Liêu Bắc Yến mở miệng nói chuyện nhưng thấy Trương Thanh Vân ở cùng với đám người trong phòng này mà không có sự ngăn cách nên trong lòng rất khó chịu.
Liêu Bắc Yến nghĩ thầm người ta là bí thư huyện ủy, nếu chuyện ngày hôm nay mà đến tai cha thì kết quả khó lường.
Tất nhiên Liêu Bắc Yến cũng có tâm tư khác, Tang Chương chính là một huyện góc núi, nghĩ rằng Trương Thanh Vân dù là bí thư huyện ủy thì cũng không biết được vài người ở giới thượng lưu Vũ Lăng. Nàng muốn đưa Trương Thanh Vân lên khu khách quý để lộ rõ bản chất quan chức nhà quê, điều này cũng làm nàng trút giận.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ có chút buồn cười, hắn đang định vạch trần kế hoạch của nàng thì điện thoại lại vang lên, khi xem xét thì thấy người gọi là Trần Mại.
Trong phòng quá ồn ào nên Trương Thanh Vân đành phải gật đầu theo Liêu Bắc Yến đi ra ngoài.
Khi ra ngoài nghe điện thoại thì Trần Mại nói có chút phiền phức nhỏ, thì ra đội cảnh sát giao thông huyện Tang Chương bắt được một chiếc xe, người lái xe là giám đốc công ty du lịch thành phố. Lúc này người lái xe không mang theo bằng lái mà chỉ đưa ra giấy chứng minh công tác mà thái độ lại rất kiêu ngạo. Trần Mại là người cơ bắp nên đám người bên dưới cũng có chút vênh váo, bọn họ giữ luôn chiếc xe lại.
Tình cảnh này gây ra náo loạn, cục du lịch và công ty du lịch thành phố đến Tang Chương gây loạn, bọn họ nói cảnh sát giao thông huyện Tang Chương quấy nhiễu công tác của tổ khảo sát, muốn nói lý lẽ.
Mà Lưu Thần cũng rất khôn khéo, vừa nghe nói cục du lịch xuống khảo sát thì sợ hai bên khó xử nên lợi dụng cơ hội đi thi đấu bóng rỗ mà giao tất cả quyền lực xử lý công tác cho Dư Hán Anh, chính hắn thì đưa đội bóng sang Từ Khê.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn thì trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy vui mừng, điện thoại Trần Mại gọi điến đã chứng minh Tang Chương không có vấn đề gì. Thái độ của Dư Hán Anh rất ương ngạnh, nàng không gọi điện thì Trương Thanh Vân cũng hiểu. Nàng muốn thông qua Trần Mại để gọi điện, để nói vụ việc càng thêm nghiêm trọng, để Trương Thanh Vân hắn càng quả quyết.
Trương Thanh Vân nghĩ đến Lưu Thần, rõ ràng người này sắp xếp cũng thỏa đáng và hợp lý. Lưu Thần đến Từ Khê thi đấu giao hữu cũng làm cho đối phương không thể gắng sức, vì vậy Trần Mại đành phải gọi điện cho mình xin chỉ thị, rõ ràng ban ngành có chút ăn ý, cũng có tín nhiệm.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức nói:
- Tất cả đều làm việc theo pháp luật, nếu bọn họ tiếp tục gây rối thì cảnh báo bọn họ làm nhiễu loạn công tác hằng ngày của huyện ủy. Nếu chuyện khó giải quyết thì bắt lái xe tống cho cơ quan giám sát.
Trương Thanh Vân nói những lời này rất hợp ý của Trần Mại, vì vậy Trần Mại vội nói:
- Được, tôi sẽ đi làm việc ngay lập tức, tôi thấy người phụ nữ kia ở trên thị ủy phun ra đầy yêu khí, cũng không phải là thứ gì tốt đẹp, để tôi chơi với cô ta.
Trương Thanh Vân nhướng mày, là phụ nữ sao? Yêu khí trên thị ủy à? Hắn vội hỏi:
- Đợi đã, trước tiên không nên động thủ, nhớ rõ làm việc đúng pháp luật, phải để bọn họ biết khó mà lui!
Trần Mại có chút ngây ngốc, dù hắn có hơi nghi ngờ nhưng vẫn nói:
- Được rồi, tôi biết nên xử lý thế nào.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà thầm cảm thấy đáng cười, vì cuối cùng cũng nghe thấy Trần Mại nói một câu:
- Cho các người không có chỗ ăn ở, để xem còn muốn gây náo loạn ở Tang Chương được bao lâu.
