Vợ Trần Cảnh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, nàng cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng khi nhìn những vật trong hai hộp quà thì lại nhếch miệng cười. Thầm nghĩ nếu xem xét giá trị thì rõ ràng thu được một số tiền lớn, xem ra bí thư đúng là rất tốt, anh Trần nhà mình có lãnh đạo như vậy mới tốt.
Trần Cảnh Vân lại híp mắt xem xét lời nói của Trương Thanh Vân, hắn hiểu những gì mình làm bí thư Trương biết rõ như lòng bàn tay, nhưng bí thư lại nói không xem xét, còn nói sẽ bảo vệ. Đã như vậy thì sau này mình không nên ăn ở hai lòng, phải chân thành một chút.
Hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều tin đồn, nghe nói bạn gái của bí thư là bà chủ một công ty lớn, xem ra điều này có tám phần là thật. Đừng nhìn tính tình người ta mộc mạc mà xem thường, rõ ràng có rất nhiều loại quần áo là hàng cao cấp, thậm chí thành phố Vũ Lăng cũng không dễ mua được những thứ đó. Nếu xem xét về mặt quen biết thì rõ ràng tập đoàn Vân Sơn là ví dụ điển hình.
Lãnh đạo như vậy rõ ràng có năng lực, đi được ngồi được, sau lưng còn không thấy có cây cổ thụ nào, như vậy tương lai sao có thể xem xét? Trong lòng Trần Cảnh Vân chợt trở nên linh hoạt, khi theo sau Trương Thanh Vân thì rõ ràng sẽ rất tốt, sau này có khi trở thành lãnh đạo.
Dân tộc Thổ rất coi trọng quyền chức, nếu Trần Cảnh Vân hắn có thể trở thành quan phụ mẫu, như vậy quả thật rạng rỡ tổ tông.
Vụ án Chu Tử Hằng được thị ủy xử lý rất nhanh, Hào Quốc Lâm dùng giọng thương lượng gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân, mục đích tất nhiên là tìm đối tượng liên quan ở Tang Chương. Chu Tử Hằng đã ngã, Tang Chương không thể bị quét sạch, nhưng không vài người ra ngoài thì không được.
Mà Trương Thanh Vân cũng không khách khí, lúc này ủy ban kỷ luật huyện Tang Chương do phó bí thư Chu Quang Hoa phụ trách, trong số cán bộ có vấn đề trong tài liệu thì người cao nhất và quan trọng nhất chính là bí thư ủy ban kỷ luật Mã Tiểu Nhạc. Người này là nội ứng, khi Chu Tử Hằng rơi đài thì hắn cũng ra tay khá mạnh.
Mã Tiểu Nhạc làm loạn nội bộ, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ treo cho hắn án tử hình. Trong nhật ký đã được Chu Tử Hằng ghi lại rất rõ, Trương Thanh Vân nếu muốn chỉ xem xét nguồn gốc, tìm vài chứng cứ hợp pháp. Vì vậy tài liệu về Mã Tiểu Nhạc được Trương Thanh Vân nắm trong lòng bàn tay, nhân chứng vật chứng đều đủ, dù là ai cũng khó thể xoay sở.
Chiêu thức này của Trương Thanh Vân làm Hào Quốc Lâm hít vào một hơi khí lạnh, hắn không thể không cảm ơn cảm giác của chính mình. Trương Thanh Vân là người luôn thần thông quảng đại, chuyện gì cũng biết rõ, may mà Hào Quốc Lâm hắn không dám cứng nhắc, nếu không thì hậu quả sẽ khó tưởng.
Hào Quốc Lâm thật ra muốn lợi dụng chuyện Chu Tử Hằng để vươn móng đến Tang Chương nhưng đã bị Trương Thanh Vân đánh cho rơi răng đầy đất, trộm gà không được còn mất nắm gạo, một chiếc đinh của Nhiễm Hồng Đông cắm sâu vào Tang Chương đã bị nhổ bỏ không thương tiếc.
Hào Quốc Lâm không dám gây thêm chuyện, hắn lập tức giao công tác xử lý và kiểm tra cho cơ quan kiểm sát. Kết qua cuối cùng là Chu Tử Hằng bị khai trừ khỏi đảng, mất chức, bị buộc tù ba năm. Mã Tiểu Nhạc cũng bị khai trừ khỏi đảng, tuy nhờ nhiều phương hòa giải mà giữ lại được công chức nhưng kiếp sống chính trị bị khoanh một đấu tròn.