Tiểu tử Trần Mại rõ ràng ra tay quá độc ác, Trương Thanh Vân biết chắc người phụ nữ mà Trần Mại nhắc đến chính là Phương Tiểu Nam. Tất nhiên chạy một chiếc xe có phong cách mà bị cảnh sát giao thông bắt lại, rõ ràng người vi phạm pháp luật sẽ thiệt thòi.
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân thấy Liêu Bắc Yến đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái, hắn vội hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
- Anh...Anh cũng dám động vào người của tổng công ty du lịch thành phố sao?
Trương Thanh Vân híp mắt nói:
- Tổng công ty du lịch thành phố có thể không tuân thủ luật giao thông sao?
Vẻ mặt Liêu Bắc Yến chợt đỏ lên, nàng bị nghẹn lời không nhẹ, một lúc lâu sau mới đỏ mặt nói:
- Anh..Cái kia...Anh họ của tôi thật sự là không thể sao?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn cười nói:
- Cái gì mà không thể? Cô là một đứa trẻ xấu xa thì hiểu được gì? Chỉ biết mò mẫn lung tung.
Vẻ mặt Liêu Bắc Yến chợt phát lạnh, nàng đang muốn nổi giận thì Trương Thanh Vân nói:
- Được rồi, tiệc rượu đã bắt đầu, tôi cũng không muốn bỏ qua nghi thức chúc thọ!
Liêu Bắc Yến lúc này mới biết thời gian không còn sớm, vì vậy nàng không muốn tiếp tục dây dưa mà đưa Trương Thanh Vân đến khu khách quý. Khi tiến vào cửa thì Trương Thanh Vân đã thấy một gương mặt quen thuộc, Nghê Thu Nguyệt với phong thái tuyệt vời đang đi xuyên qua đám người để nâng chén mời rượu. Lúc này nàng đang đi đến trước cửa, đã gần trong gang tấc với Trương Thanh Vân.
Cặp mắt Trương Thanh Vân xoay chuyển, Liêu Bắc Yến bên cạnh thì thầm co quắp miệng, chút cảm tình với Trương Thanh Vân lập tức tan thành mây khói, thì ra kẻ này là sắc lang sao? Hay là đồ nhà quê? Chị Nghê cũng có thể sững sờ nhìn chằm chằm được à?
Liêu Bắc Yến đang suy nghĩ đủ điều thì đã thấy Nghê Thu Nguyệt xoay người cười nói:
- Bí thư Trương sao? Ha ha, anh đã đến chậm rồi, nên phạt rượu!
Trong ánh mắt Nghê Thu Nguyệt lại có thêm cái nhìn nghiền ngẫm.
Trương Thanh Vân thầm bội phục Nghê Thu Nguyệt giỏi ứng biến, hắn cười nói:
- Tôi chỉ là khách bình thường, nhưng nếu chị đã muốn phạt rượu thì tôi sẽ tiếp nhận.
Liêu Bắc Yến ở bên cạnh chợt sững sờ, lúc này nàng mới phát hiện ra mình đã đánh thấp một bí thư huyện ủy như Trương Thanh Vân là đồ nhà quê. Trong mắt Liêu Bắc Yến thì Nghê Thu Nguyệt chính là một người thượng tầng, được nàng tôn sùng, nhưng Nghê Thu Nguyệt lại nói chuyện với Trương Thanh Vân tùy tiện như vậy, rõ ràng hai người này thường xuyên tiếp xúc.
Trong lòng Liêu Bắc Yến thầm cảm thấy may mắn, hôm nay mình không làm việc quá phận, nếu có nhiễu loạn thì cha sẽ không vui, mình cũng sẽ bị mắng.
Trong phòng khách quý có rất nhiều người, một lúc sau Trương Thanh Vân đã thấy được hình bóng của Khâu Hâm, trưởng phòng tổ chức Vương Đỉnh, trưởng phòng Loan phòng tuyên truyền, bí thư ủy ban kỷ luật Lương Phúc Tân...Những người này đều ngồi ở những bàn bên trong. Liêu Vĩ tự mình tiếp khách, mà hai lãnh đạo thị ủy là Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long thì không có mặt ở đây.
Trương Thanh Vân nói vài câu thì Nghê Thu Nguyệt cũng ăn ý, hai người không nói nhiều mà tách ra, Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên chào hỏi các lãnh đạo.
Rất nhiều người ở đây dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Thanh Vân, có nhiều tiếng xì xào bàn tán. Khá nhiều người biết Trương Thanh Vân, chuyện Trương Thanh Vân chèn ép Lỗ Thúc Thư đã lưu truyền trong thị ủy, không ngờ hắn lại dám xuất hiện ở đây, tất cả mọi người đều có tâm tình chuẩn bị xem kịch hay.
Liêu Vĩ quét mắt thấy Trương Thanh Vân thì trong lòng cũng kinh ngạc, Trương Thanh Vân giẫm nát Lỗ Thúc Thư ở Tang Chương không đáng một xu, điều này cũng xem như bôi xấu mặt hắn, không ngờ tiểu tử này lại dám đến đây.
- Chào bí thư Liêu, tôi đến dự họp ở thị ủy, nghe nói bác nhà mừng đại thọ nên tự tiện đến đây chúc mừng, hy vọng bác nhà thêm thọ thêm phúc.
Trương Thanh Vân dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Liêu Vĩ híp mắt, khi đối diện thì thấy Trương Thanh Vân không chút nào mất tự nhiên giống như giữa hai người không có vấn đề gì. Tình cảnh này nếu Liêu Vĩ không biết ứng phó thì người ta sẽ nói mình không có khí độ, vì vậy mới thản nhiên nói:
- Cám ơn, bí thư Thanh Vân, mời ngồi!
Trương Thanh Vân gật đầu, sau đó hắn chào hỏi Vương Đỉnh. Thái độ Vương Đỉnh có chút nhạt, Liêu Vĩ nói một câu thì ánh mắt nhìn về nơi khác, vì vậy bầu không khí có chút xấu hổ. Lúc này chợt Khâu Hâm ngồi ở bàn khác đã vẩy tay với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, chỗ này còn một ghế dành cho anh!
Trương Thanh Vân nhân cơ hội cáo từ lãnh đạo rồi mỉm cười lui xuống.
- Bí thư Liêu, Trương Thanh Vân ở Tang Chương quả nhiên có khí lực ghê gớm, Thúc Thư được chuyển xuống cũng chỉ làm phó chủ tịch xã, nếu như vậy thì chúng ta trong mắt anh ấy chỉ là phó chủ tịch huyện mà thôi.
Vương Đào cười nói.
Vẻ mặt Liêu Vĩ chợt phát lạnh, Vương Đình rõ ràng đang tự vạch áo cho người xem lưng, Liêu Vĩ là người từng trải, tất nhiên cũng không muốn người khác đưa mình lên đầu súng. Hắn cười hì hì nói:
- Tôi cho rằng bí thư Thanh Vân đối xử như nhau, có thể lên cũng có thể xuống, anh ấy sắp xếp Sở Cảnh cũng là phương pháp như vậy. Cán bộ trẻ tuổi thường rất cố chấp, tính tình có chút nóng nảy, chỉ cần phương hướng đúng là chúng ta đều rất cần.
Trương Thanh Vân đi xuống ngồi bên cạnh Khâu Hâm mà trong lòng thầm lắc đầu, nếu xem xét trên quy tắc quan trường thì xử lý Lỗ Thúc Thư chính mình cần phải giải thích một chút với Liêu Vĩ, đây cũng coi như tôn trọng lãnh đạo. Nhưng chính mình lại không quan tâm, cũng vì vậy mà Liêu Vĩ chắc chắn sẽ có cái nhìn khác.
Còn chuyện Sở Cảnh lại khác hẳn, những gì bên trong cũng hoàn toàn có thể hiểu được. Hôm nay Trương Thanh Vân đến đây cũng đã suy xét các vấn đề, đại thọ tám mươi của mẹ bí thư, chính hắn đến góp vui tuy khó hòa giải vết nứt nhưng phong thái và lễ nghĩa lại đường hoàng. Trên thế gian có rất nhiều chuyện, nếu muốn theo đuổi sự hoàn hảo thì không thể .
Hôm nay Khâu Hâm rất nhiệt tình, nhưng hai người vừa nói được vài lời thì nghi thức mừng thọ đã bắt đầu. Liêu Vĩ tổng cộng có năm anh em, tất cả vây quanh mẹ mà đi ra tiền sảnh, mọi người đều tiến lên chúc phúc, đây cơ bản chỉ là chút lễ, vì vậy mà rất nhanh đã hoàn thành.
Sau đó bữa tiệc chính thức bắt đầu, bà cụ kính mọi người một chén rượu, vì lý do tuổi già mà không ăn được quá nhiều, nói chung chỉ khá qua loa.
Sau khi chấm dứt bữa tiệc thì Khâu Hâm mời Trương Thanh Vân đến Vạn Tượng Thành, hắn nói:
- Thanh Vân, anh cũng biết rồi đấy, tôi cũng là người có cổ phần bên công ty du lịch thành phố, cũng có hạng mục cần đầu tư. Nếu anh đã muốn mở du lịch ở Tang Chương thì sau này chúng ta nên thường xuyên liên lạc.
Trương Thanh Vân dùng lời nhẹ nhàng để từ chối, sau đó mỉm cười bỏ đi. Khâu Hâm đứng khá cao nhưng Trương Thanh Vân không cần sự bố thí khi đã có chung nhận thức. Đám người Khâu Hâm tỏ ra mình cao vời, Trương Thanh Vân muốn bọn họ biết khi tùy tiện thò móng vuốt vào Tang Chương thì cũng phải hiểu có móng vuốt sắc hơn đang đợi.
Trương Thanh Vân càng không dùng ánh mắt đơn giản nhìn đám người Khâu Hâm, đây là loại người co được giãn được, bại không giận, thắng không kiêu, rõ ràng cao hơn Hà Tuấn một bậc.
Sau khi kết thúc bữa tiệc thì bà cụ nhà họ Liêu đã sớm đi nghỉ, Liêu Vĩ nói với Lỗ Thúc Thư:
- Cậu từ Tang Chương quay về, cậu xin nghỉ sao?
Lỗ Thúc Thư đỏ mặt, hắn vâng dạ mà không nói lời nào, vẻ mặt rất khó coi.
Liêu Vĩ hừ một tiếng nói:
- Tôi đã sớm nói với cậu rồi, xuống dưới cũng không nên có tâm tình đùa giỡn, được sủng ái đâm ra kiêu ngạo, bây giờ cậu đã biết rõ lợi hại chưa? Phó phòng trên thị ủy mà đưa xuống làm phó chủ tịch xã, đây là trò cười của toàn Vũ Lăng. Đừng tưởng rằng cậu của anh là ông trời, hôm nay tôi đã gặp bí thư Trương, anh ấy chính là người có gan vuốt râu hổ.
- À...Vâng...Vâng!
Lỗ Thúc Thư xoa mồ hôi trán, hắn nghĩ đến chuyện Liêu Bắc Yến giễu chợt Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng càng bất ổn.
Liêu Vĩ vừa đưa Lỗ Thúc Thư xuống xã thì nghe nói đứa cháu của mình đâm ra lỗ hổng lớn ở hội nghị thường ủy, trong lòng hắn biết rõ có chuyện gì xảy ra.
Lỗ Thúc Thư được dự thính hội nghị nhưng đám đưa ra những lời nói đả kích tất cả lãnh đạo, Trương Thanh Vân đâm lao phải theo lao mới có cục diện như lúc này. Cách nhìn không tốt của Liêu Vĩ với Trương Thanh Vân cũng giảm hẳn xuống.
- Cậu...Nếu không...Cậu triệu hồi cháu về lại thị ủy được không? Sau đó xuống đâu cũng được, Tang Chương kia thật sự...Thật sự không thể chịu đựng được.
Lỗ Thúc Thư nói.
Liêu Vĩ đập quyển sách trong tay xuống bàn, một tiếng ầm vang lên. Hắn chợt đứng lên, vẻ mặt xanh mét rất kinh người, hắn nói:
- Mặt mũi của tôi đã bị cậu làm mất hết, cậu còn ngại chưa đủ sao? Cậu xem tính kỷ luật của tổ chức như trò đùa à? Mới đi Tang Chương được vài ngày, cậu xem lại đức hạnh của mình.
- Nếu ở Tang Chương không có được thành tích, không chiếm được cảm tình của lãnh đạo thì vĩnh viễn đừng quay về Vũ Lăng, cậu cứ ở đó mà dưỡng lão đi.
Lỗ Thúc Thư sợ đến mức hồn bay phách tán, hai chân run rẩy. Trước nay hắn chưa từng thấy cậu mình giận như vậy, khoảnh khắc này không biết làm sao cho phải.
- Cút, lập tức cút về Tang Chương cho tôi!
Liêu Vĩ lạnh lùng nói, trong lòng cảm thấy rất hối hận. Nếu sớm biết tiểu tử này không ra hồn thì đã chẳng đưa xuống xã, nếu cứ ở cơ quan làm lưu manh thì cũng không xấu hổ thế này, mình cũng mất hết mặt mũi.
Khi Lỗ Thúc Thư đi rồi thì vẻ mặt Liêu Vĩ vẫn còn tái nhợt, trong lòng cũng thầm trách Trương Thanh Vân không coi ai ra gì. Dù Lỗ Thúc Thư có kém thì trước khi xử lý phải báo cáo cho mình biết mới đúng, đây là những cán bộ do chính tay mình sắp xếp, đúng là mất thể diện.
- Cha, sao vậy? Sao vẻ mặt lại âm trầm thế?
Liêu Bắc Yến xuất hiện phía sau Liêu Vĩ rồi cười hì hì nói.
Vẻ mặt Lưu Thần hơi hòa hoãn trở lại, hắn nói:
- Muộn thế này mà chưa chịu đi ngủ sao? Còn nói gì nữa vậy? Cha đang bàn chuyện công tác, con có hiểu không?
Liêu Bắc Yến cười hì hì nói:
- Con biết, chính là Trương Thanh Vân ở Tang Chương sao? Người này đúng là quá kiêu ngạo, hôm nay con còn trêu chọc hắn.
- Sao?
Lông mày Liêu Vĩ chợt dựng lên.
- Nếu cha mà tức giận thì con sẽ không nói!
Liêu Bắc Yến cười nói.
Vẻ mặt Liêu Vĩ hòa hoãn trở lại, lúc này Liêu Bắc Yến mới dùng giọng êm tai kể lại, tất nhiên sẽ che giấu tình cảnh bị người khác giễu cợt.
- Hồ đồ!
Liêu Vĩ nói, trên mặt cũng có chút vui vẻ. Tuy hắn làm cha nhưng là người rất nhiệt tình với con cái, Liêu Bắc Yến cũng có chút thông minh, nếu tuổi tác lớn dần lên thì tương lai cũng không tồi.
- Anh họ cũng quá uất ức!
Liêu Bắc Yến co quắp miệng nói, sau đó lời nói lại xoay chuyển:
- Nhưng cha cũng khoan hãy nói, tên bí thư kia có gì lợi hại, ngay cả xe của công ty du lịch thành phố cũng bị hắn giữ lại.
- Ủa? Nếu không có chuyện thì cậu ấy giữ xe lại làm gì?
Liêu Vĩ ngạc nhiên nói.
- Ai mà biết được, nghe nói người ta phạm luật giao thông ở Tang Chương, hắn còn nói sẽ tống tài xế vào viện kiểm sát!
Liêu Bắc Yến nói, khi thấy vẻ mặt Liêu Vĩ có chút không đúng thì lại hỏi:
- Con cũng không nghe rõ lắm, lời nói của người này trong điện thoại khá ngắt quảng, còn nói lái xe là nữ, cái gì mà yêu khí bùng ra khắp thị ủy.
Liêu Vĩ chợt kinh hoàng, người phụ nữ trong công ty du lịch thành phố, yêu khí bùng ra, đây không phải là Phương Tiểu Nam sao? Hơn nữa nếu dựa theo thói quen của người phụ nữ này, thích đường hoàng, dù là giám đốc cũng tự mình lái xe. Phương Tiểu Nam rõ ràng là một người ngoại tộc, giống như nàng sợ người khác không biết mình có xe tốt vậy. Lúc này Liêu Vĩ nhăn mày, thầm nghĩ Trương Thanh Vân đúng là dám nghĩ dám làm, nếu thật sự ném Phương Tiểu Nam cho viện kiểm sát thì thật sự sẽ là tin tức chấn động Vũ Lăng.
Liêu Vĩ dùng tay gõ mặt bàn mà trong lòng cũng dần bình hòa trở lại, xem ra tiểu tử Trương Thanh Vân là thiết diện bao công, nếu Liêu Vĩ hắn muốn so đo chuyện này thì sẽ bị kẻ khác chụp mũ tội lấy cớ. Nếu Trương Thanh Vân không sợ trời không sợ đất thì cứ để hắn gây náo loạn, nếu quá mức thì chắc chắn sẽ có người tự ra tay thu thập.